Sau khi Nhiếp Đông Lưu chết đi, cho dù Nhiếp Nhân Long khôi phục từ trạng thái tấu hỏa nhập ma, tính cách của hắn cũng trở nên vô cùng nóng nảy.

Đệ tử Tụ Nghĩa Trang kia nói rất đúng, giờ quả thật Nhiếp Nhân Long nên tỉnh táo một chút, có điều Nhiếp Nhân Long lại không làm được.

Ngươi bỏ hết tâm huyết bồi dưỡng con trai, kết quả con trai ngươi bị người ta giết chết, hung thủ còn nghênh ngang bỏ trốn. Ngươi bình tĩnh được sao?

Hai mắt lạnh lẽo nhìn đệ tử Tụ Nghĩa Trang ki: Nhiếp Nhân Long lạnh lùng nói: “Viên Cát chạy rồi thì tìm thầy bói khác cho ta. Trên đất Bắc Yên chẳng lẽ chỉ mình hãn là thầy bói nổi danh hay sao? Không tìm được thì tới Phong Mãn Lâu trả giá cao mời đại sư bói toán của họ xuất thủ!

Bên phía Thanh Long Hội không cần ngươi lo. Ta chỉ cần kết quả, ta chỉ muốn thấy đầu của Lâm Diệp!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Nhiếp Nhân Long bàn chân Nhiếp Nhân Long giẫm xuống, mặt đất nứt ra từng tấc, thiếu chút nữa bị Nhiếp Nhân Long chấn cho sụp đổ

Những võ giả Tụ Nghĩa Trang còn lại run rẩy, giờ Nhiếp Nhân Long đã gần như điên cưỡng, hẳn nói thế nào vậy cứ làm theo thế đấy, tuyệt đối không nên phản bác.

Phong ba trên giang hồ còn chưa hoàn toàn tiêu tán, có điều lúc này Sở Hưu đã khôi phục chân khí xong, chuẩn bị lên đường.

Không biết có phải cái chết của đám người Thôi Nhạc đã cảnh tỉnh những người phía sau hay là Nhiếp Nhân Long từ bỏ truy sát bản thân. Sở Hưu đi tiếp mấy ngày vẫn không gặp ai ngăn cản, thậm chí không chứng kiến một người của Tụ Nghĩa Trang truy bắt.

Đi đường vài ngày liên tục, cảm thấy đói bụng Sở Hưu liền tìm một trấn nhỏ mu mua chút đồ ăn. Cho dù ở nơi nhiều người như vậy cũng không ai nhận ra Sở Hưu, hay nói chính xác hơn là không ai tra xét y.

Có điều Sở Hưu không vì vậy mà giảm chậm cước bộ, vẫn dùng tốc độ cực hạn đi đường nhưng cũng không để cơ thể tiêu hao quá mức.

Tới chập tối, Sở Hưu nhìn thoáng qua sắc trời Bầu trời âm u, e là sắp có mưa to.

Sở Hưu không sợ trời mưa nhưng lúc này y lại hơi đói. Cho nên Sở Hưu quan sát bốn phía, tới một đạo quan hoang phế ven đường chuẩn bị nghỉ ngơi, ăn vài thứ.

Lúc này trong đạo quan không chỉ có mình Sở Hưu, còn vài tiêu sư giang hồ cùng một đám người có vẻ là đội buôn của gia tộc nhỏ.

Hai nhóm người phân biệt rõ rằng. Đám tiêu sư kia rõ ràng xuất thân dân dã, tương đối thô tục, kết bè kết cánh ngồi đó nướng lương khô uống rượu, lớn tiếng trò chuyện bàn tán những tin tức linh tinh trên giang hồ.

Còn bên phía đội buôn của gia tộc nhỏ kia lại nhiều quy củ hơn, hạ nhân nghỉ ngơi, mấy người có vẻ là quản sự đang nói gì đó với một công tử.

Tình huống này rất bình thường, cho dù là gia tộc nhỏ cũng không yêu chiều dòng dõi của mình tới mức không hiểu chuyện đời.

