“Phản đối?” 

 Triệu Tĩnh ném miếng xương trong tay xuống: “Tiêu tiểu thư, dù cô nói mình là xuất thân thương nhân nhưng cầm trong tay 10 vạn thì chắc khi nhỏ cũng là người không phải lo cơm áo gạo tiền”. 

 Triệu Tĩnh nói tiếp: “Khi bổn quan mới tiếp nhận huyện Nguyên Giang, lúc đó còn chiến tranh, cộng hạn hán. Thiên tai nhân hoạ xong còn bị trưng binh, toàn bộ lương thực phải dành cho quân đội!” 

 “Ruộng đồng không có thu hoạch, bên ngoài chiến hoả liên miên, huyện Nguyên Giang khi đó chết đói, chạy nạn, cuối cùng còn không tới hai nghìn người, chung quanh là núi lớn, vỏ cây bị ăn hết tầng này tới tầng khác mà suýt không còn gì để gặm, cơm không có, sắp chết đói thì tâm trạng đâu là phản với đối?” 

 “Hơn nữa, huyện Nguyên Giang phát triển được như hiện tại không chỉ là nhờ thu hồi đất, phân phối lại mà liên quan tới điều quan trọng tiếp theo, buôn bán!” 

 Triệu Tĩnh thở dài: “Bây giờ nghĩ lại khi đó thì đúng là chua xót, bổn quan từng dẫn theo dân chúng đi ăn xin nữa kìa!” 

 Ở Phong Nguyệt Lâu có không ít người, Triệu Tĩnh và Tiêu Linh Linh đã khiến họ chú ý. 

 Một người đen đúa nói: “Ta nói rồi, Triệu lão gia nhất định dẫn người đi xin cơm mà, bằng không sao đồ ăn lại bốc lên mùi thiu chứ! Các ngươi còn không tin!” 

 “Biến mẹ ngươi đi, có ăn còn kén cá chọn canh, có tin mà cho ngươi ăn cơm tù không!” 

 Triệu Tĩnh giận tới đỏ mặt, người kia chẳng sợ, vừa tránh né khúc xương do Triệu Tĩnh ném tới vừa cười. 

 Họ là hai nghìn người dân của huyện Nguyên Giang, có tình cảm sống chết với Triệu Tĩnh. 

 Nói làm thổ phỉ trên núi cũng không phải là bắt cóc thương nhân đi qua mà là để Triệu Tĩnh dùng thân phận quan phủ cứu người kiếm tiền, hai bên phối hợp chặt chẽ. 

 Thấy Triệu Tĩnh tức giận mắng người, Tiêu Linh Linh có chút buồn cười. 

 Lời nói và hành động của người này không kiêng dè gì cả! 

 “Khụ khụ, điêu dân chốn thâm sơn cùng cốc, làm Tiêu tiểu thư chê cưới rồi!” 

 Răn dạy một hồi, Triệu Tĩnh mới quay đầu ngượng ngùng nhìn Tiêu Linh Linh, đám khốn này khiến hắn thất lễ trước mặt người đẹp, đáng chết! 

 Trong tửu lầu có chút lộn xộn, người ngày một nhiều, Tiêu Linh Linh không còn hứng thảo luận tiếp nữa. 

 Tối nay nàng cũng đã thu hoạch được khá nhiều điều! 

 Nàng đứng dậy chào tạm biết Triệu Tĩnh. 

 Triệu Tĩnh cũng không giữ người, Tiêu Linh Linh tuy đẹp nhưng trong lòng hắn cũng đang có quá nhiều ý nghĩ. 

 Đại trượng phu sống trên đời thì sao có thể... ôi cha, không đúng, mình không phải muốn tạo phản! 

 Bây giờ chỉ nên nghĩ tới kiếm tiền! Làm gì còn thời gian chơi trò lãng mạn gì đó! 

 Đúng, là như thế đó! 

 Tự khẳng định một hồi, Triệu Tĩnh tiếp tục ăn tới miệng bóng nhẫy, một mình xử hết đống thịt còn lại. 

 Người huyện Nguyên Giang có ưu điểm là không lãng phí! 

 Chỉ khổ Nữ đế bệ hạ Tiêu Linh Linh, trên người chỉ còn lại năm lượng bạc vụn. 

 Lần này đến huyện Nguyên Giang một chuyến, coi như bị trấn lột sạch. 

 Cũng may là đại nội cao thủ lão Lâm cũng không để bệ hạ đợi quá lâu, thúc ngựa chạy không ngừng đi- về chỉ tốn chưa tới ba ngày. 

 Lục Uyên thanh toán bạc xong thì ba người tới nơi đã hẹn. 

 Triệu Tĩnh thấy cả ba thì liền tỉnh táo, đứng dậy đón chào: “Tiêu tiểu thư đến rồi!” 

 “Triệu đại nhân, bạc đã mang tới, lá trà chuẩn bị xong chưa?”, Tiêu Linh Linh ngồi xuống. 

 Nàng bưng ly trà Triệu Tĩnh rót cho mình, nhấp một ngụm, trà của huyện Nguyên Giang không tệ, trong trà không thêm gừng tỏi muối đường thì vẫn rất ổn. 

 “Trà đã xong lâu rồi!” 

 Tiêu Linh Linh cười tủm tỉm móc một phần khế ước: “Nhưng mà trước khi giao nhận thì phiền Tiêu tiểu thư ký một phần khế ước!” 

 Tiêu Linh Linh lấy tới xem, nghi ngờ hỏi: “Không cho lộ ra tin tức về huyện Nguyên Giang?” 

 Triệu Tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, Tiêu tiểu thư đừng cảm thấy kỳ lạ. Bốn quan chỉ muốn tốt cho các vị, huyện chúng ta tuy nhỏ nhưng đặc sản phong phú, được người yêu thích, Tiêu tiểu thư mà lộ ra thì chẳng phải ai cũng tìm tới sao? Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tranh giành mối làm ăn với tiểu thư?” 

 Gương mặt già nua của lão Lâm giật giật, đúng là khoe khoang! 

 Tiêu Linh Linh chỉ vào khế ước: “Cái câu “Một khi để lộ bí mật thì sẽ bị trời giáng sét đánh, toàn thân chảy mủ, sống trong đau đớn, nam làm nô, nữ làm kỹ” cũng là vì muốn tốt cho chúng ta?” 

 “Khụ khụ... cái này chỉ là thêm vào để gia tăng sự ràng buộc thôi!” 

 Triệu Tĩnh xấu hổ cười. 

 Lục Uyên lẩm bẩm: “Một khi bên mua trái với quy tắc, huyện Nguyên Giang có quyền ngưng toàn bộ những thương vụ đang hợp tác và sắp hợp tác... quyền giải thích thuộc về huyện nha huyện Nguyên Giang, vậy là sao?” 

 “Ý trên mặt chữ!”, Triệu Tĩnh nở nụ cười vô liêm sỉ. 

 Lục Uyên: “...” 

 Ánh mắt Tiêu Linh Linh trở nên kỳ lạ, thảo nào huyện Nguyên Giang có thể mai danh ẩn tích nhiều năm qua, hoá ra là có cách đề phòng cả. 

 Tiêu Linh Linh hiểu, thuận tiện ký tên rồi nở nụ cười sâu xa với Triệu Tĩnh. 

 Qua đêm thảo luận kia, Tiêu Linh Linh đã không định giết tên cẩu quan thích làm bậy trước mặt nữa. Tuy người này có chút kỳ dị nhưng chỉ cần biết trọng dùng, có lẽ sẽ thành một hiền thần xuất sắc. 

 Quyền giải thích về ngươi? 

 Trẫm cũng muốn xem thử sau này ngươi còn bình tĩnh được vậy không! 

 Nụ cười này của họ trông đáng sợ quá! 

 Triệu Tĩnh nhìn Tiêu Linh Linh, luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng thấy lão Lâm lấy ra một chồng ngân phiếu thì hai mắt hắn toả sáng. 

 Cái gì cũng là giả, chỉ có tiền là thật. 

 “Đây, chúc mừng Triệu đại nhân lại thu vào 10 vạn lượng!”, Tiêu Linh Linh cười. 

 “Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ! Sao Tiêu tiểu thư nói thế, đây là vì nguyện vọng của Trà Tiên mà!” 

 Triệu Tĩnh hiên ngang nói. 

 Tiêu Linh Linh có chút dở khóc dở cười: “Triểu đại nhân dẫn chúng ta tới chỗ lấy trà đi, chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, cần phải về nhà!” 

 “Đã chuẩn bị xong, Trương Long, dẫn đường!” 

 “Vâng thưa lão gia!” 

 Tại nhà kho khổng lồ của huyện Nguyên Giang nối tiếp nhau, không ngừng có người ra vào, ba người Tiêu Linh Linh nhìn muốn hoa mắt. 

 Trước một nhà kho có hai chiếc xe ngừng lại, trên xe có hai hòm gỗ lớn. 

 Triệu Tĩnh cười nói: “Bốn thùng, 500 bánh trà, Tiêu tiểu thư muốn đếm lại hay không?” 

 “Không cần, tại hạ tin tưởng Triệu đại nhân!”, Tiêu Linh Linh lạnh nhạt nói. 

 Triệu Tĩnh gật đầu: “Hai chiếc xe ngựa này tặng cho Tiêu tiểu thư, trong tương lai, nếu tiểu thư tới thì chỉ cần dùng ký hiệu trên xe, dù bổn quan không có mặt thì vẫn có người tiếp đãi!” 

 Lục Uyên nhìn ngang ngó dọc đống nhà kho, không nhịn được mà tò mò hỏi: “Triệu địa nhân, những kho hàng này để làm gì thế?” 

 Triệu Tĩnh mỉm cười: “Ngại quá, đây là bí mật thương nghiệp, không thể trả lời!” 

 Không có những nhà kho này, sao huyện Nguyên Giang này có thể giàu có và thịnh vượng thế này? 

 Chưng cất rượu, chế đường, thiêu sứ, xi măng, xà phòng, xào trà, cái gì cũng có! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play