Khoé miệng Triệu Tĩnh giật giật, tên này đúng là gan cùng trời! Mấy lời này mà vẫn dám nói ra, chẳng lẽ do Nữ đế ra tay quá ác nên làm hắn ta ngu luôn rồi?

“Được rồi được rồi, đừng sướt mướt như đàn bà nữa! Đàn ông đàn ang bị đánh xíu thì có sao!”, sợ nhóc con này mê sảng

nói bậy, Triệu Tĩnh vội khuyên.

Tiêu Huyền Sách cười ha hả: “Ngươi có bản lĩnh thì để tỷ ấy đánh ngươi thử xem!”

“Đâu phải ta chưa từng bị!”, Triệu Tĩnh đáp một tiếng.

Nhất thời, ánh mắt Tiêu Huyền Sách nhìn Triệu Tĩnh nóng bỏng, chứa đựng sự thương hại và tình cảm sâu sắc, hoá ra là cũng có người cùng cảnh ngộ!

“Ngươi bị đánh lúc nào, sao ta không biết?”

“Khụ khụ, đàn ông không nên nhắc lại chuyện quá khứ!”

Triệu Tĩnh ho một tiếng, nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết

của đối phương, lòng có chút áy náy. Nếu không do mình, thằng bé xui xẻo này sẽ không bị đánh nhiều như vậy.

Nhưng suy cho cùng, tất cả không phải đều do lỗi của người phụ nữ kia sao, nếu nàng không đánh mình, mình sẽ trả thù sao?

“Để đền bù tổn thất cho người, ta dẫn người ra cung, cải trang vi hành!”

“Thật sao!”, Tiêu Huyền Sách mừng rỡ đứng bật dậy, sau đó mới phản ứng lại: “Ngươi đền bù tổn thất cho ta làm chỉ? Ngươi nợ ta khi nào?”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì! Người có đi không, không đi ta cáo luil”, Triệu Tĩnh hét.

“Không hỏi không hỏi nữa! Đi đi đi, nhưng mà Triệu Tĩnh à, tỷ của ta không cho ta ra cung, ngươi có thể giúp ta ra cung sao?”, Tiêu Huyền Sách kích động rồi nhanh chóng ủ rũ.

Triệu Tĩnh: “Không sao, xảy ra chuyện gì thì ta chịu trách nhiệm, bây giờ người là học trò của ta, thầy dẫn trò đi ra ngoài học ngoại khoá là điều rất bình thường”.

“Ta biết cho ngươi dạy ta là đúng đắn mài”

Tiêu Huyền Sách cười, vội đi thay quần áo, Triệu Tĩnh cũng dặn dò: “Đừng quên đổi đồ thái giám và cầm theo tiền nhé!”

Sau một lát, Tiêu Huyền Sách đã mặc đồ thái giám, nghe lời theo sau Triệu Tĩnh tới cửa cung, hai người bị lính gác ngăn cản.

Triệu Tĩnh lấy ra lệnh bài thân phận, thuận tay chỉ vào Tiêu Huyền Sách sau lưng: “Đây là thái giám bên ti lễ giám, theo ta ra ngoài lấy đồ!”

Hiện giờ Tiêu Huyền Sách mặt mũi bầm dập, cúi đầu nên trông không giống hoàng tử điện hạ, binh lính cũng không khó xử, nhanh chóng phất tay cho đi.

Vừa ra cung, Tiêu Huyền Sách đã nhắm mắt, hít sâu một hơi, vẻ mặt mê sau: “A ~ hương vị của tự do! Mà tự do sao lại có mùi?”

Khi hắn ta mở mắt thì thấy một chiếc xe chở phân chạy ngang, suýt chút làm hắn ta ói hết bữa sáng rồi.

“Thúi quá ~”, Tiêu Huyền Sách phun nước bọt xuống đất. Chậc chậc, đúng là không có phép lịch sự gì cả!

Triệu Tĩnh nhìn mà lắc đầu, đệ tử hoàng thất đã thế này thì cũng có thể đoán được dân trí cũng không cao bao nhiêu.

“Chúng ta đi đâu chơi?”, Tiêu Huyền Sách hào hứng hỏi. Triệu Tĩnh nghĩ ngợi rồi cười, mấy hôm nay hắn cũng nghe nói không ít về Tiêu Huyền Sách, nên cũng có thể coi là khá hiểu biết về hắn ta.

Hắn kề sát nói: “Chúng ta tìm chỗ để người thay đồ thái giám ra đã, rồi ta dẫn người tới Triêu Dương Môn chơi!”

“Không thành vấn đề!”

Tuy đang ở đế đô nhưng Tiêu Huyền Sách ở trong cung quanh năm suốt tháng, thậm chí hắn ta còn không rành về đế đô này, cũng không biết nơi Triệu Tĩnh muốn dẫn mình đi là chỗ nào, vì vậy cứ khờ dại theo chân Triệu Tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play