Thật ra một năm trở lại đây, bố mẹ đã dần dần bắt đầu tiếp nhận về nghề game thủ chuyên nghiệp của Giản Bác Dịch, chỉ là trên mặt còn có chút sượng sùng.

Mà cái tên Giản Bác Dịch này cũng biết sợ, cứ luôn nghĩ bố mẹ không hiểu cậu, rồi nghĩ bố mẹ vẫn sẽ chửi cậu ấy, cho nên rất ít khi về nhà.

"Tút tút tút..." điện thoại vang lên rất lâu, không có ai bắt máy.

Giản Ngôn Chi nhìn bố mẹ nhún nhún vai, "Có lẽ tối qua tập luyện khuya, bây giờ còn chưa dậy, để lát con gọi lại sau."

"Thôi đừng gọi nữa! Thằng nhóc thối tha đó!" Quan Mẫn mắng một câu rồi thở phì phì đi lên lầu, Giản Hòa Thư liếc nhìn Giản Ngôn Chi một cái, "Bố đi xem mẹ con thế nào, lát nữa con nhớ gọi lại cho anh con."

"Con biết rồi."

Đợi bố mẹ đều đi lên lầu, Giản Ngôn Chi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Giản Bác Dịch, thông báo cho anh biết bố mẹ đều đã về nhà rồi, mau về nhà mà gặp. Tiếp theo, cô đứng dậy đi vào bếp muốn rót ly nước cho Quan Mẫn.

Sau khi vào phòng bếp mới phát hiện nước mới mua mấy ngày trước đều uống hết sạch rồi, máy lọc nước tự động vốn gắn sẵn cũng không hoạt động do lâu lắm không có ai ở nhà để dùng.

Giản Ngôn Chi bất lực, đi ra phòng khách mặc áo khoác vào, tiện tay cầm theo nón và khẩu trang, sau khi đeo vào mới đi ra khỏi nhà. Trong tiểu khu có một cửa hàng tiện lợi, không xa lắm, đi bộ tầm mười phút là có thể tới.

Sau khi ra khỏi nhà Giản Ngôn Chi mới biết bên ngoài cực kỳ lạnh, cô mặc chiếc áo phao lông vũ chẳng có tác dụng gì. Nghĩ là đi nhanh về nhanh, vì vậy cô kéo chặt áo vào người rồi chạy về hướng cửa hàng tiện lợi.

Nhưng mà cô không ngờ vừa chạy qua khúc quanh thì đã đụng phải người khác, ừm... Nói chính xác là ở một phương diện nào đó thì cô đụng vào người ta.

Người đó đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, anh đang hút thuốc.

Trong lúc va chạm nảy lửa tóe điện, cô chỉ kịp liếc nhìn dáng người cao to này một cái, bởi vì giây tiếp theo, cô phát hiện đầu thuốc lá đang đối diện... Ngực của mình.

"A!" Giản Ngôn Chi hoảng hồn hét lên một tiếng, thắng gấp lại một cái. Nhưng vì trên mặt đất vừa mới rơi một lớp tuyết mỏng nên rất trơn trượt, cô chỉ cảm thấy người mình lảo đảo, tiếp sau đó là cặp mông ngồi lên nền đất.

"Phịch!"

"..."

Hà Uyên bị tình hình xảy ra bất ngờ làm cho ngây cả người, anh liếc mắt nhìn điếu thuốc lá đang kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của mình.

Điếu thuốc đã cong, mà đốm lửa nhỏ đang kéo dài hơi tàn rồi cũng từ từ tắt hẳn.

Anh nhíu mày lại, cúi đầu xuống.

Với cái cúi đầu này anh rốt cuộc cũng nhìn thấy người đang ngồi trên nền đất, người này đang dạng hai chân, mà anh thì lại đang đứng... Giữa hai bắp đùi của cô.

"..."

"Xuýt, đau..." người ngồi trên nền đất cất tiếng rên than, nâng hai cánh tay đang chống trên nền đất chùi chùi vào quần áo mình, sau đó đột nhiên chìa tay về phía anh, "Ngại quá, kéo tôi một cái, tôi cảm giác mông mình không còn sức lực."

Hà Uyên hơi nheo mắt lại, giọng này nghe có chút quen tai.

Giản Ngôn Chi không nói dối, hai mảng mông của cô thật sự đang tê cứng. Bởi vì ngồi như thế này cũng không phải là cách, cho nên cô buộc phải giơ tay cầu cứu, nhưng đưa tay ra cả nửa buổi, người đứng trước mặt vẫn không hề có ý định kéo cô đứng dậy.

"Anh ơi, tôi..." Giản Ngôn Chi vừa định ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt bất ngờ ngồi xổm xuống.

"Là em à?" Giọng nói uể oải nhưng ngược lại vô cùng êm tai, giống như hoa tuyết của ngày đầu đông, lạnh buốt nhưng khiến lòng người rung động.

Giản Ngôn Chi từ từ ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt của anh rất đẹp, đen như mực, mà lại sâu như biển khiến người khác không dám nhìn lâu, lúc này đôi mắt này đang nhìn cô chằm chằm, vừa có ý trêu đùa vừa như nghiền ngẫm.

Giản Ngôn Chi há miệng mấy lần, tất cả những từ ngữ như nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt sau lớp khẩu trang bị một màu đỏ bừng bao phủ trong nháy mắt.

Hà Uyên nhìn dáng vẻ ngây ngốc sững sờ của cô, chân mày cau lại, "Bị té bể mông rồi? Không nói chuyện được luôn."

Giản Ngôn Chi, "... Chưa bể."

"À." Hà Uyên đứng dậy, vươn tay nắm bờ vai cô kéo cô đứng lên thuận miệng nói, "Em chưa bị bể, nhưng thuốc của tôi thì hỏng rồi."

Giản Ngôn Chi mím môi, có chút máy móc trả lời lại, "Em cũng đâu có chiếm được phần hời, anh xem quần áo em cũng hỏng rồi."

Nói xong thì ưỡn thẳng ngực theo bản năng, Hà Uyên dừng lại, cúi đầu liếc nhìn. Quả thật, trước ngực cô bị đầu thuốc lá của anh châm cháy mất một lỗ, vì là áo phao lông nên nhìn đặc biệt rõ ràng.

"Khụ."

Giản Ngôn Chi thấy anh dời tầm mắt đi với vẻ không tự nhiên lắm, bất chợt nhận ra hành động đột nhiên cho người ta nhìn ngực có hơi kỳ lạ.

Phù, gương mặt hình như càng nóng hơn.

Giản Ngôn Chi bỗng thấy cực kỳ may mắn khi mình đeo khẩu trang ra ngoài.

"Anh yên tâm, em sẽ không bắt anh đền đâu." Bầu không khí có chút khô khan, vì vậy cô nói chuyện vờ như thoải mái.

"Đền?" Hà Uyên lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

"Đại ca!" Hà Uyên còn chưa kịp nói ra hoài nghi của mình, ở phía sau đã vang lên một giọng thiếu niên, "Đại ca, không phải anh ra ngoài mua đồ à, sao cứ đây không vào, ể? Vị này là ai đây?"

Hà Uyên liếc nhìn Lâm Mậu đứng cách đó không xa, lại cúi đầu nhìn cô gái vừa kéo khẩu trang lên cao hơn, lẳng lặng nói, "Tôi không biết."

Lâm Mậu, "Hả?"

"Chuyện kia, em đi trước đây!" Giản Ngôn Chi ấp úng, vội vã khập khiễng chuồn đi mất.

Lâm Mậu đi đến cạnh Hà Uyên, nhìn bóng người đằng trước, nhỏ giọng nói, "Cô gái kia là người bị thọt ạ?"

"Người bị thọt?" Hà Uyên nhìn Lâm Mậu bằng ánh mắt ý vị thâm trường, "Đó là nữ thần của cậu đấy."

"Nữ thần?" Cả gương mặt Lâm Mậu tràn đầy vẻ không tin, "Này này này, anh đừng có nghĩ em lăng nhăng như vậy có được không, không phải cứ con chó con mèo nào cũng có thể trở thành nữ thần của em đâu, trong lòng em chỉ có một mình Ngôn Chi của bọn em thôi."

Hà Uyên nhếch miệng cười, "À."

Suốt chặng đường Giản Ngôn Chi vẫn đang ngẫm nghĩ sao Hà Uyên lại xuất hiện ở đây được, sau khi nghĩ không ra thì chuyển sang nghĩ có phải vừa nãy mình vô cùng ngu ngốc hay không, nhưng rồi lại nghĩ tiếp, khi nãy cô bao bọc người mình kín kẽ như vậy, hình như anh cũng không nhận ra mình là ai.

