Lạc Lạc chỉ mới ngủ trưa một giấc đã nhận được thông báo từ biên tập, họ nói là công ty đối phương lâm thời lật lọng điều chỉnh giá, vốn từ hai ngàn vạn lập tức ép xuống còn một trăm vạn. Mặc dù một trăm vạn không hề ít nhưng xuất phát từ tư lợi thì đương nhiên cô hy vọng tiền càng nhiều càng tốt.
Huống chi sự thay đổi này thật sự quá đột ngột, hơn nữa lúc đó Mục cũng đã xác nhận với giám đốc bên đối phương mấy lần, họ đã nói hai ngàn vạn này không có vấn đề gì rồi, cũng không biết sao lại đổi ý nữa.
Biên tập Mộc Mộc: “Một trăm vạn này sau khi chia với bên web, trừ một ít tiền thuế thì cô chỉ nhận được hơn bảy mươi vạn thôi. Bên công ty kia giải thích là có một nhân viên thực tập làm sai hợp đồng, hai ngàn vạn kia vốn là giá tiền hợp tác hậu kỳ với một hãng Hollywood, không biết sao lại in sai lên hợp đồng của cô. Đương nhiên lời giải thích này thật sự hơi gượng, nếu cô cảm thấy giá tiền không phù hợp thì có thể suy nghĩ thêm, dù sao bây giờ bản quyền vẫn còn ở trên tay cô mà.”
Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào màn hình rồi sửng sốt một chút, sau đó cầm điện thoại lên nhìn tin nhắn mà cảm thấy hơi đau đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Số tiền mà cô phải trả ngân hàng vào tháng này vẫn chưa trả, thật ra một trăm vạn cũng không thấp, trên trời vốn sẽ không có đĩa bánh nào rơi xuống cả. Nhưng ngẫm lại nếu cô thật sự nhận hai ngàn vạn kia thì trong lòng sẽ có chút bất an, chi bằng thanh thản nhận thứ mình nên nhận là được rồi.
Thế là cô không do dự thêm nữa, gõ xuống một dòng chữ trên máy tính: “Tuần sau tôi vẫn sẽ tới ký hợp đồng đúng giờ, cảm ơn biên tập.”
Sau khi đăng một chương mới cho tiểu thuyết thì Lạc Lạc tắt máy tính, lúc này cô chợt cảm thấy vừa trống rỗng vừa đói bụng.
Thức ăn ngoài mà cô gọi vào một tiếng trước vẫn chưa giao tới, vì vậy cô vào ngăn tủ tìm một gói bột Kudzu* đã mua để đó không biết bao lâu rồi, sau đó đổ thêm chút nước sôi để nguội, quét thêm chút đường trắng định ăn lót dạ trước.
ngôn tình hoàn*Bột Kudzu: được gọi là géfěn ( 葛粉) trong tiếng Trung, kuzuko ( 葛粉 ; くずこ) bằng tiếng Nhật và chik-garu ( 칡가루) hoặc galbun ( 갈분 ; 葛粉) trong tiếng Hàn, là một loại bột tinh bột được làm từ rễ cây kudzu. Nó được sử dụng trong ẩm thực Đông Á truyền thống chủ yếu để làm đặc nước sốt và làm nhiều loại món tráng miệng khác nhau.
Vừa nuốt một miếng xuống bụng là đã cảm thấy bụng như bị người ta khoét một dao, Lạc Lạc che bụng lại, cơn đau bụng truyền tới.
Hình như tới “ngày” rồi.
Mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt là cô đều bị tra tấn đến mức mất nửa cái mạng, hơn nữa một giây trước cô còn bất cẩn ăn đồ lạnh như thế thì chẳng khác nào muốn chết cả. Có lẽ mấy tiếng tiếp theo cô sẽ đau đến mức không xuống giường được.
Họa tới dồn dập.
Cô đi kiếm “khăn cho dì”* trong tủ nhưng không ngờ chẳng còn một gói nào cả.
*băng vệ sinh
Cô khẽ cắn môi, đành phải cầm theo chút tiền mặt đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một ít.
…
Chẳng mấy chốc Lạc Lạc đã lựa xong hai loại băng vệ sinh thường dùng, sau đó cúi đầu vội vàng đi tới quầy tính tiền.
“Tổng cộng hết 37,8 đồng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô trả tiền xong, đang định về nhà thì nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình.
“Lạc Lạc?”
Lạc Lạc như bị điện giật một tí, cơ thể hơi cứng đờ, trong lúc nhất thời không nhận ra được giọng của cô gái này là ai.
Một lát sau.
“Ông xã, anh xem thử xem người này có phải là Lạc Lạc không?”
“Hình như là cô ấy đó…”
Lạc Lạc nghe thêm một giọng nam khác mới chợt nhận ra.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Du Lực là Từ Bối Bối đang đứng ở quầy tính tiền.
Du Lực đang vội trả tiền còn Từ Bối Bối thì đi tới chỗ Lạc Lạc trước.
Từ Bối Bối vẫn như hồi cấp ba, vẫn là mái tóc xoăn đen nhánh đó, chỉ có điều lúc trước là uốn phần đuôi, bây giờ trở thành uốn gợn sóng ưu nhã tài trí. Nhưng cô ấy vẫn ăn mặc khá thời thượng và hợp mốt, cô ấy đứng chung một chỗ với ông xã của mình thì trông cô ấy xinh đẹp và tỏa sáng hơn hẳn.
Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào với Lạc Lạc, sắp xếp lại ngôn từ một chút rồi mới nói: “Lạc Lạc, thật sự là cậu, không ngờ còn có thể gặp được cậu ở đây đó.”
Lạc Lạc vội xấu hổ giấu túi đồ trong tay ra sau, cúi đầu miễn cưỡng cong môi với cô ấy nhưng cũng chỉ gật đầu rồi không nói gì thêm.
“Lạc Lạc, cậu cũng sống ở gần đây hả?”
Du Lực trả tiền xong cũng đi tới: “À đúng rồi, mình và Bối Bối tới xem nhà, đi một hồi có hơi khát nên mua hai ly nước ở đây, đúng lúc gặp được cậu.”
Lạc Lạc lại gật đầu, không nói gì. Cô chỉ thấy hai người họ đứng chung với nhau không hiểu sao trông rất xứng đôi, trong lòng cũng cảm thấy được chữa lành.
“Không phải lúc trước cậu đã đồng ý là sẽ tới hôn lễ ư? Sao cuối cùng cậu lại không đến vậy?”
Lạc Lạc nghe Du Lực hỏi vậy thì đỏ mặt, mím môi, cúi đầu rất thấp.
Thật ra cô cũng rất muốn chứng kiến cảnh bọn họ trao nhẫn cho nhau, nhưng mà tối hôm đó…
Có lẽ Từ Bối Bối cũng cảm thấy Du Lực hỏi mấy chuyện này quá thẳng thắn nên lén vươn tay, nhéo mạnh vào eo cậu ta rồi liếc cậu ta một cái.
Du Lực lập tức ngậm miệng lại.
“Lạc Lạc, thật ra ý của ông xã mình là không phải lần trước cậu cũng đưa bao lì xì lớn sao? Nhưng mà bọn mình lại không thể mời cậu ăn được một bữa cơm, thật ra bọn mình cũng áy náy nhưng lại ngại liên lạc với cậu. Nếu không thì lần này để hai bọn mình mời cậu ăn riêng một bữa cơm nhé?”
Lúc trước Từ Bối Bối cũng thế này, cô ấy có động tay động chân thì cũng chỉ là trước mặt con trai, còn trước mặt các cô gái mà cô ấy thích hoặc thân thiết thì cô ấy luôn trêu chọc và quan tâm thế này.
“Các cậu nhận bao lì xì…”
Lạc Lạc mở to hai mắt, cô hơi giật mình, sau cô lại không nhớ được là mình đã đưa bao lì xì cho bọn họ hồi nào nhỉ?
Du Lực cười nhắc nhở cô: “Cậu quên rồi hả? Lần trước là Phó Nhiên thay cậu đưa bao lì xì cho bọn mình mà. Cảm ơn bao lì xì lớn của cậu nhé, chờ lần sau đến lượt cậu kết hôn thì nhất định phải mời bọn mình đấy.”
Phó Nhiên?
Chẳng lẽ lần trước cô làm rơi bao lì xì trên sân thượng, sau đó bị Phó Nhiên nhặt được ư? Cho dù là vậy thì bao lì xì tám trăm đồng cũng có lớn mấy đâu?
Lạc Lạc sợ hãi suy nghĩ tỉ mỉ, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi không ít, không biết phải giải thích chuyện này thế nào.
Điện thoại giao thức ăn ngoài đúng lúc vang lên, đúng là ông trời tặng cho cô một cọng cỏ cứu mạng mà.
Cô lập tức cúp điện thoại, vội nhắn cho shipper giao thức ăn một tin nhắn, sau đó giơ điện thoại với với Du Lực và Từ Bối Bối: “Mình… kêu thức ăn ngoài… cho nên một lát sẽ…”
Từ Bối Bối hơi khựng một chút rồi cười nói: “Vậy không sao đâu, chúng ta có thể hẹn lại vào lần sau. Mình rất thích nhà ở vùng này, xanh hóa nhiều mà giá cũng phải chăng, nói không chừng sau này chúng ta sẽ là hàng sớm nữa đó.”
“Ừ…”
Bụng Lạc Lạc lại co rút đau đớn một trận, cô đang tính đi thì Từ Bối Bối lại nghĩ tới gì đó, khẽ chạy ra ngoài cửa hàng tiện lợi đuổi theo cô.
“Lạc Lạc, chờ chút đã…”
Lạc Lạc thấy chỉ có một mình Từ Bối Bối chạy ra thì cũng ngu ngơ dừng bước.
“Thật ra mình đã muốn nói câu này với cậu từ rất lâu trước kia rồi nhưng mà lúc đó vẫn không có cơ hội, sau này không liên lạc nên cũng quên luôn. Chỉ có điều khi nãy mới nhắc tới chuyện bao lì xì thì mình lại nhớ tới.”
Lạc Lạc lộ ra vẻ nghi ngờ.
Cô và Từ Bối Bối học chung lớp ba năm, có chuyện gì mà luôn không có cơ hội nói chứ?
Vẻ mặt Từ Bối Bối lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, cô ấy khẽ nói: “Mình khuyên cậu sau này tốt nhất là cách xa Phó Nhiên một chút.”
Lạc Lạc kinh ngạc, sợ đến mức không dám nói gì.
“Mình luôn cảm thấy thật ra cậu ta chẳng phải người tốt lành gì, rất thích ngụy trang, bây giờ còn dấn thân vô cái chỗ như giới giải trí nữa…”
Không hiểu sao trái tim Lạc Lạc lại căng lên, ánh mắt mở to đến mức cô cũng không nhận ra được, lòng bàn tay cũng đổ không ít mồ hôi giống như là một bí mật cô luôn giấu giếm bảo vệ thật lâu bị người ta đâm thủng.
Cô không kịp trả lời Từ Bối Bối đã vội vàng chạy đi.