Thấy thủ hạ của mình bị giết sạch, trong lòng Trương Sở Phàm tràn ngập phẫn nộ, e ngại, đủ loại cảm xúc, ngũ vị tạp trần.
Nhưng giờ điều Trương Sở Phàm muốn biết nhất là rốt cuộc những người này là ai, vì sao đến đâu cũng có người đang đuổi giết hắn?
“Các ngươi rốt cuộc do ai phái tới? Vì sao muốn giết †a?” Trương Sở Phàm quát lên với Đường Nha.
Đường Nha lắc đầu nói: “Làm người ấy, hồ đồ cũng được, cần gì phải biết chỉ tiết như vậy?
Chẳng bằng ngươi với ta làm một giao dịch nhé? Ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta sẽ không giết người bên cạnh ngươi, cũng có thể khiến ngươi đỡ phải chịu khổ. Ngươi thấy sao?”
Khác với loại thô bạo cố chấp như Nhạn Bất Quy, mặc dù ngày thường trông Đường Nha tương đối lười nhác nhưng chỉ cần Sở Hưu ban bố nhiệm vụ, hắn đều hoàn thành một cách hoàn mỹ.
Tỷ như lần này, mặc dù Sở Hưu nói bất luận sống chết nhưng y đã nói sống càng tốt, vậy Đường Nha chuẩn bị bắt sống, hoàn thành nhiệm vụ ở mức hoàn hảo.
Trương Sở Phàm cắn răng, quay phắt người bỏ chạy ra ngoài, thấy cảnh này Đường Nha lắc đầu nói: “Đáng tiếc, ngươi chọn sai mất rồi.”
Dứt lời, vô số ám khí trong tay Đường Nha như bạo vũ lê hoa bắn về phía Trương Sở Phàm. Có điều những ám khí đó đều được cương khí của Đường Nha thao túng, không nhắm vào chỗ yếu của Trương Sở Phàm, dù sao hắn cũng định bắt sống.
Trương Sở Phàm không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được sự kinh khủng của số ám khí phủ kín đất trời sau lưng.
Hai tay kết ấn, ma khí vô biên bùng lên sau lưng hắn. Chỉ nghe từng tiếng nổ lớn vang lên, ma khí của hắn tuy nhiều nhưng nội tình lực lượng lại không bằng Đường Nha, vẫn bị đánh nát.
Hai thanh loan đao trong tay Đường Nha hợp nhất, tựa như vầng trăng lượn quanh, cương khí quanh quẩn trong đó có vẻ vô cùng kinh khủng.
Tiếng gió rít vang lên, Trương Sở Phàm cắn răng, đột nhiên hành động. Vài chưởng đánh ra, có điều không phải ra tay với Đường Nha mà là xuất thủ với những người bên cạnh hắn!
Đám thủ hạ của Trương Sở Phàm căn bản không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay như vậy. Dù sao trước nay Trương Sở Phàm đối xử với bọn họ không tệ.
Nhất thời không kịp chuẩn bị bọn họ bị đẩy lui lại phía sau, nguyệt luân của Đường Nha trực tiếp chặt đứt tất cả thành hai đoạn.
Ánh mắt Trương Sở Phàm không chút dao động, hắn vốn là loại tự tư tự lợi, trong lúc nguy cấp này nào nhớ được huynh đệ thủ hạ gì, đương nhiên bảo mệnh là quan trọng nhất!
thấy cảnh này, Đường Nha không khỏi lắc đầu nói: “Chậc chậc, bán thủ hạ của mình thật lưu loát, rất giống người trong Ma đạo, đáng tiếc, ngươi làm vậy cũng chỉ uổng công mà thôi.”
Dứt lời, thân hình Đường Nha như chiếc lá liễu đón gió bay tới, thân pháp nhẹ nhàng nhưng tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã gần đuổi kịp Trương Sở Phàm.
Trương Sở Phàm cũng bị biến hóa này của Đường Nha làm cho giật nảy mình, hắn chẳng lo được gì khác. hai tay trực tiếp kết ấn. Trong nháy mắt một luồng lực lượng khí huyết xen lẫn ma khí thiêu đốt trong cơ thể hắn, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, thân hình lại như cầu vồng màu máu, chỉ giây lát đã biến mất không còn tăm hơi.
Đường Nha thân hình ngưng lại tại chỗ, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn am hiểu nhất là thân pháp tốc độ cho nên trước đó định bắt sống, căn bản không nghĩ tới chuyện Trương Sở Phàm lại bỏ trốn.
Không ngờ lần này lại tính sai, Trương Sở Phàm còn thủ đoạn như vậy, chuyện này quả thật vượt ngoài dự đoán của Đường Nha.