A, cũng may là chạy nhanh, mặt mũi cũng coi như chưa mất hết sạch sẽ.

Mua vài chai nước rồi về đến trước cửa nhà, vừa đẩy cửa vào nhà đã cảm thấy một luồng không khí đè nén đến khó thở, Giản Ngôn Chi thò đầu nhìn vào trong, quả nhiên, anh trai mà cả năm chẳng gặp được mấy lần đang ngồi trong phòng khách nghe giáo huấn.

"Ôi chao, con còn tưởng là ai, thì ra là cậu cả Giản về nhà rồi." Giản Ngôn Chi ồn ào đi vào trong, đặt nước lên bàn trà, "Đang làm gì vậy, đang mở buổi hỏi tội à, mẹ à mẹ cũng thiệt là, sao không đợi con về rồi hãy bắt đầu mắng."

"Ồn ào cái gì, ngồi sang một bên cho mẹ!" Quan Mẫn nghiêm giọng.

Giản Ngôn Chi xem như chưa nghe thấy gì, tháo khẩu trang với mũ ra rồi ngồi làm ổ trên sofa, "Giản Bác Dịch, nghe nói anh đã vào DSG rồi."

Kể từ khi Giản Bác Dịch hạ quyết tâm đi từ nhà đối diện sang đây thì bị bố mẹ túm lấy mắng chửi, thế nên bây giờ nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi người khác gặp họa của Giản Ngôn Chi chẳng những không giận mà còn thấy may mắn, "Đúng đúng đúng, Ngôn Ngôn, em nói cho bố mẹ biết đi, có phải anh có danh tiếng rồi không."

Nói xong còn len lén kéo kéo vạt áo của cô, nghiến răng nhỏ giọng nói, "Nói cho hay vào."

"Có danh tiếng có danh tiếng, đâu chỉ có danh tiếng, phải nói là vô cùng nở mày nở mặt." Giản Ngôn Chi phối hợp nói ra câu này xong lại hỏi tiếp với vẻ mặt hứng thú, "Ừm thì... Đồng đội anh đối xử với anh có tốt không."

Giản Bác Dịch đang vui mừng vì Giản Ngôn Chi nói giúp cho mình, nghe thấy câu cuối cùng anh lại càng thêm cảm động, đứa em gái này vậy mà còn biết quan tâm mình nữa.

"Tốt lắm, mọi người đều đối xử với anh rất tốt." Giản Bác Dịch vội nói.

Giản Ngôn Chi "A" lên một tiếng, "Tốt vậy sao, đội trưởng của các anh... Chính là Hà Uyên, cũng đối xử tốt với anh lắm à? Anh ấy, về đời sống riêng tư anh ấy thế nào."

"Lúc riêng tư anh ấy..." Giản Bác Dịch khựng lại, lập tức thu hồi biểu cảm, "Em hỏi cái này làm gì."

"Thì hỏi thôi mà, keo kiệt cái gì."

"Được rồi được rồi," Quan Mẫn cắt ngang câu chuyện của hai người, "Giản Bác Dịch con nghe mẹ nói này, con mà còn dám mấy tháng trời không gọi một cuộc điện thoại, nhà cũng không về thì sau này con đừng nhận mẹ là mẹ của con nữa!"

"Mẹ... Con hứa sẽ không vậy nữa, mẹ xem, con đã sống ở ngay đối diện rồi, sao có thể không về nhà được chứ..." Giản Bác Dịch dè dặt nói.

"Cái gì!" Giản Ngôn Chi nhảy bật dậy khỏi sô-pha, "Anh, anh nói anh ở đâu?"

Giản Bác Dịch bị cô dọa giật mình một cái, "Ở đối diện đó."

"Đối diện!" Giản Ngôn Chi trợn to mắt, đột nhiên xỏ dép chạy đến cạnh cửa sổ, liếc nhìn phía đối diện rồi lại đầy phấn khích chạy trở vào, "Có tiền đồ! Thật sự rất có triển vọng! Đó giờ em chưa từng cảm thấy anh có triển vọng như vậy!"

Chả trách, chả trách sao lại đụng phải Hà Uyên ở đây, thì ra đã làm hàng xóm của nhau!

Giản Bác Dịch được khen người lâng lâng, "Chuyện đó là đương nhiên rồi."

