“Mắt, mắt mũi kiểu gì thế?” Giản Ngôn Chi bối rối lẩm bẩm một câu.
“Họ nói đúng mà.” Lão Dao cười đểu, “Đại ca, sao anh lại cướp nhiệm vụ của em vậy, người đỡ đòn là em đây còn chưa lên, sao anh lại chăm chỉ xông xáo thế?”
“Đây chẳng phải là do cô ấy thích trốn sau lưng anh sao?” Vẻ mặt của Hà Uyên bình thản, “So với chuyện này, anh càng muốn hỏi cậu, vì sao đội mình lại không tín nhiệm cậu như vậy.”
Lão Dao: “...”
Kết thúc một ván với chiến thắng giòn giã.
Mọi người bỏ điện thoại ra, đi vào phòng ăn để ăn bánh ngọt Giản Ngôn Chi mang đến. Hà Uyên ngồi trên sofa, nói với Lâm Mậu: “Ăn xong nhớ mang đồ uống cho tôi nhé.” Sau đó đi mày mò bảng ngọc đấu sĩ.
Mọi người chen chúc ở trong phòng ăn, trên sofa ngoài phòng khách chỉ có Hà Uyên và Giản Ngôn Chi.
“Uyên thần.”
“Hửm?”
“Không phải em không tin tưởng Lão Dao.”
Hà Uyên hơi khựng người lại, “Ồ.”
“Em cũng không có trốn sau lưng anh.” Giản Ngôn Chi chống tay lên đầu, nói lí nhí: “Là anh chạy đến trước mặt em.”
Hà Uyên: “...”
“Nói đi, sao lúc nào anh cũng đỡ đòn cho em thế?”
Nói xong, cô nhận ra Hà Uyên đang liếc sang chỗ mình, Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, nhìn lại anh với vẻ như mình đang gánh một áp lực không tên. Hà Uyên im lặng một hồi, đột nhiên nhếch miệng cười, “Chẳng phải các em đều nói tôi suốt ngày phũ phàng với fan sao, còn bảo tôi là phải học theo người khác, chiều fan một cách thỏa đáng?”
“Các em, ai là các em?” Giản Ngôn Chi ngơ ngác, “Chiều fan?”
Hà Uyên đứng dậy, cầm một góc điện thoại gõ nhẹ vào đầu cô, nói với giọng ẩn ý: “Vì thế bây giờ tôi đang làm thế đó, Tiểu Hồ Ly?”
“...”
“...”
Hà Uyên đi vào phòng bếp, Lâm Mậu quay đầu lại nhìn anh, miệng nhai bánh ngọt nhồm nhoàm nói lúng búng: “Không phải anh bảo em mang đồ ra cho anh ăn sao?”
Hà Uyên lấy một cốc nước hoa quả, “Nhìn bộ dạng này của cậu có thể ăn đến sang năm, tôi vẫn nên tự đi lấy thì hơn.”
Lâm Mậu “ồ” một tiếng, nhìn về phía sau anh, “Tiểu Ngôn Chi không vào đây ăn sao?”
Hà Uyên thuận theo ánh mắt của cậu nhìn về phía sau một cái, lúc này Giản Ngôn Chi đang ngồi bất động trên sofa, trên mặt viết đầy mấy dòng chữ “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải đi đâu?”
Hà Uyên mỉm cười, “Minh tinh mà, sợ béo.”
“... Ồ.”
Sau khi chịu phải cú sốc, mấy ngày sau đó ngay cả Weibo Giản Ngôn Chi cũng không dám vào xem.
Cô thực sự không hiểu vì sao “áo giáp” của cô lại rơi mất, sao Hà Uyên lại biết được cô chính là “Tiểu Hồ Ly nhà Uyên Thần”!
Dựa theo thời gian anh ấy trả lời bình luận và theo dõi cô, có vẻ anh đã biết chuyện này từ rất lâu rồi!
Ôi... thời gian gần đây cô tặng quà trong livestream của anh, còn khen anh hết lời trên Weibo, đều bị anh nhìn thấy rõ rành rành rồi sao.
