7 Nguyện Vọng Của Cô Gái Xuyên Không

Chương 1


5 tháng


 

,

1

Cách đây không lâu, con gái Triệu Manh Manh của tôi đột nhiên ngất xỉu và ngã xuống cầu thang. Sau khi tỉnh dậy, con bé trở nên kỳ lạ tựa như một người khác vậy.

Thường xuyên đi nhầm phòng.

Không biết ai đã vẽ những bức tranh trên tường.

Khi gặp người bạn trai thanh mai trúc mã là Cố Minh thì không thể nhận ra thằng bé.

Ngay cả nét chữ cũng không còn giống như trước nữa.

Dù đã cố gắng hết sức để che giấu, thậm chí ngừng viết nhưng rất nhiều điều vẫn bị lộ ra.

Tôi hỏi con bé chuyện gì đang xảy ra, con bé có vẻ hoảng sợ, ấp a ấp úng một lúc rồi nói: “Mẹ ơi, con mất trí nhớ rồi.”

Mất trí nhớ?

Cho dù có mất trí nhớ, nhưng với những năm tháng được giáo dục tỉ mỉ của Manh Manh, con bé cũng không nên trở thành người tham lam, ngu dốt và trốn tránh như vậy.

Thấy đồ ăn ngon thì ăn ngấu nghiến.

Đôi mắt lóe sáng khi nhìn thấy đồ trang sức quý giá.

Lấy được một chiếc túi hàng hiệu là kiên quyết không chịu buông tay.

Càng không nói đến chuyện cứ nhìn thấy trai đẹp là không giữ chút hình tượng nào mà rơi vào trạng thái si mê

Mọi tình huống, hành động đều thật xa lạ, giống như một người khác.

Nhưng cô bé trước mặt yêu kiều, xinh đẹp và đáng yêu, từ đầu tới đuôi đều rất quen thuộc, quả thực chính là con gái tôi.

Tôi hỏi: “Sao mất trí nhớ lại không nói với mẹ ngay từ đầu?”

Manh Manh khóc lóc nói: “Mẹ ơi, con sợ, sợ rằng mất trí nhớ rồi mọi người sẽ ghét con.”

Lại trả đũa mà phàn nàn: “Tại mọi người không cho con cảm giác an toàn khiến con lo lắng sợ hãi, đến cả mất trí nhớ cũng không dám nói, khẳng định trước kia mọi người không đối xử tốt với con!”

Nghe những lời con nói, tôi mềm lòng: “Manh Manh, đừng sợ, chúng ta đều rất yêu con.”

Con bé nín khóc mỉm cười, ôm lấy tôi và nói: “Mẹ ơi, mẹ phải yêu chiều con đấy nhé, con là con gái duy nhất của mẹ mà."

Sau cuộc trò chuyện đó, tôi càng quan tâm Manh Manh hơn.

Dù con bé muốn bất cứ thứ gì thì tôi cũng chiều theo.

Dù con bé có cư xử thô lỗ đến đâu thì tôi cũng bao dung vô hạn.

Bởi vì tôi nghĩ, chờ khi lấy lại được trí nhớ, con bé sẽ lại trở thành một Manh Manh tao nhã, đoan trang và xuất sắc như trước.

Cho đến khi ông Lục của tập đoàn Lục thị gửi thiệp mời dự sinh nhật, Manh Manh nhìn thấy và hỏi: “Mẹ ơi, có phải tập đoàn Lục thị có người tên là Lục Tử Diên không?”

Tôi nói: “Ừ, đó là cháu trai của ông Lục.”

Đôi mắt của Manh Manh đột nhiên sáng lên, nó kích động bóp chặt cánh tay tôi và nói to: “Mẹ ơi, con muốn đi! Con nhất định phải đi!”

Con bé bóp mạnh khiến tôi rất đau.

Vào ngày tổ chức tiệc, tôi đưa Manh Manh đến dinh thự của ông Lục.

Ánh đèn rực rỡ, y hương tấn ảnh (*).

(*) Y hương tấn ảnh: một thành ngữ chỉ áo quần lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu, thường dùng chỉ người con gái ăn mặc trang phục lộng lẫy

Một chàng trai khôi ngô tuấn tú được rất nhiều người vây quanh đang từ từ đi tới, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Cậu ta có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, khuôn mặt rất đẹp, dường như có ánh sáng chiếu rọi khắp người.

Đó đúng là Lục Tử Diên.

