20.

Buổi tối, tôi nắm chặt tay bước vào tẩm cung.

Nhìn thấy Tạ Khuynh Bùi đang ngồi trên giường với vẻ mặt không biểu cảm khiến tôi càng luống cuống hơn.

Tôi ho nhẹ một tiếng, Tạ Khuynh Bùi đứng dậy đi về phía tôi, muốn cởi thắt lưng và quần áo cho tôi.

Tôi lặng lẽ lùi lại một bước và nói: "Tối nay, ta không cần. Ngươi nói với Lạc Ngọc Thần rồi đúng không?"

Tạ Khuynh Bùi: “Nói gì? Nói ngươi trói ta trên giường từ sáng đến tối à?”

Tôi: “Đừng nói nhảm, ta chỉ trói ngươi trên giường để ngươi không chạy trốn thôi. Ta không có chạm vào ngươi.”

Tạ Khuynh Bùi nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, như thể hắn bị một tát một cái vậy, nhưng hắn cố gắng kìm lại.

Một lúc sau, Tạ Khuynh Bùi mới nói: "… Đi ngủ đi."

Tôi: "Có chuyện gì với ngươi vậy?"

Tạ Khuynh Bùi: "..."

Hắn lặng lẽ quay lại giường của hắn và nằm xuống.

Tôi chợt nhận ra Tạ Khuynh Bùi có thể đã hiểu sai ý của tôi.

Nhưng điều đó khiến tôi vui mừng khôn xiết: Cuối cùng tôi đã cứu được thanh danh của mình.

Tôi đi theo Tạ Khuynh Bùi và ngồi xuống giường.

Tạ Khuynh Bùi ngồi dậy, nhìn tôi và cau mày: "Ngươi làm gì vậy?"

Tôi tự tin nói: “Lần trước ngươi chạy đi trong đêm, nên để phòng ngừa ngươi lại chạy trốn, tối nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.”

Tạ Khuynh Bùi: "..."

"Tùy ngươi." Tạ Khuynh Bùi đi vào trong.

Chiếc giường được chuẩn bị cho Tạ Khuynh Bùi cũng rất rộng, bây giờ tôi nằm trên đó, giữa tôi và Tạ Khuynh Bùi vẫn còn có thể thêm một người.

Tôi cười thầm trong lòng và nhắm mắt lại.

Một lúc sau, tôi chợt nhớ tới tiến độ nhiệm vụ mà hệ thống nhắc tới ngày hôm nay.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi Tạ Khuynh Bùi: "Tạ Khuynh Bùi, sao ngươi thích Lạc Ngọc Thần?"

Tôi đã đọc nguyên tác nhưng nó không giải thích chi tiết tại sao Tạ Khuynh Bùi lại thích Lạc Ngọc Thần.

Trong đó chỉ đề cập họ là thanh mai trúc mã, không có tình cảm mập mờ, cũng không phải sự cứu rỗi. Cả hai giống như một hồ nước lạnh lẽo.

Theo tôi, dù là Tạ Khuynh Bùi hay Lạc Ngọc Thần, họ chỉ dừng lại ở mức tình thân.

Trong bóng tối im lặng, khi tôi tưởng Tạ Khuynh Bùi sẽ không trả lời câu hỏi của tôi thì đột nhiên hắn nói: “Vậy vì sao ngươi thích Vệ Tùng?”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi dựa vào hoàn cảnh của mình mà trả lời: “Bởi vì y là con trai của Thừa tướng và là Phượng Quân tương lai.”

Tạ Khuynh Bùi: “Chỉ vậy thôi?”

Tôi trịnh trọng nói: “Chỉ vậy thôi.”

Tạ Khuynh Bùi: “Sao đột nhiên ngươi lại nói ra những điều này với ta?”

Tôi kiêu ngạo nói: “Ta thấy vui thôi.”

Tạ Khuynh Bùi: "..."

Tôi: "Còn ngươi thì sao?"

Tạ Khuynh Bùi lạnh lùng nói mấy chữ: "Không muốn trả lời."

Tôi: "..."

Móa nó, lần sau còn nói chuyện phiếm với hắn thì tôi sẽ là con chó.

Tôi quay trái quay phải, tức giận đến không ngủ được, nhớ ra mình phải đi con đường cưỡng ép tình yêu thì liền mở miệng nói: “Trẫm không quan tâm vì sao ngươi thích Lạc Ngọc Thần, nhưng đã là người của trẫm thì cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh trẫm."

Tạ Khuynh Bùi cười chế nhạo.

Móa nó, sao tôi còn tức thế này.

21.

Tôi nhắm mắt mơ màng ngủ, nửa đêm lại tỉnh dậy, vô thức nhìn bên cạnh.

Mùa thu đã đến nhưng thời tiết vẫn rất oi bức, cửa chính và cửa sổ đều mở để tản nhiệt, nhưng lúc này trong phòng lại có chút lạnh lẽo.

Ánh trăng phủ khắp mặt đất, Tạ Khuynh Bùi mặc áo mỏng giống như được bao bọc trong ánh sáng. Hắn co ro như kẻ ăn xin trên đường phố vào mùa đông không nơi nào để đi.

Tôi ngồi dậy, kéo chăn và đắp cho hắn.

Vừa rồi tôi chỉ cảm thấy Tạ Khuynh Bùi rất đẹp, nhưng khi đến gần lại giống như gặp được tiên nhân.

Tôi ngốc nghếch nhìn cho đến khi Tạ Khuynh Bùi hơi xoay người lại.

Tôi lập tức bình tĩnh và rút lại bàn tay đang duỗi ra của mình.

Tôi luyến tiếc nhìn Tạ Khuynh Bùi rồi bước ra ngoài.

Ở nơi tôi không thể nhìn thấy, Tạ Khuynh Bùi khẽ mở mắt.

***

Bãi triều, tôi không thấy Tạ Khuynh Bùi nên một mình đến hậu cung.

Nhân tiện, tôi chưa hề đến thăm hậu cung kể từ khi xuyên đến đây.

Với suy nghĩ này trong đầu, tôi đi dạo quanh ngự hoa viên thêm vài vòng.

Dọc đường gặp hai người hầu, ba thị vệ và một cận thần. Miệng tôi nhét bốn quả nho, tay cầm ba quả đào và một chiếc bánh ngọt. Tôi đang mỉm cười vui vẻ thì thoáng nhìn thấy cuối đường là Tạ Khuynh Bùi.

Tôi: …

Tôi:!!!

Tôi vô thức nhổ ra thứ trong miệng và vứt thứ trong tay đi.

Động tác của tôi nhanh nhẹn và linh hoạt, như thể tôi bị bắt quả tang.

Tôi giơ tay định chào, trên môi nở nụ cười nhưng Tạ Khuynh Bùi đã quay người trở lại.

Tôi sững người tại chỗ, nữ quan đang đi theo tôi đột nhiên hét lên: "To gan, gặp Nữ hoàng mà không cúi chào!"

Nhìn thấy cô ấy định đuổi theo và tát Tạ Khuynh Bùi, tôi giật mình và nhanh chóng giữ cô ấy lại.

Đã một tháng kể từ khi tôi đến đây, cũng không thấy cô gái này nói gì ngoài việc lúc đầu cô ấy đã cho Tạ Khuynh Bùi một cái tát. Bây giờ, cô ấy lại muốn cho Tạ Khuynh Bùi một cái tát nữa.

Cơ chế hoạt động của cô gái này thật kỳ diệu.

Tôi buông tay ra và nói: “Để hắn đi.”

Tôi xua tay, bỏ lại một nhóm người phía sau, một mình đuổi theo.

Tạ Khuynh Bùi từ nhỏ đã luyện võ, bước đi rất nhanh, tôi theo hắn đến tận tẩm cung mới bắt kịp.

Tôi bước tới nắm lấy cổ tay Tạ Khuynh Bùi, hắn lạnh lùng nhìn tôi nói: “Buông ra.”

Tôi:?

Gì vậy đại ca? Tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, hắn là Hoàng đế hay tôi là Hoàng đế, sao giọng nói của hắn so với tôi còn bá đạo hơn?

Nhưng nhìn gương mặt của hắn, tôi lại tha thứ cho hắn.

Tôi nắm tay hắn, định trêu: “Ngươi ghen à?”

Nhưng chợt nhớ ra mình đang đi theo con đường cưỡng ép tình yêu chứ không phải con đường đánh đổi tất cả để được yêu.

Tôi vội hất tay hắn ra, cười lạnh nói: “Ai cho phép ngươi nói chuyện với trẫm như vậy?”

Tạ Khuynh Bùi tỏ ra thờ ơ và lạnh lùng nhìn tôi mà không nói lời nào.

Tôi ngoắc ngoắc ngón tay, thủ lĩnh mật vệ đang ẩn náu trong bóng tối lập tức xuất hiện.

Tôi: "Dạy hắn nắm chút quy củ đi."

Mật vệ nhận lệnh, thổi còi, lại có mấy người nữa xuất hiện.

Tạ Khuynh Bùi đã luyện võ từ khi còn nhỏ, võ công rất tốt, tuy nhiên, dưới sự bao vây của rất nhiều mật vệ, chỉ sau vài chiêu đã bị bắt.

Thủ lĩnh mật vệ đá vào đầu gối của Tạ Khuynh Bùi, dùng tay đè đầu hắn, ép hắn quỳ xuống.

Tôi vô thức tránh đi ánh mắt của Tạ Khuynh Bùi, trong lòng tự an ủi: So với việc m.o.i t.h.ậ.n m.ó.c t.i.m thì việc này còn nhẹ nhàng chán.

Chuẩn bị tinh thần, tôi bước tới, rút thanh kiếm từ bên hông Tạ Khuynh Bùi ra và đặt lên cổ hắn.

Tôi khinh thường cúi xuống nâng cằm Tạ Khuynh Bùi: "Đừng quên, ngươi đã đổi mạng để lấy thanh kiếm này. Bây giờ, ngươi là hầu cận của ta. Ngươi biết người hầu là như thế nào, phải không?"

[Vũ nhục bằng lời nói được chấp nhận.]

Tôi tùy tiện ném thanh kiếm xuống đất, mật vệ buông Tạ Khuynh Bùi ra, quay người biến mất.

Những người tôi bỏ lại vừa rồi đã đuổi kịp theo tôi.

Nhìn thấy Tạ Khuynh Bùi quỳ trên mặt đất, nữ quan cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tôi không khỏi thở dài trước thuộc tính kỳ dị của NPC này, nhưng để nhiều người nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Tạ Khuynh Bùi khiến tôi cảm thấy có chút không vui.

“Trẫm muốn một mình, các ngươi lui xuống đi.”

Tôi cúi người đỡ Tạ Khuynh Bùi đứng dậy: “Ngươi không sao chứ?”

Sắc mặt Tạ Khuynh Bùi hơi động, trong con ngươi đen láy hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó vẻ mặt chuyển thành giễu cợt.

Tạ Khuynh Bùi tránh tay tôi và tự mình đứng dậy.

Tôi xấu hổ rút tay lại.

Có vẻ hơi đạo đức giả khi bắt hắn quỳ rồi lại đỡ hắn đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play