"Được rồi hai đứa con đừng có kẻ xướng người họa." Quan Mẫn lạnh giọng hừ một tiếng, "Tóm lại Giản Bác Dịch, thằng nhóc con an phận cho mẹ một chút."

"Con biết rồi con biết rồi," Giản Bác Dịch nói rồi thì đứng dậy, "Vậy, con qua bên kia trước, đồng đội còn đang chờ con về cùng tập luyện."

Giản Hòa Thư cười ha ha nói, "Con đi đi, trưa ngày mai rảnh thì về nhà ăn cơm."

"Dạ được bố!"

Giản Bác Dịch đi đến huyền quan thì bị Giản Ngôn Chi chặn lại, Giản Ngôn Chi xác định bố mẹ không nghe thấy được rồi mới nói, "Các anh chuyển qua đây từ khi nào vậy? "

"Hôm qua, lúc anh vừa vào đội, vừa đúng lúc bọn họ cũng đổi gaming house mới."

Hai mắt Giản Ngôn Chi phát sáng, "Cho nên sau này sẽ sống ở đây?"

"Đúng rồi." Giản Bác Dịch nói xong thì nheo mắt lại, "Này, quan tâm anh đến thế sao, anh cứ tưởng lương tâm em bị chó gặm rồi."

"Có thể không quan tâm anh sao." Giản Ngôn Chi đấm vào ngực anh một phát, "Sau này á nha, em nhất định sẽ càng quan tâm anh hơn."

Giản Bác Dịch rùng mình, "Hôm nay em uống lộn thuốc rồi ha."

Thái độ Giản Ngôn Chi khác thường, nghe cậu ấy nói vậy chẳng những không đánh cậu ấy mà ngược lại còn rất ân cần mở cửa cho cậu, "Không có uống lộn thuốc, em vẫn rất ổn nha. Anh, anh đi từ từ ha, nếu mà rảnh rỗi thì dẫn đồng đội qua đây chơi."

Giản Ngôn Chi nhấn mạnh hai chữ "Đồng đội", Giản Bác Dịch quay đầu lại nhìn cô một cái, vẻ mặt khó hiểu.

Giản Bác Dịch biết Giản Ngôn Chi có chơi game, đã vậy còn chơi không tệ, nhưng cậu ấy không biết cô lại hiểu rõ về DSG như vậy, càng không hay biết idol trong lòng cô chính là Hà Uyên.

Thế nên sau khi trở về, Giản Bác Dịch hoàn toàn quên đi sự khác thường của Giản Ngôn Chi, bây giờ tâm trạng cậu vô cùng hớn hở, chỉ bởi vì không bị bố mẹ chửi quá thảm.

"Cửu Ca, anh đi đâu vậy? Khi nãy đại ca tính tìm anh đấu đôi mà chẳng thấy anh." Lâm Mậu từ trước máy tính ngẩng đầu lên nói.

"Hả? Xin lỗi xin lỗi, tôi... tôi về nhà một chuyến."

Vừa nói xong câu này, đồng đội đều quay sang nhìn cậu ấy, ngay cả người đang leo rank hăng say như Hà Uyên cũng liếc nhìn cậu một cái.

"Sao chứ, về nhà?" Vẻ mặt Lão Dao đầy nghi hoặc, "Cậu cmn mới đi ra ngoài trước sau có tầm một tiếng đồng hồ, đi cửa nào về nhà hả."

Hỏi xong thì khựng lại, "Nhà cậu ở đâu."

Giản Bác Dịch và mọi người đã quen biết với nhau từ trước, nhưng mà trước khi cậu gia nhập vào DSG thì mọi người cũng không đặc biệt thân thiết, cho nên họ đều không biết bối cảnh gia đình cậu ấy.

Trong số các thành viên đội hình chính, ngoại trừ Hà Uyên là người vùng này ra, những người còn lại đều đến từ những nơi khác nhau, đương nhiên bọn họ cũng nghĩ Giản Bác Dịch không phải người Thượng Hải.

Sau khi Lão Dao hỏi xong câu "Nhà cậu ở đâu" thì Giản Bác Dịch chỉ chỉ về phía tường.

Lão Dao: "... Giỡn cái gì vậy, hỏi nhà cậu ở đâu?"

Đứng trước ánh mắt kì lạ của mọi người, Giản Bác Dịch khụ một tiếng, "Ở đối diện."

"..."

"..."

Lão Dao, "Ôi mẹ ơi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play