“Là anh ấy! Anh ấy thậm chí còn ưu tú hơn con nghĩ!”

Đôi mắt của Manh Manh dán chặt vào Lục Tử Diên, ánh mắt say mê khiến tôi kinh hồn bạt vía.

Sau đó, con bé mặc kệ vị hôn phu Cố Minh đang đi cùng mình, lao tới ngăn cản Lục Tử Diên, lớn tiếng thổ lộ: “Lục Tử Diên, em thích anh!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Sắc mặt Cố Minh tái nhợt.

Tôi kéo Triệu Manh Manh rời khỏi bữa tiệc, nhưng con bé vừa khóc vừa ăn vạ, vừa đi vừa hét: “Lục Tử Diên, em yêu anh, em vì anh mà đến!”

Con bé giống như một cô gái điên cuồng theo đuổi thần tượng, bất chấp hoàn cảnh và bầu không khí xung quanh, khi nhìn thấy thần tượng của mình thì lớn tiếng thổ lộ, quên đi thân phận, quên đi gia đình, quên đi tất cả…

Mỗi người đều có những biểu tình khác nhau và đều đang xem trò hề.

Sau đó, nhà họ Triệu của chúng tôi bị mất hết thể diện ở Kinh đô.

Sau khi trở về nhà, tôi giận dữ mắng Manh Manh vì đã hành động gây mất mặt, xấu hổ trong bữa tiệc.

Con bé vừa khóc vừa nói:"Theo đuổi tình yêu đích thực thì có gì sai? Nói đi nói lại thì mẹ vẫn quan tâm thể diện hơn cả hạnh phúc của con gái mình!"

Tôi lo lắng liếc nhìn Cố Minh, người đang có vẻ bình tĩnh bên cạnh, tức giận nhắc nhở nó: "Triệu Manh Manh, con và Cố Minh đã đính hôn! Hôm nay con lớn tiếng thổ lộ tình cảm với Lục Tử Diên như vậy thì để Cố Minh ở chỗ nào?”

Triệu Manh Manh lau nước mắt, quay đầu nhìn Cố Minh đang im lặng ngồi trên ghế sô pha, cười khinh thường: “ Nhà anh ta chỉ có một công ty nhỏ, có thể xứng đôi với con ư?”

Lời nói ngạo mạn khiến tôi bàng hoàng đến cùng cực.

Manh Manh ôm cánh tay tôi làm nũng: “Mẹ, chúng ta hãy bỏ quách cái hôn sự vớ vẩn đó đi! Dù xét về mặt lợi ích hay về hạnh phúc của con gái, Cố Minh đều không xứng làm chồng con. Người con yêu là Lục Tử Diên, mẹ ơi, nếu con cưới Lục Tử Diên thì nhà mình có thể leo lên tập đoàn Lục thị, quá tốt nha!”

Tôi sợ con bé sẽ nói mấy câu bậy bạ chọc tức Cố Minh nên vội vàng sai người dẫn nó đi.

Sau khi Manh Manh rời đi, tôi lúng túng nói: “Xin lỗi nhé Cố Minh. Lúc trước Manh Manh đã ngã cầu thang và mất trí nhớ. Con bé...”

Cố Minh ngắt lời tôi: “Dì Bạch, cô ta không phải là Manh Manh.”

2

Tôi sửng sốt một chút: “Gì cơ?”

Ánh mắt Cố Minh kiên định: “Dì Bạch, trong cơ thể Manh Manh đang chứa đựng linh hồn của người khác.”

Tôi kinh ngạc: “Sao con lại nói như vậy?”

Gương mặt khôi ngô của Cố Minh vừa đau thương vừa ngọt ngào: “Con nhận ra linh hồn của Manh Manh... đó không phải là cô ấy.”

Thằng bé kể cho tôi nghe về những tình tiết khi hai đứa ở cạnh nhau.

Khi Manh Manh tỉnh dậy và nhìn thấy Cố Minh, nó không nhận ra thằng bé mà chỉ si mê ôm mặt thằng bé và khen đẹp trai quá.

Sau khi biết thằng bé là chồng sắp cưới của mình, Manh Manh có vẻ rất vui vẻ, nó thường xuyên thực hiện một số động tác mờ ám để thể hiện sự quyến rũ của mình và hết lần này đến lần khác kiểm tra điểm mấu chốt của Cố Minh.

