Trong đại sảnh phân bộ Quan Tây, Sở Hưu mang người tiến vào, ngoại trừ Ngụy Cửu Đoan ngồi ngay chính giữa, Dương Lăng đứng sau lưng hắn,còn có Lão tổ Vệ gia mang theo mấy đệ tử Vệ gia.

Gia chủ Vệ gia Vệ Mặc Cù không có mặt, võ giả là thế gia lớn như vậy, dù sao cũng phải lưu lại chút người trông coi mới được.

Lúc này thấy Sở Hưu mang người tới, lão tổ Vệ gia nhìn về phía Sở Hưu, hắn hiếu kỳ về Sở Hưu đã lâu.

Đối với kẻ lão luyện giang hồ sống trên trăm năm như lão tổ Vệ gia, hắn đã gặp qua không ít tuấn kiệt trẻ tuổi, nhưng số người làm được như Sở Hưu lại không nhiều.

Xuất thân tông môn thế gia cùng dân dã giang hồ là hai hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt, cái trước dễ cái sau khó, Sở Hưu dựa vào xuất thân dân dã đi được tới vị trí hiện tại, có thể nói khó càng thêm khó.

Chỉ có điều lão tổ Vệ gia vừa nhìn tướng mạo đã biết Sở Hưu rốt cuộc là người ra sao.

Người này ánh mắt âm trầm, đối mặt với cấp trên Ngụy Cửu Đoan vẫn trực tiếp nhìn thẳng, có thể thấy trong lòng Sở Hưu không hề kính sợ gì với Ngụy Cửu Đoan, rõ ràng là kẻ lòng lang dạ thú.

Có điều lão tổ Vệ gia cũng chẳng buồn để ý, quy củ là quy củ, chỉ cần Sở Hưu còn muốn sống tại Quan Trung Hình Đường, y nhất định phải tuân thủ quy củ.

Quan hơn một cấp đè chết người, chẳng lẽ Sở Hưu còn dám giết Ngụy Cửu Đoan hay sao?

Trong đại sảnh, Ngụy Cửu Đoan thấy Sở Hưu đến bèn thản nhiên nói: “Tới rồi? Ngồi đi.”

Sở Hưu chắp tay qua loa rồi dẫn người ngồi xuống, thái độ đó khiến Ngụy Cửu Đoan càng thêm tức giận.

Hừ lạnh một tiếng, Ngụy Cửu Đoan nói: “Sở Hưu, hôm nay ta bảo ngươi tới đây, ngươi cũng biết lý do rồi đấy.

Dưới trướng ta có nhiều tuần sát sứ như vậy, chỉ mình ngươi là to gan nhất! Ngươi là tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, ai cho ngươi cái quyền bắt người tại Thần Châu Phủ? Ai?”

Ngụy Cửu Đoan vỗ bàn gầm lên, khí thế hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngụy đại nhân có vẻ nóng tính quá nhỉ? Ta bắt người của Cửu Nguyên Vệ gia chứ có phải người của Ngụy đại nhân ngươi đâu? Vì một người ngoài mà Ngụy đại nhân định trở mặt với ta đấy à?”

Ngụy Cửu Đoan còn chưa nói gì, lão tổ Vệ gia bên cạnh đã đứng bật dậy lạnh lùng nói: “Sở Hưu, Vệ gia ta vốn không có ý đối địch với ngươi, Quan Trung Hình Đường cùng thế lực võ lâm bản xứ đất Quan Trung không phải lúc nào cũng đối lập.

Quan Trung Hình Đường là cá, thế lực võ lâm Quan Trung là nước, hai bên không thể rời khỏi nhau. Nhưng ngươi lại nhất định làm tới tận cùng, ép Vệ gia ta xuất thủ!

Vệ gia ta truyền thừa ngàn năm, khi Quan Trung Hình Đường chưa thành lập Vệ gia ta đã đặt chân lên đất Quan Trung này rồi. Một tuần sát sứ như ngươi muốn gây khó dễ cho Vệ gia, nằm mơ đi!

Ngươi vượt ngoài khu vực quản lý bắt đệ tử Vệ gia ta, như vậy là phá hỏng quy củ của Quan Trung Hình Đường. Giao người ra, chuyện này tạm thời bỏ qua, nếu không Ngụy đại nhân sẽ làm chủ cho Vệ gia ta!”

Ngụy Cửu Đoan ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ta bảo ngươi giao người, ngươi có mang người tới không? Kết cục của việc bất tuân mệnh lệnh là gì, ngươi có biết không? Đừng tưởng mình lập được chút công lao cho Quan Trung Hình Đường là có thể không để ý tới quan trên. Ta lấy lại một châu phủ của ngươi, cho dù Quan đường chủ có biết cũng chẳng nói được gì!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ngụy đại nhân đã mở miệng, ta đương nhiên phải nể mặt rồi. Ta đã mang người tới.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Ngụy Cửu Đoan cùng lão tổ Vệ gia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ rõ vẻ đắc ý.