Cho nên những gia tộc nhỏ này đều phái các con em đệ tử đến tuổi trưởng thành tham gia một vài chuyện làm ăn của gia tộc, cho dù ngươi không làm được nhưng ngươi cũng phải tham gia. Điểm này là bắt buộc.

Có điều lúc này công tử trẻ tuổi của gia tộc này có vẻ mới tham gia đội buôn lần đầu, có vẻ rất ý kiến. Lúc này hắn thấy Sở Hưu đi tới, vô thức hừ lạnh một tiếng, định đuổi người.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đạo quan này nhỏ như vậy, hẳn vốn đã không muốn ở chung phòng với đám tiêu sư thô tục kia rồi, có điều bên kia nhân số đông đảo, nếu có xung đột bên mình chưa chắc đã chiếm thượng phong. Cho nên công tử trẻ tuổi chỉ đành bịt mũi nín nhịn

Nhưng giờ hắn thấy Sở Hưu mặc áo vải bình thường, đội một cái mũ rộng vành rách nát che kín khuôn mặt, vừa nhìn là biết không phải cao thủ gì rồi

Người như vậy hắn chọc vào được.

Nhưng lúc này quản sự của đội buôn lại cản công tử trẻ tuổi kia lại nói: “Công tử, đi ra ngoài không ai dễ dàng cả. Đừng gây chuyện, Công tử quên gia chủ đã nói gì tồi à?"

Nghe quản sự nhắc tới gia chủ, công tử trẻ tuổi kia chỉ có thể bất mãn hừ lạnh một tiếng, có điều sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Sở Hưu không quan tâm tới phản ứng bọn họ, chỉ xốc tấm khăn che mặt lên ăn lương khô. Y chỉ lộ miệng, lại có mũ rộng vành che lấp, không ai thấy được dung mạo thật của y.

Lúc này đám tiêu sư cũng nhìn Sở Hưu một cái, tiếp tục bàn tán. 

Trong đó có người nói: “Mấy huynh đệ có nghe tới chuyện ma đầu Lâm Diệp kia không? Gần đây vị này thanh danh vang dội. Nghe nói người này là truyền nhân trực hệ của ôn Luân Ma Giáo, thủ đoạn tàn nhẫn, thực lực cường đại. Trang chủ Tụ Nghĩa Trang còn chịu lấy cả chức trang chủ ra treo thưởng cho. người giết được hẳn, nhưng vẫn không thành công”

“Thật hay giả vậy? Côn Luân Ma Giáo đã bị diệt nhiều năm như vậy, đâu ra lầm truyền nhân thế? Ngươi không nghe đồn đại linh tinh đấy chứ?”

“Thật mà! Các ngươi nghĩ xem, nếu tên Lâm Diệp kia không phải truyền nhân của Côn Luân Ma Giáo thì sao thực lực của hẳn lại mạnh như vậy?

Ta đã nói với các ngươi rồi, ta có một huynh đệ là người sống sót trong đám người mai phục muốn giết Lâm Diệp của Lưu Hoa Công Tử - Thôi Nhạc.

Trận chiến đó cực kỳ thê thám, Diệu Huyền chân nhân của Diệu Ngọc Quan trực tiếp bị ma công hút thành thây khô, Cự Linh Tướng - Mạnh Cương khổ luyện ngạnh công không thua gì võ giả Đại Quang Minh Tự, thế nhưng lại bị đánh nát một nửa xương cốt toàn thân.

Lưu Hoa Công Tử - Thôi Nhạc vận dụng bí thuật liều mạng, kết quả khiến bản thân hao tổn quá độ mà chết.

Nghe nói Lâm Diệp kia thân cao chín thước mặt xanh nanh vàng, có tướng mạo như Thiên Ma. Hẳn nhìn ngươi một cái thần hồn ngươi sẽ bị câu đi một nửa, quả thật kinh khủng hơn cả tông sư võ đạo!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play