7 Nguyện Vọng Của Cô Gái Xuyên Không

Chương 3


5 tháng


Tôi bước tới chỗ cô ta.

Cô gái xuyên không nhìn chằm chằm vào tôi, tôi mỉm cười và nói: “Vĩnh biệt, Trương Tất Anh.”

Đôi mắt cô ta mở to kinh hoàng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Tôi xin lỗi, tôi biết tôi đã sai...cứu tôi với ...”

Trong tiếng cầu xin, cơ thể cô gái xuyên không tan vỡ và cuối cùng biến thành hư vô.

Không ai biết cô ta đã ở đó, và không ai biết cô ta đã biến mất.

“Manh Manh! Manh Manh!”

Cố Minh ôm cơ thể con gái hét lên, ánh mắt háo hức.

Tôi nhanh chóng bước tới và nhìn chằm chằm vào con gái tôi.

Một lúc sau, Manh Manh mới từ từ mở mắt.

Đôi mắt đen trong veo đó nhìn Cố Minh rồi nhìn tôi, từ từ ứa nước mắt.

“Cố Minh, mẹ!” con bé kêu lên, “Con về rồi!”

Cảm giác quen thuộc.

Ôi, đó là con gái tôi!

Tôi lao tới ôm lấy con bé, nước mắt chảy dài trên má.

10

Manh Manh nói với tôi rằng con bé luôn bị mắc kẹt trong cơ thể của mình, nhìn cô gái xuyên không làm bất cứ điều gì cô ta muốn với cơ thể của mình, nhưng con bé không thể làm được gì.

Con bé giống như bị nhốt trong một chiếc lồng nhỏ, không thể nói năng hay cử động và không ai biết con bé tồn tại, điều đó rất đau đớn.

May mắn thay, chúng tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của cô gái xuyên không và cuối cùng đã giải cứu được con bé.

Tim tôi đau nhói.

Bị mắc kẹt trong cơ thể, không thể cử động hay giao tiếp, chính là một loại tra tấn!

Con gái tôi chưa bao giờ làm điều gì tàn nhẫn, tại sao nó lại bị một cô gái xuyên không chiếm lấy cơ thể và chịu sự tra tấn như vậy?

Tôi trả lại thẻ ngân hàng cho con gái để con bé tự xử lý, tôi cũng gỡ hết tranh trong biệt thự và trang trí lại.

Sau khi Manh Manh bình phục, con bé chủ động đến gặp Lục gia để xin lỗi, nó cũng thành tâm xin lỗi Chu Tiểu Vân, xóa tan xích mích trước kia.

Cách xử lý sự việc ổn thỏa, lịch sự khiến tôi hoàn toàn nhẹ nhõm, biết rằng cuối cùng con gái cũng đã quay về bên cạnh mình.

Trong khoảng thời gian này, Cố Minh mỗi ngày đều chạy về nhà, túi xách được chuyển về biệt thự đưa cho Manh Manh, hai đứa lại đoàn tụ.

Không, phải nói là chúng chưa bao giờ xa nhau.

Sau chuyện này, tình cảm của hai đứa càng sâu đậm hơn.

Tôi nói: “Manh Manh, sao hai con không kết hôn đi.”

Manh Manh đỏ mặt không nói gì.

Cố Minh hưng phấn cúi đầu trước tôi và chồng tôi: “Cảm ơn dì Bạch và chú Triệu!”

Tôi đưa mắt nhìn về phía Manh Manh.

Manh Manh nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”

Một tháng sau, Manh Manh và Cố Minh kết hôn.

Hai đứa sẽ sống hạnh phúc mãi mãi…

Hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play