Cho nên thời kỳ đầu Việt Nữ Cung luôn trải qua như vậy, thực lực ra sao đều là tùy duyên.

Chỉ có điều không biết từ bao giờ, Việt Nữ Cung hành xử dần dần mang theo dã tâm, không muốn mọi việc tùy duyên chờ đợi đệ tử giỏi nữa mà muốn được như những tông môn khác, có lực lượng ổn định.

Sự tồn tại của Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là một quyết định sai lầm của Việt Nữ Cung.

Thủ đoạn của Việt Nữ Cung thật ra là Việt Nữ Kiếm Pháp, chỉ cần bỏ công sức tu luyện Việt Nữ Kiếm Pháp, muốn gì cũng có.

Kết quả Việt Nữ Cung lại đặt mọi thứ vào một ngoại vật như vậy, càng ngày càng không để ý tới việc nghiên cứu Việt Nữ Kiếm Điển, Việt Nữ Cung trở thành như vậy hoàn toàn do bọn họ gieo gió gặt bão.

Đương nhiên những thứ này Lâm Phong Nhã tuyệt đối không thừa nhận, cho dù thật sự là lỗi của nàng. Lúc này trong lòng nàng Sở Hưu kẻ phá hủy thủ đoạn bảo mạng của Việt Nữ Cung mới là kẻ cầm đầu.

“Sở Hưu! Việt Nữ Cung ta thề không chết không thôi với ngươi!”

Lâm Phong Nhã nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm khí bừng lên quanh người, thậm chí trong đó còn có một hư ảnh đỏ máu quay quanh mũi kiếm của nàng. 

Một kiếm đó chém ra sắc bén kinh người, nháy mắt đã phá tan trận pháp, nhắm thẳng vào Sở Hưu.

Thấy Lâm Phong Nhã không ngờ lại thiêu đốt cả tỉnh huyết muốn giết mình, khóe miệng Sở Hưu không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.

Việt Nữ Kiếm Điển của Việt Nữ Cung vốn là kiếm thiên bẩm, tâm cảnh càng đạm bạc càng tiếp cận với ý chí thiên địa này, càng phát huy được uy lực mạnh mẽ hơn.

Lúc này tâm cảnh Lâm Phong Nhã đã loạn, chỉ còn lại thù hận và giết chóc. Kiếm ý này đã đi ngược lại so với Việt Nữ Kiếm Điển, phát huy được uy lực chân chính mới là lạ.

Đương nhiên cho Lâm Phong Nhã đang trong thời đỉnh phong cũng không phải đối thủ của Sở Hưu, không có gì đặc biệt.

Thiên Ma Vũ mang theo ma khí lạnh lẽo âm ầm chém xuống, bên trong có tiếng quỷ đói kêu r3n mơ hồ, thôn tính kiếm khí. Một tiếng nổ lớn vang lên, trường kiếm của Lâm Phong Nhã đã bị chém tan, thậm chí thân thể cũng bị nhát đao này đánh bay ngược trở lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn về phía Lâm Phong Nhã, ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí.

Y ra tay lúc này thật sự chỉ vì trút giận cho Lã Phụng Tiên, làm tới mức này thật ra đã đủ.

Có điều tính cách của Sở Hưu vốn là vậy, không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng. 

Y hủy kiếm hồn của Việt Nữ Cung, khiến Việt Nữ Cung không còn thủ đoạn bảo mạng nữa, từ nay về sau chắc chắn không gượng dậy nổi.

Có điều chỉ không gượng dậy nổi thôi chưa đủ, Sở Hưu thậm chí còn muốn diệt trừ Việt Nữ Cung!

Dù sao cũng đã đắc tội nặng nề với Việt Nữ Cung, lúc này không ra tay, để lại một kẻ thù âm thầm hận thù mình, đây cũng là phiền toái.

Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, diệt trừ Việt Nữ Cung mọi chuyện mới xong xuôi.

Đương nhiên chuyện diệt môn như vậy Sở Hưu không thể tự động thủ. Dù sao Nữ Cung còn có Nhan Phi Yên, Sở Hưu cũng phải suy nghĩ tới cảm xúc của Lã Phụng Tiên.

Có điều tuy không thể giết Nhan Phi Yên, nhưng với Lâm Phong Nhã, Sở Hưu lại không hề e ngại gì.

Mặc dù Sở Hưu rất ít khi giết nữ nhân, nhưng khi y thật sự muốn giết người, trong mắt y không phân chia nam nữ.

Ma khí lượn lờ trên Thiên Ma Vũ, ầm ầm chém về phía Lâm Phong Nhã. Ma khí trên lưỡi đao thôn tính tất cả, ánh đao chém tới đẩy Lâm Phong Nhã vào đường chết.

Có điều ngay lúc này một thanh trường kiếm lấp loáng Thuần Dương Cương Khí đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Phong Nhã, một kiếm chia ba, ba luông kiếm quang lại hòa vào một thể, ngăn cản thế đao của Sở Hưu, nhưng Thuần Dương Cương Khí cũng theo đó tiêu tán.

Lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu! Đừng tưởng lần Đại chiến chính ma này Ma đạo các ngươi trốn được một kiếp là có thể tùy ý giương oai, tông môn Chính đạo chúng ta không phải không có ai!”

Trong chuyện Việt Nữ Cung ẩn chứa quá nhiều thứ, lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn không phải kẻ ngu, đương nhiên nhìn ra vài điểm không đúng.

Nếu đổi lại là người khác, lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn này chắc chắn sẽ không nhúng tay vào. Nhưng giờ người xuất hiện trước mặt hắn lại là Sở Hưu, Sở Hưu có đại thù với Thuần Dương Đạo Môn bọn họ, hắn không có lý do gì không ra tay.

Hơn nữa dù nói thế nào Việt Nữ Cung cũng là tông môn Chính đạo, còn Sở Hưu lại là Ma đạo.

Hôm nay nhiều người ở đây như vậy, nếu để một tên Ma đạo như Sở Hưu lớn lối ở đây, đúng là nực cười!

Tôn Khải Lễ cùng Tôn Khải Phàm của Tôn gia liếc mắt nhìn nhau, cùng đi ra. Tôn Khải Lễ ho khan một tiếng nói: “Sở Hưu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ở đây có nhiều người như vậy, ngươi định diệt môn Việt Nữ Cung hay sao?”

Trước nay Giang Đông Tôn thị vốn luôn khiêm nhượng láu cá, bọn họ không như lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn kia, không trắng trợn đứng ra bảo hộ Lâm Phong Nhã. Có điều bọn họ đứng sau gây chút áp lực cho Sở Hưu cũng không vấn đề.

“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? Ai da, trên tay Sở Hưu ta chỉ tha thứ cho duy nhất một người, người chết!”

Dứt lời lực lượng nguyên thần của tụ tập, Diệt Hồn Tiến liên tiếp bén ra, nhắm thẳng vào lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn.

Hôm nay Lâm Phong Nhã chắc chắn phải chết, chỉ mấy tên gà đất chó sành này mà cũng đòi ngăn cản y? Nực cười!

Thật sự chọc giận Sở Hưu, ngay cả lão đạo sĩ này y cũng giết, dù sao y giết đâu chỉ một hai võ giả Thuần Dương Đạo Môn rồi!

Lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn hừ lạnh một tiếng, ba thanh đạo kiếm được hắn điều khiển ngưng tụ thành Tam Tài Kiếm Trận. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ đại điện đã được chiếu rọi một màu vàng rực.

Diệt Hồn Tiễn vốn là công kích tỉnh thần, nhưng Tam Tài Kiếm Trận quả thật thần dị, Thuần Dương Cương Khí xoắn vặn, diệt trừ chính thành uy lực của Diệt Hồn Tiễn, uy lực còn lại lão đạo sĩ có thể tùy ý nghênh tiếp.

Sở Hưu bước ra một bước, quanh người ngùn ngụt ma khí.

Một đao Phá Hải ầm ầm chém xuống, thế đao thôn tính hết thảy bao phủ toàn bộ đại điện, sắc bén mãnh liệt. Thế đao chưa tới, đao ý đã khiến mọi người âm thầm phát lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play