Không thể bẽ mặt hơn được nữa rồi!
Thực ra không có chuyện gì bẽ mặt hơn được nữa, vì sau ngày hôm đó, còn chưa nhìn thấy mặt Hà Uyên thì Giản Ngôn Chi đã bị Phương Dạng trực tiếp dẫn vào đoàn phim.
Bộ phim ngôn tình trinh thám “Thanh âm của em” được bấm máy. Mặc dù địa điểm quay phim ở Thượng Hải nhưng vì cách nhà xa, cho nên Giản Ngôn Chi trực tiếp ở lại khách sạn của đoàn phim.
Trong “Thanh âm của em”, Giản Ngôn Chi đóng vai một nữ cảnh sát mới vào nghề, mà nam chính là Chử Phàm – “Lão cán bộ”* rất nổi trong giới giải trí gần hai năm trở lại đây.
*Lão cán bộ: từ thịnh hành trên mạng trong thời gian gần đây, chỉ những nam diễn viên có cuộc sống giản dị, kín đáo, có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân...
Giản Ngôn Chi đều biết hết dàn diễn viên chính, nhưng không ngờ lúc sắp bấm máy, cô mới được thông báo diễn viên đóng vai nam thứ là Lưu Hâm đã bị thay ra vì vấn đề hợp đồng, cuối cùng người được thế vào là Trâu Sướng.
Sau khi được Phương Dạng thông báo tin tức này, sắc mặt của Giản Ngôn Chi vẫn bình tĩnh.
“Sao thế, gặp lại bạn trai cũ mà không có cảm giác gì hả?” Phương Dạng cười nói.
Giản Ngôn Chi lừ mắt nhìn chị ấy một cái, “Em không có ý gì với anh ta.”
“Thế em có ý với ai?” Phương Dạng thu lại nụ cười, “Hà Uyên?”
“Phụt!” Giản Ngôn Chi bỏ cốc thủy tinh trong tay xuống, “Sao tự dưng chị nhắc đến anh ấy làm gì, sao chị lại biết anh ấy...”
“Ha, idol của em ngoài trong game ra còn có ai nữa. Mà người em thích nhất trong game chẳng phải chính là Hà Uyên sao? Em tưởng bình thường chị ngồi bên cạnh, đều nhắm mắt lúc em xem livestream gì đó sao?”
Giản Ngôn Chi: “Đó, đó cũng chỉ là idol thôi mà, có ý gì chứ, chị nói linh tinh không à.”
“Haha, Giản Ngôn Chi em để tay lên ngực tự hỏi xem, em không có ý gì với cậu ta? Nếu không có ý gì, vậy thì em suốt ngày nói với chị cậu ta thế này thế nọ trong gaming house đối diện nhà em, rồi lại suốt ngày kể em chơi game với cậu ta này nọ lọ chai làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi hả?”
“Em chỉ muốn phổ cập thông tin của anh ấy cho chị chút thôi, chia sẻ chuyện thú vị của idol đó, chị hiểu hơm?”
“Vải thưa che mắt Thánh.”
“...”
Cả một tháng trời, họ chưa liên lạc với nhau lần nào.
Mậu Mậu và Lão Dao đôi khi sẽ gửi tin nhắn WeChat kể dạo này họ ra sao, nhưng cô chưa từng nhận được tin nhắn của Hà Uyên.
Phương Dạng nói, cô có ý với anh, không phải kiểu sùng bái thần tượng mà là thích, thích giữa nam và nữ.
Còn cô thì sao, luôn miệng phủ nhận, nhưng trái tim lại đập rộn rã vì nhận thức này. Cảm giác này giày vò khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, trong đầu toàn là dáng vẻ phóng khoáng biếng nhác của người ấy.
Hôm nay sau khi kết thúc cảnh quay, Giản Ngôn Chi quay về khách sạn.
Khi đi đến sảnh khách sạn, phía sau có người gọi cô lại, “Ngôn Ngôn.”
Giản Ngôn Chi ngoảnh lại, nhìn thấy Trâu Sướng dẫn theo trợ lý đi tới. Gần một tháng nay hai người tiếp xúc với nhau rất bình thường, cho nên Giản Ngôn Chi cũng coi anh ta là một bạn diễn bình thường, “Tối nay anh không có cảnh quay sao?”
Trâu Sướng lắc đầu, “Điều chỉnh thời gian, hôm nay không phải diễn.”
“Ồ.”
“Em ăn tối chưa?”
“Chưa ăn.”
“Vậy, cùng đi ăn đi.”
Giản Ngôn Chi thoáng ngẩn người, “Không cần đâu, tôi giảm cân, không ăn tối.”
Trâu Sướng nghe thấy thế cũng không nói gì nữa, cùng cô đi đến trước cửa thang máy.
“Ding.”
Thang máy đã đến, hai người và mấy nhân viên đoàn phim cùng vào trong. Lúc cửa thang máy sắp sửa đóng lại, đột nhiên lại bị người bên ngoài bấm nút mở ra.
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên, chỉ thấy một bóng hình cao lớn bước vào.
Người nọ mặc áo đội tuyển đen trắng, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần màu đen, trông vừa thẳng vừa thon thả. Trên ngực anh có biểu tượng ba chữ cái DSG rõ ràng, người bình thường không biết ý nghĩa của biểu tượng này, nhưng nếu ai có chút hiểu biết về esports sẽ biết đây là đội tuyển hàng đầu trong giới.
Giây phút đầu tiên khi nhìn thấy anh, Giản Ngôn Chi chợt sững sờ. Sau đó cô dịch người đứng sang bên cạnh một chút, dành ra một chỗ cho anh.
Hà Uyên xách túi đựng hai cốc cà phê ở Starbucks, mùi cà phê từ trong túi bay ra ngoài, khiến cả khoang thang máy tràn ngập mùi hương nồng nàn.
Giản Ngôn Chi nhìn thẳng về phía trước, nhưng khóe mắt lại nhác thấy khuôn mặt Hà Uyên được phản chiếu trên mặt gương phản quang trong thang máy.
Thực ra, không chỉ có cô nhìn trộm Hà Uyên, mấy nhân viên trong đoàn phim cũng nhìn khuôn mặt của người nọ, ánh mắt họ đều có vẻ trầm trồ. Vì họ đều biết người này không phải nghệ sĩ trong đoàn phim nhưng vẻ ngoài lại không thua kém bất cứ nam minh tinh nào.
Còn Trâu Sướng đã nhận ra Hà Uyên. Mặc dù tối hôm đó anh ta uống hơi say, nhưng anh ta vẫn không quên cảnh tượng người đàn ông này thẳng thắn nói: “Tôi là bạn trai cô ấy.”
Điêu toa.
Sau khi tỉnh rượu anh ta mới hiểu ra, sao Giản Ngôn Chi có thể có bạn trai mới nhanh như vậy được, có lẽ người kia cũng nói bừa một câu để giúp Giản Ngôn Chi thoát khỏi anh ta mà thôi.
“Ngôn Ngôn.” Trâu Sướng bất ngờ lên tiếng: “Ngày mai có cảnh quay hơi khó, anh muốn bàn bạc với em xem diễn như nào trước, anh đến phòng em hay em đến phòng anh?”
Sự chú ý của Giản Ngôn Chi đều đổ dồn lên người Hà Uyên, nào có nghe thấy Trâu Sướng đang nói gì, cô lại liếc Hà Uyên một cái, trả lời qua quýt: “Tùy anh.”
“Vậy, đến phòng anh đi, anh bảo trợ lý đi mua chút gì ăn đã.” Trâu Sướng hớn hở nói.
“Ding.” Thang máy đã lên đến tầng 15, cửa mở ra, Hà Uyên nhấc chân đi ra ngoài.
Tim Giản Ngôn Chi chợt thắt lại, có chút khó hiểu và hơi ấm ức. Rõ ràng là quen biết nhau, sao lại chẳng chào nhau lấy một câu.
