"Ngài ấy nói ngài ấy tin ngươi nhất định có thể ra sức phò tá Thánh Thượng đạt thành nghiệp lớn, nhưng ngài ấy cũng biết tính tình của ngươi, vừa bước lên chỗ cao đương nhiên sẽ bị người ghen ghét. Ngài ấy nhờ ta nếu dư chút sức lực thì nhất định phải chiếu cố ngươi."

Lý Ân Thai hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ mong ngươi chớ để cho ngài ấy phải thất vọng."

Ôn Cửu mím chặt môi thành một đường thẳng, nắm chặt quyển thánh chỉ màu vàng kim trong tay hắn.

Tiêu Vịnh, Tiêu Vịnh, tên ngốc này.

Chính hắn đã tự chọn con đường này, phò trợ Độc Cô Đình vốn dĩ là bước vào con đường nguy hiểm cửu tử nhất sinh. Trước có triều thần, sau có Thái Hậu, tất cả đều nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, một người đơn độc không vướng bận như hắn, cần gì phải luyến tiếc cái mạng này chứ?

Cánh cửa ngục giam được mở ra, vài người gia đinh mang nước ấm và một bộ y phục mới.

Ôn đại học sĩ chỉnh trang lại y phục một chút, lại trở về làm một vị công tử phong lưu văn nhã phong độ, trong gương đồng phản chiếu hình bóng mặt trời đang từ từ ló dạng,

Sắc trời đã dần dần sáng tỏ, tia sáng màu bạc từ phía chân trời ngoài cổng thành chầm chậm lan ra, bắt đầu chiếu sáng rực rỡ.

Tiếng chuông báo giờ ngọ ở ngoài cổng thành vang lên, văn võ bá quan chia thành hai nhóm ở hai bên, giống như một đang kiến khổng lồ đang tiến về phía trước, bước vào đại điện Quang Minh.

Chỉ là vào ngày hôm nay, Thái Hậu Quách thị với vẻ mặt bình tĩnh, trên người đang mặc một bộ phượng bào, xuất hiện trên đại điện.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Cho dù có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.

Quách thị nhìn các vị triều thần im lặng không lên tiếng dưới bậc thang tam cấp kia, trên mặt xuất hiện một nụ cười mỉm.

Bên trong nụ cười này ngoại trừ chế nhạo còn có sự kiêu ngạo!

Trong điện Quang Minh thênh thang, các đại thần thượng triều còn chưa đến một phần ba, những người còn lại lúc biết bà giám quốc thì hoặc giả bệnh không lên triều, hoặc chỉ trích quyết liệt, nói bà không có phép tắc, có dã tâm muốn thừa nước đục thả câu, mưu đoạt quyền lực.

Nhưng vậy thì đã sao?

Những kẻ chống đối kịch liệt kia đều đã sớm bị bà lệnh Ngự tiền thị vệ chặn ở cửa, không được ra khỏi phủ. Chờ đến khi buổi thượng triều hôm nay kết thúc, người trong thiên hạ đều sẽ biết, Quách Thải là bà đã trở lại đỉnh cao quyền lực của Đại Ngụy, trở thành Thái Hậu nắm thực quyền giám quốc trong tay!

Cho dù tên nghịch tử Độc Cô Đình đó có bản lĩnh từ Nam Việt trở về thì sao?

Quách thị ngồi lên ngai vàng, nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn, bà phất nhẹ tay một cái. Tiểu thái giám ở bên cạnh lập tức tuyên ý chỉ.

"Ý chỉ của Thái Hậu: Nghe nói gần đây lũ lụt ở Hoàng Hà xảy ra liên tục, dịch bệnh trong kinh cũng bắt đầu tái phát, khiến lòng dân bị dao động, nay Thánh Thượng lại đang chinh phạt man di Hạ thị ở xa, khó lòng quản được việc nước.... Vì vậy ai gia thượng triều giám quốc, tất cả mọi việc, chiếu theo lệ cũ...."

Quách thị không đủ kiên nhẫn nghe hết, thẳng thừng cắt ngang lời hắn, nhìn về phía mọi người, giọng nói vang vọng, "Các vị ái khanh, có ý kiến gì với sự sắp xếp này không?"

Người dưới đài đương nhiên không ai dám nói có ý kiến, đều nhao nhao quỳ xuống hành đại lễ, vô cùng cung kính lạy ba lạy.

"Thái Hậu thánh minh!"

Tiếng chúc tụng vang vọng đất trời như thế, Quách thị nghe thấy trong người cũng trở nên phấn khích, vô cùng kích động.

Từ trước đến nay, cho dù là lúc làm Hoàng Hậu, bà cũng chưa từng được ngồi trên cao đón nhận nghìn vạn sùng kính như vậy! Cảm giác nắm quyền hành trong tay khiến cho lòng người lâng lâng, những năm tháng quy ẩn kia cuối cùng cũng đã có giá trị.

Ánh mắt bà lần lượt quét qua từng kẻ thần tử đang quỳ lạy kia, chăm chú nhìn hết thảy mọi thứ bằng ánh mắt tham lam. Chỉ là, vào giờ khắc này, trong mắt bà lại nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi từ xa tiến đến, từ đầu cuối chưa từng quỳ lạy.

"Thần có chuyện muốn tấu."

Một đôi giày quan nhẹ nhàng giẫm lên nền gạch sáng loáng, Ôn Cửu xuất hiện ở trong điện.

Các đại thần kinh ngạc không thôi, xôn xao bàn luận.

"Có... có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không phải tên tiểu tử họ Ôn còn đang ngồi trong ngục giam sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong điện vậy?"

"Nhìn kìa, trong tay hắn còn cầm cái gì..."

Vương Học Nghĩa nhảy bổ ra, giận dữ chỉ vào Ôn Cửu: "Ôn Cửu! Sao người lại ở nơi này? Còn... Còn không quỳ xuống!"

Ôn Cửu liếc hắn bằng ánh mắt khinh miệt —— chủ yếu là nhìn thấy hốt bản bằng bạch ngọc mới tinh trong tay hắn, ý khinh bỉ nồng đậm nhanh chóng tràn ra.

Sắc mặt Vương Học Nghĩa đã lập tức tái xanh.

Trong mắt mấy tên thị vệ đứng hai bên điện đã xuất hiện ác ý, tiếng rút đao vang lên, lập tức muốn bước lên bắt người.

Ôn Cửu ho khan một tiếng, giơ thật cao quyển Thánh chỉ màu vàng kim trong tay lên.

"Trước khi đi Thánh Thượng đã có một mật chỉ, Thái Hậu nương nương, mời người tiếp chỉ!"

Quyển vải gấm màu vàng sáng đặc biệt kia được mở ra, con dấu màu đỏ rực trên đó vô cùng chói mắt, từng câu từng chữ đều là sự vạch trần và trách cứ sắc bén.

Cho dù đám triều thần đang quỳ trên mặt đất cũng bị những điều trên làm cho khó thở, mồ hôi lạnh nhễ nhại."

Hóa ra... Thánh Thượng đã sớm dự liệu được Thái Hậu sẽ có hành vi không đúng phép tắc, thậm chí còn giao Ngự Lâm quân và Ám vệ ngoài cung cho Ôn Cửu!

Có một áp lực vô hình đang tràn ngập toàn bộ không gian.

Tựa như trên đỉnh đầu có một đôi mắt hung bạo đang quan sát tất cả hành động của mọi người.

Nhưng mà Quách thị lại chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó ung dung ngã người về sau một chút.

"Giả, đều là giả."

Buồn cười nhất là Độc Cô Đình vẫn còn ở biên ải chưa về, mà những kẻ nhu nhược này đã bị một quyển thánh chỉ dọa tới cả người cúi rạp xuống đất không dám đứng lên.

Bà cong cong khóe miệng đầy chế nhạo, từ trên cao nhìn xuống Ôn Cửu bên dưới.

Chỉ cần bà không tiếp, thì quyển Thánh chỉ này cũng chỉ là một tấm vải rách, bây giờ thị vệ và thái giám trong cung đều đã trở thành người của bà, Ôn Cửu có thể làm gì được bà đây?

Một chút trò bịp bợm này đối với bà chỉ giống như đang chơi đùa với đám con nít, vừa buồn cười và không ra gì.

"Ôn đại nhân ngụy tạo thánh chỉ, tội thêm một bậc, đã đủ để bị ngũ mã phanh thay!"

Dứt lời, Quách thị lập tức vung tay, ý bảo bọn thị vệ tiến lên bắt người lại.

Thanh đao lạnh lẽo đã kề trên cổ, lúc này Ôn Cửu mới đưa mắt nhìn lên, trên mặt lại toát ra vẻ thương hại.

"Thái Hậu nương nương, Ám vệ và Ngự Lâm quân của kinh thành lúc này đang chờ ở ngay ngoài cửa cung."

"Vượt quyền điều binh không hợp tắc, nhưng mạng Ôn mỗ cũng chỉ là một cái mạng nhỏ, chết cùng với chư vị cũng đáng!"

Trên mặt không hề có dáng vẻ sợ hãi, Vương Học Nghĩa run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi như vậy là có ý gì?"

Ôn Cửu vẫn nhìn Thái Hậu đang ngồi trên ngai vàng, "Hôm nay Ôn mỗ sống, chư vị sẽ cùng sống, nếu Ôn mỗ chết, Ám vệ sẽ lập tức tắm máu hoàng cung, không giữ lại một mạng nào."

Cả triều xôn xao, thậm chí có người đã giận dữ lên tiếng.

"Đồ điên!"

"Sao Ám vệ có thể làm ra những chuyện như vậy chứ!"

"Những người ở đây đều là lão thần có công, hành sự ngang tàng như vậy, Thánh Thượng không sợ thiên hạ sẽ dị nghị điều tiếng sao?"

Ôn Cửu nở một nụ cười chói mắt, "Không có người sống, tất nhiên cũng sẽ không có điều tiếng."

"Bụp" một tiếng, Vương Học Nghĩa khụy xuống đất, dùng đầu gối tiến về phía trước, hét lớn: "Thái Hậu nương nương, hắn... hắn điên rồi! Người mau chém đầu tên nghịch tặc ăn nói hàm hô này đi!"

Chỉ là khi Quách thị nhìn thấy ánh mắt tỉnh táo thản nhiên của Ôn Cửu, trong lòng bà đã giống như bị đổ chì vậy.

Tay bà bắt đầu khẽ run rẩy.

Ôn Cửu vì ngăn cản bà... Không, là Độc Cô Đình vì ngăn cản bà, lại có thể làm được loại chuyện điên rồ như vậy!

Giết sạch triều thần? Tắm máu đại điện?

Sao có thể làm như vậy?

Trên đời chưa từng có cuộc nội loạn nào lại hoang đường như vậy, trận chiến với Nam Cương còn chưa đánh xong, Độc Cô Đình lại định tàn sát hết những đại thần của mình, thậm chí còn cả mẫu thân hắn!

Chẳng qua bà chỉ mượn cớ 'giám quốc' mà thôi!

Nhưng Quách thị nhìn Ôn Cửu hiên ngang đứng dưới đài, bà lại không dám hạ lệnh thị vệ để giết hắn.

Một câu "giải đi" bị mắc kẹt trong cổ họng, nói hay không đều không ổn.

Nhỡ đâu có một phần nghìn khả năng lời của hắn nói là thật thì sao?

Nếu như những triều thần ở đây xuất cung đã bị giết, bà cũng không thể thoát khỏi liên can, nếu không thể bảo vệ được thuộc hạ của mình thì sau này còn có ai dám bán mạng vì bà nữa sao?

Ôn Cửu thấy trên mặt Quách thị đã xuất hiện một chút biểu hiện do dự, lập tức nói: "Nếu hôm nay Thái Hậu đã thấy không khỏe vậy chi bằng hôm nay cứ bãi triều nghỉ ngơi."

Quách thị "a" một tiếng, hít sâu một hơi, tinh thần lại một lần nữa ổn định lại.

Bà cần tỉnh táo hơn.

Trước đây không lâu, bà còn nhận được mật báo của Từ Úc, nói hết thảy kế hoạch đều thuận lợi, những thích khách đã sắp xếp kia cũng đều bị bắt rồi. Hiện giờ đã sắp đánh chiếm vương đô Nam Việt, Thánh Thượng đã buông lỏng cảnh bị, hắn sẽ nhanh chóng tìm được cơ hội, một chiêu lấy đầu người cao quý nhất thế gian kia....

Hôm nay có thể cản bà thì sao, "chủ nhân" của Ôn Cửu đã sắp không còn, hắn có thể cản bà cả đời sao?

"Được rồi, đầu óc ai gia có chút choáng váng, hôm nay bãi triều."

Yên lặng hồi lâu, Quách thị lệnh cho tất cả triều thần và thị vệ lui xuống, sau đó liền cười lạnh, xoay người muốn rời khỏi.

Nhưng Ôn Cửu vẫn chưa chịu bỏ qua, trực tiếp bước lên trước.

"Thái Hậu chưa tiếp chỉ."

Hắn cố chấp dùng hai tay nâng quyển mật chỉ kia, nâng tay dâng ra trước.

Sắc mặt Quách thị lúc trắng lúc xanh.

Dựa theo quy củ trong triều, nếu thấy Thánh chỉ tức là thấy người, bà phải hành lễ tiếp với quyển Thánh chỉ đó, giống như đang đối diện với chính Độc Cô Đình vậy.

Nhưng mà cái tên tiểu tử Ôn Cửu này liên tục lấn nước, đã làm cho trong lòng Quách thị giận tới cực điểm.

Bà tức giận trừng mắt nhìn hắn, hận không thể xét nát cái quyển mật chỉ kia rồi hung hăng vứt hết mấy mảnh vụn đó xuống đất!

Quách thị nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Cơn giận dữ trong ngực không thể kìm nén lại, bà dùng tay đoạt lấy Thánh chỉ trên tay Ôn Cửu.

Có điều vào lúc này, trong chớp mắt, bàn tay đang nâng quyển Thánh chỉ của Ôn Cửu đã xoay một vòng.

Trong tay của hắn lại có thêm một thanh chủy thủ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play