Trong quá trình ở bên nhau, Manh Manh không hề biết gì về chuyện đã qua giữa hai đứa, thói quen nhỏ, sở thích,…đều khác xa trước kia.

“Manh Manh đã mất trí nhớ.” Tôi nói.

Tôi không thể tin được linh hồn con gái tôi đã bị thay thế.

Ai sẽ tin điều đó?

Cố Minh lấy điện thoại di động ra, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm: “Dì Bạch, dì nghe cái này một chút.”

Giọng nói của Manh Manh phát ra từ điện thoại di động.

"Người vừa rồi chắc là nữ chính Chu Tiểu Vân trong "Cô bé lọ lem cũng có mùa xuân", chà chà, còn chẳng đẹp bằng mình, sao có thể làm nữ chính được vậy? Lúc đọc truyện đã thấy ghét cô ta rồi, rõ ràng là một cô gái bình thường chỉ biết chảy nước mắt nhưng lại có thể được công tử nhà giàu yêu thương chiều chuộng, cô ta là cái quái gì chứ? Mình muốn cô ta chết đi!’

"Cố Minh lại tặng quà cho mình, anh ta cũng tạm được, đẹp trai lại chiều mình. Đáng tiếc, trong truyện anh ta cũng chỉ là bia đỡ đạn, ở bên anh ta không có tương lai… Thôi kệ, tạm thời cứ coi anh ta như lốp dự phòng cũng được" 

“Ba mẹ của thân thể này hình như cũng là bia đỡ đạn à? Không sao, vì họ có tiền nên mình cứ làm con gái của họ trước vậy….”

Mỗi một câu nói đều khiến người ta tim đập chân run.

Tôi ôm ngực hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Cố Minh nói với tôi rằng sau khi nhận ra Manh Manh không bình thường liền tặng cho Manh Manh một chiếc vòng tay quý giá có gắn thiết bị nghe lén bên trong.

Sau khi tỉnh lại, Manh Manh đặc biệt thích những thứ lộng lẫy và đắt tiền nên con bé luôn giữ chiếc vòng trên người và không bao giờ tháo ra.

Nghe đoạn ghi âm xong có thể đánh giá đại khái sự thật rằng Triệu Manh Manh không phải tên là Manh Manh mà là một cô gái xuyên không tên Trương Tất Anh.

Cô ta cho rằng thế giới chúng tôi đang sống là một cuốn truyện mang tên "Cô bé Lọ Lem Cũng Có Mùa Xuân".

Trong truyện, Manh Manh, Cố Minh và tôi đều là bia đỡ đạn, tồn tại giống với những nhân vật quần chúng.

Nhân vật chính của truyện là thái tử gia Bắc Kinh Lục Tử Diên và nữ chính ngây thơ, thuần khiết Chu Tiểu Vân.

Trương Tất Anh rất ghét Chu Tiểu Vân, cô ta cảm thấy cô ấy xuất thân thấp kém, ngoại hình bình thường lại hay ra vẻ, hoàn toàn không xứng đáng với Lục Tử Diên, ước gì bản thân có thể thay thế cô ấy …

Sau khi nghe đoạn ghi âm đó, tôi đã gặp ác mộng vào ban đêm.

Tôi mơ thấy con gái Manh Manh của tôi ngã cầu thang và bị một cô gái xuyên không chiếm lấy thân thể.

Cô gái xuyên không rất thích Lục Tử Diên, ngay khi xuyên qua, cô ta đã từ bỏ chồng chưa cưới thanh mai trúc mã là Cố Minh và trở thành kẻ đeo bám Lục Tử Diên, dùng tiền bạc và tài nguyên của nhà tôi để liều mạng lấy lòng cậu ta.

Dù Lục Tử Diên có lạnh lùng hay nhục nhã đến đâu, cô ta cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Tuy nhiên, Lục Tử Diên chưa bao giờ yêu cô ta và chọn hẹn hò với Chu Tiểu Vân nên cô gái xuyên không đã chọn cách tự mình hại mình để cưỡng ép.

Lần cuối cùng, cô ta chọn cách nhảy lầu, dùng cái chết uy hiếp.

Lục Tử Diên mặc kệ cô ta, cô gái xuyên không trượt chân rơi xuống, bị gãy xương sống và trở thành người tàn tật vĩnh viễn, không bao giờ có thể đứng được nữa.

Không chỉ vậy, trong khi rơi xuống, cô ta còn va vào một tấm biển quảng cáo, khuôn mặt bị trầy xước và biến dạng hoàn toàn.

Sau khi bị tàn tật và trở nên xấu xí, cô gái xuyên không đã từ bỏ hy vọng sống, thoát khỏi cơ thể và vỗ mông trở về thế giới của mình.

Khi cô ta vừa rời đi, linh hồn của con gái tôi đã quay trở lại cơ thể và trở thành một kẻ khốn khổ với khuôn mặt biến dạng và tàn tật suốt đời, sống không bằng chết.

Nhà họ Triệu bị giày vò đến mức gần như phá sản…

“A!”

Tôi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, tim đập như trống, vội vã rời khỏi giường.

“Có chuyện gì thế?” Chồng tôi đứng dậy và hỏi tôi.

“Không có gì, em qua xem Manh Manh một chút.”

Tôi mở cửa bước ra ngoài, tìm phòng của Manh Manh và gõ thật mạnh.

Manh Manh mở cửa, ngáp dài một cái, thiếu kiên nhẫn nói: “Chuyện gì vậy?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta: “Không có việc gì, con nghỉ ngơi đi.”

“Không có việc gì?” Cô ta trợn mắt, tức giận nói: “Nửa đêm gọi con dậy rồi lại nói không có việc gì. Mẹ bị bệnh rồi!"

Cô ta đóng sầm cửa lại.

Trước đây, tôi luôn tự thuyết phục chính mình rằng con gái tôi sẽ hành động quá đáng như vậy vì chứng mất trí nhớ của con bé, dù có đau lòng tôi vẫn hết sức chiều chuộng con.

Bây giờ sương mù đã tan, tôi mới hiểu rằng cô ta không phải là con gái tôi!

Ngày hôm sau, cô gái xuyên không đi ra ngoài, tôi phái người đi theo cô ta, khi bước trên đường thì người đó đột nhiên gọi tên cô ta: “Trương Tất Anh!”

Cô ta quay người nhìn xung quanh.

Giờ đây tôi chắc chắn rằng cô ta không phải là con gái tôi.

Cô ta chỉ là một kẻ đáng giận đến từ nơi khác đã chiếm lấy cơ thể con gái tôi!

3

Tôi bí mật hẹn với Cố Minh để bàn cách đối phó với cô gái xuyên không.

Thấy tôi tin lời mình, Cố Minh thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật ra gần đây con có liên lạc với một số đại sư nổi tiếng, có lẽ họ có biện pháp.”

Tôi đưa thẻ ngân hàng cho thằng bé: "Tiền trong này con cứ tùy ý dùng, nhất định phải giúp dì tìm được phương pháp cứu Manh Manh nhé!”

Cố Minh từ chối: “Dì Bạch, dù không có tiền của dì thì con cũng cố hết sức...”

Tôi nói: "Đã đến lúc này rồi, con cũng đừng phân biệt của dì hay của con, tất cả đều vì cứu Manh Manh!”

Cố Minh trầm mặc một lát, nhận lấy thẻ và nhẹ giọng nói cảm ơn.

Tôi xúc động: “Đáng lẽ dì phải cảm ơn con mới đúng.”

Nếu không có Cố Minh thì đến giờ tôi vẫn không hay biết gì.

Manh Manh và Cố Minh là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, hai gia đình cũng có ý định mai mối, khi biết hai đứa thuận lợi yêu đương thì đã tổ chức đính hôn.

Tuy nhiên, mấy năm trở lại đây, Cố gia đầu tư thất bại, tài sản cùng địa vị giảm sút nhanh chóng, bố của Manh Manh không quá mong muốn gả con gái mình cho Cố Minh.

Vào giai đoạn mấu chốt, chính Manh Manh là người chủ động đứng ra, kéo Cố Minh và lớn tiếng nói với chúng tôi: “Đời này con sẽ không cưới ai ngoài Cố Minh!”

Vì thái độ kiên quyết ấy nên bố của Manh Manh mới không xen vào chuyện tình cảm của hai đứa.

Sau sự kiện đó, hai đứa càng trở nên gắn bó hơn. Dù Cố Minh chưa nói những lời lãng mạn nhưng trong hành động lại thêm yêu chiều, nâng niu Manh Manh hơn, dường như muốn dâng cả trái tim cho con bé.

Bọn chúng ở bên nhau hơn mười năm, yêu nhau sâu đậm, đại khái là như vậy nên Cố Minh mới có thể lập tức xác nhận Manh Manh đã bị thay thế.

Tôi và Cố Minh đã nỗ lực tìm kiếm đại sư, ngoại trừ bố của Manh Manh, chuyện này chúng tôi không nói cho ai biết vì sợ rút dây động rừng.

Trong khoảng thời gian này, như những gì đã thấy trong giấc mơ, cô gái xuyên không bắt đầu tránh xa trúc mã Cố Minh, thay vào đó theo đuổi thái tử gia Bắc Kinh Lục Tử Diên.

Cô ta dùng số tiền tôi đưa cho Manh Manh để mua quà và liên tục tặng cho Lục Tử Diên.

Đi theo anh ta làm người hầu và sắp xếp tất cả mọi thứ.

Khi công ty chúng tôi đang cạnh tranh một dự án với Tập đoàn Lục thị, cô ta không ngần ngại phản chiến, ăn cắp bí mật của công ty để hiến cho Tập đoàn Lục thị.

Khiến cho tất cả mọi người trong kinh đô đều cười chê cô ta là simp chúa của Lục Tử Diên.

Cô gái xuyên không tưởng rằng làm như vậy có thể lấy lòng Lục Tử Diên, nhưng Lục Tử Diên vẫn cứ xa cách, khi cảm thấy quá phiền phức sẽ mỉa mai hoặc hắt cà phê lên mặt cô ta.

Dù cậu ta làm nhiều điều quá đáng như thế nhưng cô gái xuyên không vẫn kiên trì theo đuổi Lục Tử Diên mà không quan tâm ánh mắt của bất kỳ người nào.

Sau đó khi không nhận lại được sự đền đáp, cô ta đã khóc lóc và mắng Lục Tử Diên là tên khốn kiếp đồng thời bắt đầu cắt cổ tay, tự làm hại mình, dùng cái chết để uy hiếp!

Gia đình họ Lục đã gọi điện cảnh cáo và dặn dò tôi coi chừng con gái cẩn thận.

Việc phải trơ mắt chứng kiến mọi chuyện như thế khiến tôi tức giận đến mức bật khóc.

Manh Manh của tôi rõ ràng là một cô bé tự lập, tự chủ và yêu bản thân, cho dù có thực sự yêu Lục Tử Diên cũng sẽ không bao giờ hạ thấp lòng tự trọng để theo đuổi như thế, càng sẽ không làm tổn thương gia đình mình và bất chấp sự chế giễu của mọi người mà làm simp chúa.

Cô ta không phải là Manh Manh của tôi.

Cô ta chỉ là một kẻ yêu đương mù quáng, ngoài đàn ông thì trong mắt không có cha mẹ, không có sự nghiệp, không có lòng tự trọng!

Tôi bình tĩnh quan sát cô gái xuyên không này, chịu đựng cơn buồn nôn và chiều chuộng cô ta để cô ta không làm tổn thương cơ thể con gái tôi.

Hai tháng sau, Cố Minh mệt mỏi liên lạc với tôi: “Dì Bạch, con đã tìm được đại sư rồi.”

Tôi nóng lòng chọn ngày hẹn gặp đại sư, ông ấy có thể nhìn ra mấu chốt vấn đề trong nháy mắt.

“Bất kể là vật gì ám vào người, chỉ có một cách để xua đuổi tà ma.”

“Bằng cách nào?” 

“Hãy thỏa mãn nguyện vọng của cô ta để cô ta không còn gì phải lưu luyến, cô ta sẽ tự rời đi”

Tôi nghĩ đến cảnh tượng trong mơ.

Sau khi cô gái xuyên không nhảy khỏi tòa nhà, cô ta không thể chấp nhận sự thật rằng đôi chân của mình bị tàn tật và khuôn mặt bị biến dạng, cô ta cảm thấy sống như thế này chẳng còn thú vị, Lục Tử Diên cũng không yêu cô ta nên cô ta đã bỏ đi mà không hề luyến tiếc.

Những gì đại sư nói đều là sự thật.

Chẳng lẽ phải đánh gãy chân con gái mình, hủy hoại dung nhan con bé để khiến cô gái xuyên không tuyệt vọng ư?

Nhưng sao tôi nỡ làm tổn thương cơ thể con gái tôi chứ.

Điều tôi muốn là con gái tôi trở về nguyên vẹn.

Nên làm gì đây?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play