“Giản Ngôn Chi.” Đột nhiên, bóng dáng trước mặt dừng bước, xoay người lại.
Người trong thang máy đều bất ngờ nhìn Hà Uyên.
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên, vẻ mặt hụt hẫng chưa kịp thu lại trên gương mặt cô, xông thẳng vào trong đôi mắt sâu hút của anh, “Hở?”
“Ra đây.” Hà Uyên bỏ tay ra khỏi túi quần rồi nắm lấy tay áo của cô, kéo cô ra bên ngoài thang máy.
“Ấy chờ đã.” Một nhân viên lập tức trở nên cảnh giác, “Cô Giản?”
“Anh ấy là bạn của tôi.” Giản Ngôn Chi phản ứng lại, vội nói: “Vậy mọi người cứ lên trước đi, chốc nữa tôi sẽ tự quay về.”
“Ngôn Ngôn.” Trâu Sướng cau mày.
Giản Ngôn Chi nhìn sang phía Trâu Sướng, anh ta trầm mặc giây lát rồi nói: “Em... chú ý an toàn.”
“Được.”
“Ha.” Hà Uyên kéo Giản Ngôn Chi ra khỏi thang máy, cánh cửa thang máy từ từ đóng lại. Hà Uyên nhìn người đàn ông trong thang máy một cái, cười khẩy một tiếng, nói bằng giọng khiến người trong thang máy đều có thể nghe được: “Đi với anh mới cần phải chú ý an toàn đấy.”
Sau khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, lúc này Giản Ngôn Chi cũng chẳng buồn quan tâm xem người trong thang máy có phản ứng thế nào. Cô nhìn người đàn ông mà cô đã không gặp cả tháng trời này, hắng giọng nói: “Sao anh lại ở đây?”
Hà Uyên xoay người đi vào bên trong, “Hôm nay có hoạt động ở gần đây, mọi người đều ở trong khách sạn này.”
“Ồ...” Giản Ngôn Chi đi đằng sau anh, chần chừ một hồi mới nói: “Vậy anh tìm em có việc gì thế?”
Người trước mắt chợt dừng lại, Giản Ngôn Chi cúi đầu nên đâm thẳng vào người anh, “Ui.”
Hà Uyên quay lại nhìn cô gái đang ôm trán, “Không tìm em thì em định đến phòng người kia nối lại tiền duyên chắc?”
“Hả?”
Hà Uyên hừ một tiếng lạnh lùng, “Bảo em ngốc thì em lại cảm thấy mình ngây thơ thật, đêm hôm đến phòng đàn ông làm gì.”
Giản Ngôn Chi nghe thấy thế, vẻ mặt đầy ngơ ngác, bởi vì vừa nãy cô cũng không nghe rõ Trâu Sướng đã nói gì.
Hà Uyên lại hừ lạnh tiếp, vừa đi vừa càm ràm: “Đi lấy cà phê hộ Giản Bác Dịch thì đã đành, còn phải nhân tiện cứu giúp cô em ngốc nghếch nhà cậu ta nữa, đội trưởng cũng không dễ làm đâu, em hiểu không?”
“...”
Đi đến trước cửa, Hà Uyên lấy thẻ phòng quẹt thẻ vào trong.
“Đại ca, anh đã về rồi, anh mau đến nghe xem chiến thuật này có hay không...” Lâm Mậu đột ngột tắt tiếng khi nhìn thấy Giản Ngôn Chi, cậu lập tức xông lên trên, “Ấy! Tiểu Ngôn Chi! Sao chị lại ở đây?!”
Giản Ngôn Chi nhún vai, “Trùng hợp, đoàn phim của bọn chị ở khách sạn này.”
“Wow! Tốt quá!” Lâm Mậu mếu máo nói: “Chị có biết không, thời gian chị không có nhà bọn em nhớ chị bao nhiêu.”
Giản Ngôn Chi nhìn ông anh nhà mình đang ngồi vắt chân chữ ngũ và Hà Uyên khom người xem chiến thuật, cô bình tĩnh nói: “Em bỏ chữ ‘bọn’ đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT