Bên trong cung điện yên tĩnh, cánh cửa cung điện nặng trịch ngăn cản âm thanh bên ngoài. Chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu ríu rít không ngừng, đang nỗ lực giãy giụa với chút hơi ấm sau cùng của cuối thu.
Trong một đêm Tô Hà Y đã bò dậy lần, lúc thì nói trong phòng quá bức bối, khi lại kêu ánh trăng quá sáng. Độc Cô Đình vừa nhẫn vừa nhịn, thấy gương mặt nàng thật sự không có sức sống, trong lòng không khỏi sinh thêm vài phần nuông chiều. Hoàng Đế rầu rĩ đi mở cửa sổ rồi lại kéo rèm che, mọi chuyện đều làm theo ý nàng, hắn nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể ôm nàng ngủ rồi, nào ngờ trong lúc mơ màng lại bị một cái chân đá xuống đất,
Đêm hôm nay coi như không thể nào ngủ.
Độc Cô Đình mở to mắt một lúc lâu, yên lặng nằm trở lại bên cạnh Tô Hà Y, nhíu nhíu mày rồi bóp cái mũi của Tô Hà Y.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia dần dần ửng đỏ, hàng lông mi dài hơi run run, nhanh chóng mở to mắt nhìn hắn.
Hóa ra Tô Hà Y cũng không ngủ.
"Hay là để thiếp đến điện phụ bên cạnh ngủ?"
Độc Cô Đình lắc đầu.
Hai người đã ở cạnh nhau lâu ngày, trước giờ đều ngủ cùng một chỗ, cho dù Tô Hà Y được Thái Y viện bẩm báo đã có tin vui, Độc Cô Đình cũng không có ý định chuyển chỗ ngủ.
Đối với người ngoài mà nói, đây là sự ân ái hiếm có trên đời này, thậm chí còn là cảnh tượng không ai nghĩ đến. Nhìn thấy những điều này, những phi tần đã được đưa ra khỏi cung cuối cùng cũng chết tâm, ấm ức chịu sự sắp xếp của gia tộc gả cho người khác.
Thật ra cung điện được xây dựng dựa theo quy tắc của tổ tiên, vốn có hai căn phòng ngủ lớn. Nhưng một căn phòng khác đã bị Tô Hà Y biến thành phòng của Mãn Mãn, hiện giờ có thể nói nó là con chó có nhiều người hầu hạ cũng nhiều bạn bè chơi cùng nhất thiên hạ.
Tô Hà Y không ngại ngủ chung một chỗ với chó, vì có đôi lúc bản thân Độc Cô Đình cũng rất "chó".
Ví dụ như lúc này, hắn đang dùng đầu dụi dụi vào người nàng, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự khó chịu như vậy sao?"
Tô Hà Y thở dài, vỗ vỗ cái bụng nhìn qua vẫn chưa có gì thay đổi của mình.
"Việc sinh nở của mọi phụ nữ trên đời này, có bao giờ lại dễ chịu? Hay là ngày mai chàng cũng thử biến thành một nữ nhân, cũng thử sinh một đứa xem sao?"
Từ khi mang thai nàng lại càng thêm lười biếng, biết Độc Cô Đình cũng sẽ không làm gì được nàng, xoay người tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Vì vậy vào lúc thượng triều ngày hôm sau, toàn bộ văn võ bá quan đều nhìn thấy hai quầng thâm mắt không nhỏ dưới mắt Thánh Thượng, sắc mặt đen cũng đen không khác gì đáy nồi.
Mọi nơi trong kinh thành đều đang âm thầm truyền tai nhau, nói rằng Hoàng hậu nương nương từ lúc có thai, gần đây ăn không ngon ngủ cũng không yên, còn gặp ác mộng suốt cả đêm. Nào là oan hồn đeo bám, nào là thần tiên chuyển thế, rồi âm dương bất hòa.... Chỉ cần nghĩ đến chút thôi mà sống lưng tất cả mọi người đã lạnh toát, càng trở nên cẩn thận hơn.
Hà Vũ của Khâm Thiên Giám cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, lệnh bãi triều vừa vang lên, trong đầu đã nhẹ nhõm một hồi, nhưng hắn vẫn không tránh được việc Độc Cô Đình âm thầm triệu kiến, ngay cả cửa lớn của đại điện cũng chưa ra khỏi đã bị Cao công công mang gương mặt tươi cười kéo trở lại.
Độc Cô Đình hỏi hắn: “Khâm Thiên Giám học vấn uyên bác tinh thông, Thái Y viện vô dụng, đã đổi ba tên thái y mà vẫn không thể chữa được bệnh của Hoàng Hậu, Hà ái khanh có cao kiến gì không?"
Hà Vũ đau đầu không thôi, hắn vừa định nói thần không biết chẩn bệnh bốc thuốc, nâng mắt nhìn một cái, liền thấy Độc Cô Đình ngồi trên ghế đang dừng một tay chống cằm, ánh mắt sắc bén còn mang theo uy hiếp.
Hà Vũ mang câu "Phụ nữ mang thai có khó chịu là hoàn toàn bình thường" nuốt trở vào.
Dù sao thì hắn cũng không muốn trở thành người thứ tư bị bãi bỏ chức quan vì chuyện Hoàng Hậu nương nương không ăn được không ngủ được, vào lúc này, chỉ có thể mang huyền học ra thế chỗ.
"Khụ.... thật ra theo như vi thần thấy, các vị thái y ở Thái Y viện chẩn đoán bệnh của Hoàng Hậu nương nương là do khí huyết không thông cũng không phải sai."
Đôi mắt Độc Cô Đình híp lại, vẻ mặt khi nhìn hắn đã biến thành dáng vẻ đang nhìn đồ vô dụng.
"Không phải vi thần cho rằng Thánh Thượng phạt không đúng!"
Hà Vũ nơm nớp lo sợ nói: "Gan chủ thần hồn, đêm xuống hồn vào gan, giấc ngủ sẽ an ổn. Cho nên....cho nên các vị thái y không thể tìm được lý do chính xác, là vì không hiểu cách thức nuôi dưỡng tinh thần của con người!"
Độc Cô Đình đổi một tư thế khác, ánh mắt hơi dịu lại.
"Tiếp tục nói rõ hơn xem."
Hà Vũ thấy đã hắn nghe lọt lai, lập tức thế bịa chuyện nói: "Nhưng phương pháp an tâm dưỡng thần này đều không được ghi chép vào 'Kỳ Hoàng chi thuật'1, nhưng lại thường được lưu truyền trong những nhà tu đạo. Chi bằng Thánh Thượng cao tăng đại đức giúp nương nương cầu phúc, tiêu trừ nạn kiếp đời trước, bù đắp lại phần thần hồn chính khí còn thiếu....Y sư không thể giải quyết được việc này, nói không chừng hòa thượng đạo sĩ ra tay một phen lại có thể xử lý được."
"Cũng rất có lý."
Độc Cô Đình gật gật đầu, dường như đang suy tư chuyện gì đó.
Hà Vũ mừng rỡ, dập đầu chắp tay hành lễ, không ngừng lấy lòng.
Sắc mặt Độc Cô Đình bỗng nhiên trầm xuống, "Nhưng phúc trạch của nàng thâm hậu, có thể có nạn kiếp gì được? Chẳng lẽ thần phật không muốn nàng sinh con nối dõi cho trẫm sao? Cắt nửa năm bổng lộc!”
Hà Vũ chạy, nửa năm thì cứ nửa năm, giữ lại được cái mạng nhỏ là được.
Tiền thì có là cái gì? Là lông dê trên người con dê mà thôi!
Về đến nhà, hắn lập tức vui vẻ viết thư cho Đại Tướng Quốc tự, nhìn xem, bổn quan lại giúp mấy con lừa ngốc các ngươi giới thiệu một mối làm ăn lớn!
Ba ngày sau, Độc Cô Đình lệnh cho một đội xe ngựa đơn giản xuất cung, nhanh chóng chạy thẳng về hướng rừng núi xanh thẳm của vùng ngoại ô phía tây.
Một vùng rừng núi này trước nay đều là một phần trong lâm viên của Hoàng gia, Tô Hà Y nhìn phương hướng của xe ngựa và những cung nữ đang mang theo kinh thư, pháp khí bên người, tò mò hỏi: "Đang đến Đại Tướng Quốc tự sao?"
Nàng nhớ những ngôi chùa có thể tiếp đãi hoàng gia ở xung quanh đây cũng chỉ có nơi đó.
Các đại quan quý nhân trong kinh thành xưa này tôn thờ đạo Phật, xây sửa những ngôi miếu tự ở nơi trời xanh núi sâu hệt như lầu các của thần tiên, trong số đó, Đại Tướng Quốc tự này chính là nơi được để tâm nhất.
Độc Cô Đình "ừ" một tiếng, ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ được thu về.
"Nàng không muốn ra ngoài sao?"
Dĩ nhiên Tô Hà Y muốn nói "chỉ cần người là đủ dọa chết bọn yêu ma", nhưng Độc Cô Đình cố ý dẫn nàng ra ngoài cầu thần bái phật, trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ.
Trong kinh thành, lễ Vu Lan mỗi năm và bái lễ ngày mùng một đều vô cùng náo nhiệt, nhưng dường như Độc Cô Đình không mấy gì hứng thú, trước nay đều không thích tham gia những hoạt động liên quan đến phong tục trong nhân gian như vậy. Lần này được xem là lần đầu tiên đi đến Đại Tướng Quốc tự, tốt nhất vẫn không nên đả kích sự hăng hái của hắn....
Lời nói của Tô Hà Y tràn ngập khen ngợi, "Sao có thể, thiếp cảm thấy đi lại đây đó nhiều một chút cũng tốt, không khí nơi này cũng trong lành, đến cả gió thổi qua cũng mang theo rất nhiều mùi hương cây cỏ, so với trong cung vẫn tốt hơn chút."
Sau đó, nhìn chín mươi chín bậc thang ở trước mắt, đầu óc Tô Hà Y choáng váng.
Mấy câu nên đi lại nhiều hơn kia đã bị nàng tự động vứt ra khỏi đầu.
Chiều dài và độ cao của những thềm đá này cũng rất ổn, nhưng lại rất dốc, vì vậy rất khó để ngồi kiệu đi lên.
Con đường dẫn đến Đại Tướng Quốc tự này đã tồn tại bốn năm trăm năm, những người đến đây đều leo từng bước một lên trên, đến khi mệt rã rời mới có thể thế được bảo điện uy nghi, hiển nhiên trong đầu sẽ có suy nghĩ phải thành kính bái lạy.
Ngay cả những vị Hoàng Đế đời trước cũng đều như thế.
Trong điện và ngoài điện chính là hai trạng thái tách biệt của thế gian.
Tô Hà Y ngẩng đầu lần nữa, phát hiện ở bậc thang cao nhất đã có một nhóm đầu trọc tròn tròn, đang nhất mực cung kính chờ đoàn người của bọn họ. Thậm chí còn có tiểu hòa thượng đang bưng nước trà, khăn mặt và cả nhang đèn đang chờ, đến lúc bọn họ vừa lên tới trên đấy sẽ lập tức xông đến chăm sóc.
Đây là điều hiển nhiên, xưa nay hoàng gia còn không phải là "vị đại kim chủ" hay sao.
Tô Hà Y đang suy nghĩ nên tìm ai đến cõng nàng, đột nhiên Độc Cô Đình lại kéo nàng một cái, không phải là đi về phía trước, mà là đi sang phía bên cạnh.
"Thánh Thượng đi đâu vậy?"
Đầu óc Tô Hà Y mơ hồ, lúc này mới nhìn thấy hóa ra bên cạnh có một con đường mòn, dùng đá cẩm thạch để lót đường, kéo dài uốn lượn quanh co dẫn vào trong rừng.
Độc Cô Đình nói: "Không đến Đại Tướng Quốc tự nữa, đến một chỗ khác."
Trong rừng ẩm thấp, trên mặt đất mọc một lớp rêu mỏng ẩm ướt. Hắn nhẹ nhàng bế Tô Hà Y lên, bước qua khỏi đoạn đường mòn mới thả nàng xuống.
Đám tùy tùng sau lưng trố mắt nhìn nhau, cũng không rõ đang có chuyện gì,. Chỉ có Cao Phúc càng tỏ ra biết điều, lập tức lệnh cho hơn phân nửa số tùy tùng đi đến Đại Tướng Quốc tự theo lẽ thường, chỉ để lại một vài nội thị đi ở phía trước hai vị chủ nhân.
Tô Hà Y chậm rãi bước đi, luôn chú ý từng bước chân, cuối cùng thì con đường này sẽ dẫn đến nơi nào, lúc này đã làm cho nàng mờ mịt. Thoạt nhìn dường như Độc Cô Đình rất quen thuộc với nơi này, dẫn theo nàng đi thẳng một đường, mặc dù chậm, nhưng không chút do dự, thậm chí ngay cả mấy chỗ ngã rẽ cũng không cần phải suy nghĩ.
Đi được nửa khắc, nàng liền nhìn thấy một ngôi đền thờ được dựng bằng đá.
"Tuệ am."
Tô Hà Y thì thầm: "Là một am ni cô sao? Hóa ra ở nơi trời xanh núi sâu này còn có một điện thờ mộc mạc như vậy, thiếp chỉ biết đến những nơi rực rỡ lộng lẫy như Đại Tướng Quốc tự hay Minh Đạo quan thôi."
Độc Cô Đình cũng nói: "Nơi này quả thật đơn sơ, có điều bái phật cầu thần, đến nơi nào cũng đều như nhau."
"Thành tâm thì linh nghiệm."
Tô Hà Y có suy nghĩ giống như vậy, nàng lại xoa xoa cái bụng chưa có gì thay đổi, duỗi tay nắm lấy Độc Cô Đình.
Nàng cảm nhận được đối phương có chút không vui.
Có lẽ vì đã ở cạnh nhau lâu ngày, cho dù trên mặt Độc Cô Đình không có biểu cảm gì, nàng cũng có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của hắn. Ít nhất là khi nãy, vào lúc Độc Cô Đình ngẩng đầu nhìn tấm biển bằng đá của đạo thờ này, trong vẻ mặt có một chút cô đơn.
Tô Hà Y cảm thấy nàng không thể phớt lờ chuyện này.
Nàng gãi gãi trong lòng bàn tay của Độc Cô Đình, sát lại gần nhỏ giọng hỏi: "Chỉ là, có phải nơi này có điều gì đặc biệt không? Là vị cao thủ thiền tông nào, hay là vị tuyệt thế giai nhân nào ẩn cư ở đây?"
Giọng nói của Tô Hà Y rất nhỏ, nàng cố gắng giảm âm thanh xuống thấp nhất để người phía sau không nghe thấy. Độc Cô Đình nghiêng mặt sang bên này nhìn nàng một hồi, ánh mắt hắn giống như một người đang bị mộng du, đã lăn lộn một hồi ở tiên cung trên trời, sau cũng lại trở thành dáng vẻ đã quay lại nhân gian.
Đột nhiên phát hiện bản thân có một người thê tử xinh đẹp như vậy?
Tô Hà Y hơi nghiêng đầu một chút, lại không nhịn được mà ưỡn ngực.
"Nơi này là Tuệ am."
Độc Cô Đình vươn tay ra, chậm rãi sờ lên cái cột đã trước mặt, giọng nói có hơi khàn khàn.
“Mẫu thân của ta…… Không phải Quách thị, là thân mẫu của ta.....phong hiệu trước kia của bà ấy, chính là Tuệ Quý Phi."
Chú giải:
Thanh đăng thượng thiên có nghĩa là chọn một cuộc sống thanh nhàn, cô độc, bầu bạn với cửa phật.
1. Kỳ Hoàng chi thuật (岐黄之术): bộ sách “Hoàng Đế Nội Kinh”, được xem là quyển sách ghi chép phương pháp chữa bệnh đầu tiên của Trung Hoa, các phương pháp chữa bệnh trong Y học Cổ truyền (Trung Y) sau này đều được dựa trên ghi chép từ bộ sách này. (Trích lược Baidu)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT