Hôm nay đoàn làm phim cho Lạc Lạc nghỉ một ngày, dù sao ngày thường biên kịch chỉ cần sửa tiền kì kịch bản cho ổ định thì hậu kỳ cũng không còn chuyện gì nữa. Huống chi hai ngày nay cô ở trong đoàn làm phim toàn làm mấy việc lặt vặt, sức của cô nhỏ nên cũng không giúp được gì nhiều.
Mấu chốt là thỉnh thoảng đều sẽ chạm mặt Vương Cừ ở đoàn làm phim, Vương Cừ luôn muốn đến gần bắt chuyện với cô nữa chữ…
Quá đáng sợ.
Lạc Lạc vừa về tới nhà là đi tắm trước cho thoải mái trước, sau đó thu dọn quần áo gì đó một lần. Cô phơi quần áo xong trở về phòng, phát hiện thẻ ngân hàng và thẻ căn cước để trong ví tiền đã không còn thấy đâu nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau lưng cô chợt đổ mồ hôi lạnh.
Trong nhà có trộm vào!
Nhưng mà tố chất của tên trộm này cũng quá tốt, những thứ trưng bày trong nhà đều không bị phá hư, vả lại ngay cả ví tiền bị mất đồ cũng được đặt ngay ngắn về vị trí cũ.
Lạc Lạc vừa nghĩ có lẽ trong nhà còn mất thêm thứ gì khác nhưng nhất thời cô lại không phát hiện ra được, cô vội cầm điện thoại bàn trong nhà định gọi điện thoại cho Phó Nhiên.
Đúng lúc này, Phó Nhiên đi từ ngoài vào.
“Phó Nhiên, trong nhà có…”
Lạc Lạc chạy ra ngoài, đang căng thẳng chưa dứt câu đã thấy Phó Nhiên lấy một đống thẻ trong túi ra, đi tới trả lại cho cô.
Cô nhìn tấm “thẻ vay nợ” ở trên cùng mà trong lòng không khỏi “lộp bộp” một chút giống như thứ gì đó cô luôn chôn giấu cẩn thận dưới đất chợt bị phơi bày ra, vẻ mặt lập tức đọng lại, một hồi lâu sau cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Đây không phải là chuyện vẻ vang gì, dù cô có khó khăn đi nữa thì cũng phải tự mình gánh.
Nhưng không ngờ vẫn bị anh phát hiện được…
Trong lòng Phó Nhiên cũng không dễ chịu gì, lông mày bên trái không khỏi run lên, anh há to miệng muốn nói gì đó với cô nhưng khi nhìn qua cô thì nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Thế là anh đành nuốt từng ngụm nước trong lòng, đi tới bên cạnh rót một ly nước lạnh để uống.
Cổ họng Lạc Lạc chua chát nhưng vẫn bị cô kiềm chế lại.
Một lát sau cô mới cất mấy tấm thẻ ngân hàng kia vào, sau đó đi tới hỏi: “Phó Nhiên, tại sao anh… phải lấy đồ của em?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh xin lỗi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng Phó Nhiên có phần nghẹn ngào, anh uống một hớp trà, sau đó lại ngơ ngác nói hai tiếng “xin lỗi” vỡ vụn.
Sắc mặt Phó Nhiên rất mù mịt, cả người như bị một bầu không khí của kẻ thất bại vây quanh, dường như bây giờ, tại thời điểm này trừ có thể nói ra ba chữ “anh xin lỗi” ra thì anh không nói thêm được gì khác.
Bây giờ loại cảm giác bất lực khi đồ mình yêu quý bị phớt lờ, bị đập vỡ nhưng lại không thể làm gì mới thấm sâu vào trong người anh, giúp anh thấu hiểu rất rõ.
Lạc Lạc cũng hạ thấp mày, cô nghĩ chắc là anh đã thấy được giấy tờ trên thẻ hết rồi.
Cô cũng đi qua uống một ly nước, khép đầu gối ngồi bên cạnh anh, cô muốn ôm anh một cái nhưng cuối cùng vẫn không vươn tay ra.
Phó Nhiên lại bất ngờ ôm chặt lấy cô nhưng cả hai vẫn không nói gì.
Cô mơ hồ nghe được trong cổ họng anh có tiếng khắc chế cuồn cuộn, hình như khóe mắt của anh hơi ướt.
Lạc Lạc không rõ lắm, cô vẫn cảm thấy Phó Nhiên là một người khó nhìn thấu được, là một người thích giấu giếm tâm tư của mình. Vả lại có rất nhiều lúc anh là một người cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ lý trí, hơn nữa còn cực kỳ vô tình. Cho dù là mất đi cái gì thì anh cũng sẽ dùng một cách lý trí lại cực đoạn đòi lại, anh là người sẽ không chịu thiệt thòi trước thất bại trên thế giới này.
Nhưng giờ phút này cô cảm thấy Phó Nhiên cũng là một người đàn ông còn bình thường hơn cả người bình thường. Một người đàn ông biết đau lòng, biết buồn nản, biết tự trách không thôi cũng biết đi yêu người khác.
Ban đầu anh lấy thẻ ngân hàng của mình để đi kiểm tra sổ sách, trong lòng cô vẫn có một chút khó chịu, nhưng lần này làm thế nào cô cũng không tức giận nổi.
Thời gian dần trôi qua, cô cũng vươn tay vỗ nhẹ sau lưng Phó Nhiên một cách có tiết tấu, dùng giọng nói không êm tai cho lắm mà an ủi anh: “Không, không sao đâu…”
Anh ôm cô chặt hơn nữa, hơi ngẩng đầu nhìn cô cố hết sức mím môi khó chịu nhịn xuống, trong lòng anh lại nhói đau.
Một giây sau anh đã hôn lên, cẩn thận ngậm môi cô vào trong miệng mình.
Lạc Lạc ngẩn người.
Mặc dù mơ hồ coi như đã xác nhận quan hệ nhưng đây mới là lần thứ hai bọn họ hôn nhau, lần trước còn là lúc anh tức giận trong máy bay…
Bởi vì vấn đề khôi phục trạng thái tinh thần của Lạc Lạc nên loại thân mật ngôn ngữ tay chân này đối với người mắc chứng sợ đám đông cũng cẩn phải suy xét cẩn thận.
Ở mặt này, Phó Nhiên còn cẩn thận hơn cô gấp ngàn lần.
Đã ở chung với nhau một khoảng thời gian rồi, xưa nay anh không dám làm quá nhiều chuyện vi phạm với cô, cho dù chỉ nắm tay gì đó cũng là sau khi Lạc Lạc ngủ thì anh mới dám nắm tay cô.
Đến mức có khi Lạc Lạc tỉnh lại nửa đêm, tình cờ phát hiện Phó Nhiên cách cô rất ra nhưng lại dùng hai cánh tay ôm mình.
Còn có lúc Lạc Lạc chơi game, Phó Nhiên sẽ đi tới nhìn cô chơi, thỉnh thoảng còn giúp cô cầm chuột dạy cô phải đánh game thế nào, sau đó thuận tiện chấm mút một chút.
Vừa nhớ lại mấy chi tiết nhỏ này mới phát hiện nó nhiều vô số kể, nhưng anh chưa từng đường hoàng nắm tay với cô, vậy nên các đồng nghiệp trong đoàn làm phim cũng không nhìn ra được Lạc Lạc và Phó Nhiên có quan hệ thân mật gì.
Dù hai người thường đi cùng nhau, một người thường một minh tinh trông cũng không xứng đôi gì mấy, bình thường mọi người cũng chưa bao giờ nghĩ hai người họ theo hướng kia.
Hôn…
Vậy càng không cần phải nói nữa rồi, cùng lắm chỉ là hôn gián tiếp thôi.
Lạc Lạc thường có đồ ăn thừa hoặc trà sữa chưa uống hết hay là bánh mì gì đó, mỗi lần Phó Nhiên trở về đều sẽ không hề bủn xỉn xử lý giúp cô. Có một lúc trong nhà thiếu mất một ly trà, Phó Nhiên sẽ lấy luôn cái ly Lạc Lạc từng uống để uống, lâu ngày Lạc Lạc cũng tập thành thói quen.
Có khi hai người cũng uống chung một ly nước nhưng bây giờ, nụ hôn này thật sự tới quá bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị, còn có chút mãnh liệt.
Lạc Lạc không có phản ứng gì, ngây ngốc ngồi đó, không trả lời cũng không kháng cự động tác của anh, toàn bộ quá trình đều là Phó Nhiên chủ động.
Một lát sau Phó Nhiên mới dần tỉnh táo lại, buông cô ra.
Phó Nhiên thở hổn hển mấy cái rồi cúi đầu, hơi nóng nảy vuốt tóc sang một bên, cảm thấy mình lại làm sai điều gì đó rồi. Anh thật sự không nên lỗ mãng hôn cô như vậy, ít nhất thì anh phải hỏi ý của cô trước mới phải.
Bởi vì nếu một chiêu này của anh tạo thành bóng ma gì đó trong lòng cô, nếu sau này cô cũng không cho mình hôn tiếp nữa… Vậy thì anh cũng không đến nỗi phải nhịn một khoảng thời gian dài đau khổ thế này rồi.
Anh nhìn hai cánh môi bị hôn đỏ lên của Lạc Lạc, vừa hối hận vừa cảm thấy vô cùng đáng yêu, thật sự muốn hôn thêm một lần nữa. Nhưng nghĩ lại thì anh vẫn dùng lý trí mạnh mẽ để kiềm hãm chính mình.
Thế là anh cứ nhìn chằm chằm vào cô xoắn xuýt hồi lâu, năm phút trôi qua mới nhớ là phải xin lỗi cô.
“Anh xin lỗi, vừa rồi anh không chịu được…”
Phó Nhiên chỉ nói một nửa, anh còn chưa nói xong thì Lạc Lạc đã chớp mắt, hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên chủ động tới bên miệng Phó Nhiên.
Chủ động dâng tới cửa.
Lúc đó Phó Nhiên cũng sững sờ, hoàn toàn không ngờ bây giờ lá gan của Lạc Lạc lại lớn như vậy, còn có cả chiêu này.
Mặc cô cực kỳ đỏ, cơ thể cũng cứng đờ, hiển nhiên trải qua hai lần như vậy thì cô vẫn không có kinh nghiệm gì, chỉ biết dán môi lên môi anh rồi bất động coi như xong việc. Nhưng nếu tự cô dâng lên thì anh chẳng có lý do gì mà không mở lòng hưởng dụng một phen…
Lạc Lạc vốn rất nhỏ nhắn xinh xắn, Phó Nhiên vòng qua eo cô kéo nhẹ một cái đã đặt cả người cô lên đùi mình, dùng bàn tay ấn xuống đầu nhỏ của cô.
…
Sau đó Lạc Lạc thật sự thấy hơi khát nên mới đẩy Phó Nhiên vẫn chưa thỏa mãn ra, mang dép lê dưới ghế sô pha, đi qua bên cạnh rót một ly nước để uống.
Cô cúi đầu là có thể nhìn được mình trong gương, mặt và môi đều đỏ. Sau đó cô nhìn người đàn ông sau lưng mặt mày hớn hở đang lười biếng dựa vào ghế sô pha mỉm cười nhìn mình, giống như bất kỳ lúc nào cũng sẽ chuẩn bị “ăn” mình một lần.
Anh bây giờ và anh lúc mới vào nhà hoàn toàn là hai người khác nhau.
Trong đầu Lạc Lạc chợt thoảng qua một câu: Được hời còn khoe mẽ.