“Lại hết nữa rồi, đúng là buồn cười, tiểu nhị đâu!” Tiêu Huyền Sách nhìn thấy nước trong bồn cầu lại hết nữa, bất mãn kêu lên

“Được rồi Huyền Sách!”

Nữ đế bệ hạ bất đắc dĩ nhìn Hoàng tử điện hạ, quên đi, dù sao uống cũng đã uống rồi, so với lúc sau gây ra chuyện gì xấu

hổ, thì thà cứ nói trước cho hắn ta biết.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Linh Linh lúng túng chỉ vào bồn cầu: “Đây không phải là ấm đun nước như đệ nghĩ”.

“Đại tỷ, tỷ giỏi nói đùa thật đấy, không phải ấm nước thì tại sao có nước? Chẳng lẽ là chậu rửa mặt?”

Tiêu Huyền Sách cười ha ha, Nữ đế bệ hạ hoàn toàn không nói nên lời, cuối cùng vẫn phải lên tiếng.

“Đây là bồn cầu của huyện Nguyên Giang”.

“Tỷ nói cái gì? Cái bồn nào?”, Tiêu Huyền Sách cho rằng mình nghe nhầm.

Tiêu Linh Linh nặng nề gật đầu: “Là bồn cầu”. “Mẹ kiếp!” Một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên.

Một lúc sau, Tiêu Huyền Sách thiếu chút nữa đã nôn ra cả mật đắng, sắc mặt tái mét và chửi bới một cách dữ dội.

“Ta phải giết kẻ đã làm ra thứ này! Đại tỷ, tỷ phải giữ bí mật cho ta đấy!”

Nếu để người ngoài biết được hắn ta đã uống nước trong bồn cầu thì đời này làm sao còn mặt mũi để sống nữa.

“Được rồi được rồi, câm miệng, đã bảo đệ ngoan ngoãn một chút đệ lại không nghe”.

"Tỷ!"

Nhìn vẻ mặt khổ sở của Tiêu Huyền Sách, Nữ đế bệ hạ không nhịn được mà phì cười, điều này khơi dậy sự bất mãn của Tiêu Huyền Sách.

“Được rồi được rồi, nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp đi, lát nữa ta sẽ dẫn đệ đi ăn đồ ngon”. Tiêu Linh Linh nói.

Tiêu Huyền Sách vừa nghe có thể rời khỏi khách điếm thì mọi ưu phiền đều tan biến, lập tức chạy về phòng thay quần áo.

Một lúc sau, ba người tụ tập ở dưới lầu.

“Lục Uyên, ngươi đi huyện nha xem thử Triệu Tĩnh có ở đó hay không, ta và Huyền Sách đến Phong Nguyệt Lâu trước”.

“Vâng tiểu thư!”

Tỷ đệ hai người đang đi trên đường, nhìn Di Hồng Viện ở phía xa, Tiêu Huyền Sách cũng không phải là người không biết gì.

Năm đó hắn ta cũng đã từng làm việc trong thanh lâu, chỉ cần nhìn cái tên Di Hồng Viện là cũng hiểu đại khái rồi, hắn ta đi đến bên cạnh Tiêu Linh Linh, nghi hoặc hỏi: “Tỷ, trong huyện thành này còn có thanh lâu kỹ viện sao?”

Sắc mặt Tiêu Linh Linh trầm xuống, sau đó hừ lạnh nói: “Đệ không nhìn chung quanh thử xem, người dân ở huyện Nguyên Giang này có đủ cơm ăn áo mặc, ngay cả nơi bọn họ ở cũng tốt hơn những huyện khác, còn giàu có hơn một số châu phủ bình thường, có thanh lâu thì có gì đáng ngạc nhiên chứ”.

Thanh lâu này còn được đầu tư bởi tên Triệu Tĩnh chết tiệt kial

Nghĩ tới đây, Nữ đế bệ hạ hừ một tiếng.

Tiêu Huyền Sách rõ ràng cảm nhận được sát khí, vội vàng nhìn sang một bên, ánh mắt không tự chủ được sáng lên.

“Ô, còn có một hiệu sách nữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play