Có điều Đường Nha lại không hề để ý, công pháp này xem ra cần thiêu đốt khí huyết hay trả giá gì đó mới có thể thi triển, sau khi dùng xong Trương Sở Phàm chắc. chắn sẽ bị trọng thương.
Còn Sở đại nhân đã bày thiên la địa võng khắp Nhạc Bình Quận này không ngừng vây giết. Trương Sở Phàm hắn không trốn nổi!
Lúc này Trương Sở Phàm đã xuất hiện ở ngoài mười dặm, bộ dáng cực kỳ thê thảm, sắc mặt trắng bệch, miệng mũi chảy máu, rõ ràng đã trọng thương.
Hắn nhận được rất nhiều công pháp truyền thừa ma đạo, có điều lúc có Trương Sở Phàm vẫn khá cẩn thận. Thứ đầu tiên hắn học là nội công, còn cái thứ hai chính là công pháp Huyết Độn này, hiệu quả bỏ trốn giữ mạng rất xuất chúng.
Đương nhiên làm vậy tiêu hao cũng cực lớn. Huyết Độn vốn lấy lực lượng khí huyết làm nhiên liệu, trốn càng xa thì hao tổn khí huyết cũng càng lớn.
Trương Sở Phàm bị Đường Nha dọa sợ cho nên hắn trực tiếp đi hơn mười dặm mới thu lại Huyết Độn, nhưng lúc này đã bị trọng thương.
Lấy mấy viên đan dược ra bỏ vào miệng luyện hóa, sắc mặt Trương Sở Phàm mới khá hơn đôi chút.
Những đan dược này đều là thứ hắn tìm được trong truyền thừa Ma đạo kia, đều là tinh phẩm, hiệu quả hết sức rõ rệt.
Có điều lúc này Trương Sở Phàm lại mải suy nghĩ, rốt cuộc ai đang đuổi giết mình?
Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được kẻ dùng trọng kiếm và người dùng ám khí này vốn là một nhóm, đều tới đây vì mình.
Trước đó Trương Sở Phàm cho rằng những người này do thế lực nào đó mà mình đắc tội mời tới giết mình, nhưng giờ hắn lại thấy không đúng.
Bởi vì những thực lực hắn đắc tội thực lực đều không bằng hắn, dưới áp lực của Trương Sở Phàm đều đã chịu thua. Nếu đám người này có lực lượng mạnh như vậy, mời được đối thủ kinh khủng thế này, vậy lúc trước mình đã chẳng đối phó được với họ.
Càng nghĩ Trương Sở Phàm càng không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, có điều lúc này việc hắn nên suy nghĩ là nên làm sao để bỏ trốn giữ mạng.
Giờ đã có hai nhóm người đang đuổi bắt hắn, hơn nữa lúc này hắn đã trọng thương, cho nên Trương Sở Phàm nhất định phải tìm một nơi an toàn. Suy nghĩ cả nửa ngày, Trương Sở Phàm quyết định tới An Thái Phủ tại Nhạc Bình Quận, tìm Dương gia tại An Thái Phủ nhờ che chở.
Dương gia là đại tộc đệ nhất tại An Thái Phủ, trong tộc có không chỉ một võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất.
Trước đó Trương Sở Phàm không có ân oán gì với Dương gia, cho nên lần này cho dù hắn có nhận được cơ duyên cũng không dám tới đắc tội với người của Dương gia.
Huống hồ hắn chỉ kiêu ngạo chứ không phải ngu ngốc. Dương gia có cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn đắc tội Dương gia mới là tự tìm đường chết.
Quan trọng nhất là Tà Cực Tông liên lạc với hắn, bảo hắn gia nhập Tà Cực Tông. Trong đó người truyền tin chính là Dương gia.
Nghe nói Dương gia mặc dù không tính là Ma đạo nhưng có một con cháu trong Dương gia là đệ tử Tà Cực Tông. Chính vì có quan hệ đó nên Dương gia mới có thể truyền lời thay cho Tà Cực Tông.
Theo Trương Sở Phàm, mình đã chuẩn bị gia nhập Tà Cực Tông, người của Dương gia chắc chắn sẽ nể mặt hắn. Hơn nữa với thực lực của Dương gia, có nhiều võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy sẽ bảo vệ được cho. hắn.
Sau khi quyết định, Trương Sở Phàm lập tức bắt tay vào che lấp vết tích, bỏ chạy về phía An Thái Phủ.
Thời gian vừa qua Trương Sở Phàm làm việc rêu rao. tại Nhạc An Quận, không ít người Nhạc An Quận biết hắn, thủ hạ của Sở Hưu chia làm hơn mười nhóm người, có tới hơn nửa phát hiện tung tích của hắn, đồng thời bắt đầu đuổi bắt vây giết hẳn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT