Trong lúc đám người Trương Đạo Linh còn đang suy nghĩ đối sách, một giọng nói già nua bỗng truyền tới: "Được rồi, mọi người giải tán thôi, đến lúc lão giả ta ra sân rồi”

Đám người tách ra, một ông lão đi tới

Ông lão này râu tóc bạc trắng, sắc mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ hiền hòa.

Mặc dù hẳn đã già nhưng thân hình vẫn ưỡn thẳng, lưng chẳng còng, thân thể cũng không có bất cứ tử khí nào.

“Lão thiên sư!" Mọi người ở đây lập tức lui lại phía sau hành lễ.

Lão thiên sư tùy ý khoát tay để mọi người lui lại, bản thân trực tiếp đẩy của đi ra, đối mặt với Dạ Thiều Nam.

“Giáo chủ Bái Nguyệt Giáo đại giá quang lâm Thiên Sư Phủ, quả thật vinh hạnh, lão già ta đã nhiều tuổi lọm khom lắm rồi, chỉ có danh lão tiền bối giữ thể diện mà thôi, e răng không chỉ giáo được Dạ giáo chủ rồi”

Dạ Thiều Nam mặt không biểu cảm nói: "Lão thiên sư khiêm tốn rồi, qua nhiều năm như vậy, vô số kẻ đối đầu với ngươi. Thua ngươi, đã chết; thắng ngươi, cũng đã chết.

Người khác có thể cho rằng đó chỉ vì ngươi nhẫn nhịn tốt, đợi được bọn họ chết cả. Thế nhưng bọn họ lại quên mất một việc, người không chết sau khi b thật ra là chuyện rất khó.”

Lão thiên sư cười khổ một tiếng nói: “Dạ giáo chủ nhất quyết muốn đánh một trận với ta?"

Dạ Thiều Nam mặt không biểu cảm gật nhẹ đầu.

Lão thiên sư thở dài một tiếng, bộ xương già này của hẳn còn đánh được nữa ư? Cho dù còn đánh được, chẳng lẽ mạnh hơn Dạ Thiều Nam đã tu luyện đại thành Bổ Thiên Tâm Kinh?

“Được rồi, đánh thì đánh đi. Tới không trung phía sau núi đối chiến, tránh làm hỏng điện thờ của Thiên Sư Phủ ta.

Mấy tên hòa thượng kia cực kỳ khôn khéo, tính toán đâu ra đấy, bọn họ không lo tiền hương hỏa, nhưng chúng ta thì lo”

Nghe lão thiên sư nói vậy, Dạ Thiều Nam trực tiếp đạp lên không trung lướt đi, cùng lão thiên sư đi tới sau núi. 

Đám người Trương Đạo Linh thấy vậy vội vàng chạy ra sau núi quan sát. Thế nhưng lúc này bọn họ lại phát hiện toàn bộ sau núi đều bị một khí tràng cường đại bao phủ, khắp nơi đều trở nên mơ hồ. Đám người tới nơi căn bản không thấy được bất cứ thứ gì.

Có điều không thấy được nhưng bọn họ vẫn cảm giác được

Sau núi tất cả đều bị lực lượng lôi đình bao phủ, khí tức đó vô cùng cường đại, uy lực lôi đình như. muốn diệt thế.

Cùng lúc, thiên địa nguyên khí sau núi bắt đầu sôi trào điên cuồng, cứ như thiên địa này đã tách ra, bị đánh tan, cực kỳ kinh khủng.

Sau thời gian hô hấp trăm lần, tất cả trở lại bình Tĩnh, khí tràng mơ hồ cũng tiêu tán, lộ ra thân hình của Dạ Thiều Nam cùng lão thiên sư.

Thần sắc Dạ Thiều Nam vẫn không hề thay đổi, lão thiên sư cũng không có biến hóa gì, chỉ có sắc mặt tái đi mà thôi.

Cười khổ một tiếng, lão thiên sư nói: “Ta thua!"

Dạ Thiều Nam trầm giọng nói: "Chỉ thua một chiêu rưỡi mà thôi” 

Lão thiên sư xoa xoa eo của mình nói: “Chỉ giao thủ có mười chiêu đã thua một chiêu rưỡi, còn đánh nữa sẽ thua càng nhiều. Già rồi, không dùng được, cũng nên nghỉ ngơi một chút”

Nói xong, lão thiên sư quay sang phía đám người Trương Đạo Linh: "Từ nay trở đi, phong tỏa Long Hổ Sơn một năm, tất cả bế quan cho ta. Không cho phép bất cứ ai bước ra khỏi Thiên Sư Phú một bước!”

Lão thiên sư bèn nhìn sang phía Dạ Thiều Nam.

Lời này là hẳn nói với Dạ Thiều Nam.

Trận chiến này hắn thua, cho nên để trả giá, Thiên Sư Phủ sẽ phong sơn một năm, không quan tâm tới Bái Nguyệt Giáo của ngươi.

Nếu Dạ Thiều Nam ngươi đi thì cũng thôi, nếu ngươi còn định được đằng chân thua đằng đầu, lão thiên sư dẫu thua một chiêu rưỡi nhưng vẫn còn sức liều mạng.

Dạ Thiều Nam gật nhẹ đầu, không nói một câu, quay người rời đi.

Sau khi Dạ Thiều Nam đi khỏi mọi người mới ùa lên. Có điều không đợi bọn họ nói gì, lão thiên sư đã xua tay, sắc mặt càng tái đi, cánh tay thậm chí run rẩy. 

Trong giới võ lâm Chính đạo, lão thiên sư là một truyền thuyết, một truyền thuyết sống. Không ngờ hôm nay truyền thuyết sống này lại bị Dạ Thiều Nam đến tận nhà đánh bại, chuyện này đủ gây nên sóng gió ngập trời trên giang hồ.

Nhưng chuyện này còn chưa hết, sau khi khiêu chiến lão thiên sư xong, Dạ Thiều Nam còn chuyển hướng tới đất Nam Man, khiêu chiến Thần Tăng - Rama phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện. Trận này hẳn cũng thắng, ép Tu Bồ Đề Thiền Viện trong một năm không được bước khỏi đất Nam Man một bước. Sau hai trận chiến, thiên hạ chấn động, cái tên Dạ Thiều Nam cũng bước lên hạng năm trên Chí Tôn Bảng, trở thành đệ nhất nhân trong giới Ma đạo trên giang hồ hiện giờ.

Trận chiến ở Quan Trung Hình Đường đã xong, Sở Hưu thật sự đã thắng. Có điều các đại phái rút lui nhanh chóng như vậy cũng có phần vì Dạ Thiều Nam.

Hơn nữa sau đó cũng vậy, không ai tới gây sự với Sở Hưu, đây cũng là công lao của Dạ Thiều Nam.

Thiên phú thực lực của Sở Hưu quả thật kinh người, lần này y gây ra thanh thế không nhỏ. Có điều so với Dạ Thiều Nam, đây vẫn chỉ là con kiến so với con voi. 

Lần này Sở Hưu bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, đương nhiên rời khỏi Long Hố Bảng. Nhưng do biểu hiện của y trong trận chiến lần này, Phong Mãn Lâu trực tiếp đưa Sở Hưu lên Phong Vân Bảng, đứng thứ ba mươi lăm, vừa vặn sau Trương Thừa Trinh.

Thật ra ngay chính Phong Mãn Lâu cũng không nói rõ được rốt cuộc giữa Sở Hưu và Trương Thừa Trinh ai mạnh ai yếu.

Sở Hưu khiêu chiến bốn tông sư, còn có một Thẩm Bạch không thua kém gì tông sư.

Nhưng lúc trước Trương Thừa Trinh bước vào cảnh giới Chân Đan, mặc dù đối thủ chỉ là năm người cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng không ai kém tông sư võ đạo.

Trương Thừa Trinh ngưng tụ ra Lôi Minh Kim Đan mà ngàn năm qua không ai luyện được, Sở Hưu cũng tu luyện thành công Bất Diệt Ma Đan mà trước đó chỉ mình Độc Cô Duy Ngã cô động thành công.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play