Bọn họ đoán không sai, so với bất tuân mệnh lệnh, Sở Hưu này vẫn khá thức thời, giao người ra, nhún nhường một bước, tối thiểu là bảo vệ được châu phủ dưới tay mình, như vậy còn khá thực tế.

Một lúc sau, Hỏa Nô mang một người vào trong đường khẩu, tiện tay đóng cửa đường khẩu lại.

Có điều lúc này bất luận Ngụy Cửu Đoan hay lão tổ Vệ gia đều không chú ý tới hành động đóng cửa của Hỏa Nô, ánh mắt họ đều tập trung trên người Vệ Thần.

Lúc này Vệ Thần quả thật vô cùng thê thảm, tu vi đã phế, đan điền bị hủy, gân tay gân chân đều bị bóp nát.

Không phải dùng đao kiếm cắt đứt mà là dùng tay trực tiếp bóp nát!

Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đã triệt để phế bỏ Vệ Thần, hơn nữa không riêng gì võ công phế bỏ mà là cả người phế sạch, đời này có lẽ chỉ có thể nằm trên giường.

Thấy bộ dáng đó của Vệ Thần, sắc mặt lão tổ Vệ gia vô cùng âm trầm.

Một tên tàn phế như vậy mang về Vệ gia còn ích lợi gì? Để người ta cười nhạo hay sao?

Sở Hưu làm vậy có chỗ nào là nhượng bộ, rõ ràng là đang khiêu khích!

Ngụy Cửu Đoan lúc này đã vô cùng tức giận!

Hắn bảo Sở Hưu mang Vệ Thần tới, kết quả Sở Hưu mang một tên tàn phế như vậy tới, rõ ràng là cố ý khiêu khích uy nghiêm của hắn.

Vỗ mạnh lên bàn, Ngụy Cửu Đoan vừa đứng lên định quát mắng, giọng nói lạnh nhạt của Sở Hưu lại vang lên trước: “Ngụy đại nhân, vỗ bàn đủ chưa? Không phải ai vỗ bàn mạnh hơn thì lời nói có tác dụng hơn đâu.

Ngươi đã sắp về hưu rồi, cần gì phải xen vào việc này? Thành thật ngồi nhịn tới lúc về hưu đi, sau đó tìm một chỗ rời khỏi giang hồ dưỡng lão chẳng hơn à?

Vệ gia đưa ngươi nhiều linh dược với đan dược lắm hả? Không hổ là đại tộc căn cơ ngàn năm tại Quan Tây. Nhưng Ngụy đại nhân này, có nhiều thứ mặc dù không chê nhiều,nhưng ngươi phải cẩn thận có mạng để kiếm tiền mà không có mạng để tiêu đâu!”

Nghe xong lời này, những lời Ngụy Cửu Đoan vừa định nói lập tức bị nuốt về, một luồng hơi lạnh lập tức xộc thẳng lên đầu.

Làm sao Sở Hưu biết Vệ gia cho hắn rất nhiều thứ? Đoán ư?

Cho dù đoán, sao Sở Hưu biết Vệ gia cho mình linh dược cùng đan dược? Có người tiết lộ!

Chuyện này chỉ có mấy tâm phúc của Ngụy Cửu Đoan biết, rốt cuộc là ai báo cho Sở Hưu?

Nghĩ đến đây, Ngụy Cửu Đoan càng cảm thấy không đúng.

Vạn nhất có người tiết lộ cho Sở Hưu, vậy vì sao giờ Sở Hưu còn xuất hiện ở đây? Còn cố ý nhảy vào bẫy?

Có điều không đợi Ngụy Cửu Đoan suy nghĩ nhiều, Dương Lăng đứng phía sau hắn có vẻ rất kín tiếng, trong mắt lại đột nhiên lóe lên vẻ hung ác, chân khí toàn thân truyền vào một mũi cương châm dài chín tấc, đâm tới sau lưng Ngụy Cửu Đoan!

Cương châm trong tay Dương Lăng chính là ám khí Đoạt Mệnh Thấu Cốt Châm của Đường Nha, có điều nguyên bản không có độc nhưng Sở Hưu sợ không an toàn, bèn để Quỷ Thủ Vương bố trí chút kịch độc bôi lên cương châm.

Một mũi cương châm nho nhỏ không đoạt mệnh Ngụy Cửu Đoan được, nhưng Sở Hưu có thể!

Ngụy Cửu Đoan căn bản không ngờ Dương Lăng mà hắn cho là trung thành nhất không ngờ lại âm thầm xuất thủ như vậy, hơn nữa vừa ra tay là đòn tuyệt sát!

Cương châm kia không biết dùng chất liệu gì chế thành, kiên cố vô cùng, trực tiếp xé tan chân khí hộ thể của Ngụy Cửu Đoan, đâm thẳng vào hậu tâm hắn.

Mãi tới lúc này Ngụy Cửu Đoan mới phản ứng lại, dưới k1ch thích của sát ý,hắn bạo phát ta cương khí vô cùng cường đại. Một tiếng nổ lớn vang lên, Dương Lăng bị cương khí đánh cho thổ huyết bay ngược lại, mũi cương châm lướt sát qua cánh tay Ngụy Cửu Đoan, lưu lại một vết máu.

Mặc dù Dương Lăng bị chiêu này đánh cho thổ huyết nhưng khóe miệng hắn vẫn mỉm cười, bởi vì nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.

Độc tố trên cương châm không mạnh, dù sao Quỷ Thủ Vương không phải cao thủ dùng độc như Ngũ Độc Giáo nhưng chất độc này vẫn có chút ảnh hưởng với Ngụy Cửu Đoan.

Lúc này Sở Hưu đã xuất thủ.

Ngay khi Dương Lăng động thủ, Sở Hưu đã ngưng tụ tinh khí thần, tinh thần lực bản thân vận chuyển tới mức cực hạn, thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Lúc này hai mắt Sở Hưu trở nên trắng bệch, không thấy được lòng đen, tựa như quỷ thần, dáng vẻ vô cùng kinh khủng.

Sở Hưu bế quan nhiều ngày như vậy mặc dù không thể khiến Thiên Tử Vọng Khí Thuật tiến thêm một cảnh giới nhưng lại lĩnh ngộ được một số cách sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Tỷ như hiện tại, dùng hết tinh thần lực bản thân vào Thiên Tử Vọng Khí Thuật, lúc này từng đường tơ lực lượng trên người Ngụy Cửu Đoan đang không ngừng bay lượn, thế nhưng lại vô cùng chậm chạm.

Không phải tốc độ của Ngụy Cửu Đoan chậm đi mà là đôi mắt của Sở Hưu quá nhanh!

Đem tất cả tinh thần dùng vào Thiên Tử Vọng Khí Thuật, Sở Hưu vừa nhìn thấu sơ hở, thậm chí tiến vào cảnh giới nhập vi. Mặc dù vẫn không cách nào dự đoán tam tài biến ảo hay suy tính thiên cơ nhân quả, nhưng cũng khiến năng lực khống chế của Sở Hưu sâu sắc thêm một phần.

Cơ hội chỉ có một lần, từ khi Dương Lăng động thủ tới khi Sở Hưu xuất thủ, hai bên như diễn luyện vô số lần, quả thật không chút kẽ hở, thời cơ không kém chút nào.

Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, chân khí toàn thân ngưng tụ trên thân đao, khiến cho lưỡi đao vốn đen nhánh trở nên đỏ thẫm, như được đúc từ máu tươi.

Lực lượng khí huyết cũng tràn vào trong Thiên Ma Vũ, chuôi ma binh này như cảm nhận được tâm tình của Sở Hưu, sau khi thu nạp khí huyết của Sở Hưu, khí thế trở nên hung tàn tà ác tới cực điểm, tuyệt đối là ma binh trong ma binh.

Nhìn từng đường tơ đại biểu cho Ngụy Cửu Đoan, tìm ra điểm yếu nhất, một đao của Sở Hưu chém ra, quỷ dị vô thanh vô tức. Huyết mang lóe lên, ma khí bộc phát, gương mặt Ngụy Cửu Đoan còn mang rõ vẻ không thể tin nổi vì bị nghĩa tử đánh lén, còn bên kia lão tổ Vệ gia như giờ mới phản ứng lại, tay vừa đặt lên chuôi kiếm.

Ngay trong chớp mắt ngắn ngủi đó một đao cực hạn của Sở Hưu vô cùng dễ dàng xé tan cương khí hộ thể của Ngụy Cửu Đoan, chém ra từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi. Máu tươi bắn tung nhuộm đỏ đương trường, đầu lâu của Ngụy Cửu Đoan bay thẳng lên trời.

Hai mắt Sở Hưu khôi phục bình thường, tay cầm Thiên Ma Vũ khẽ run.

Một đao đó không chỉ tiêu hao cương khí và lực lượng khí huyết của Sở Hưu, quan trọng nhất là gần như ép khô tinh thần lực của y.

Từ khi Dương Lăng động thủ,Sở Hưu đã thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, bằng không y cũng không thể phối hợp ăn ý với Dương Lăng như vậy. Loại chuyện này cũng chẳng thể nào diễn luyện trước được.

May mà Dương Lăng xuất thủ quả quyết, Sở Hưu cũng nắm được cơ hội này, hai người phối hợp vậy mà chỉ một đao đã bêu đầu Ngụy Cửu Đoan. Mặc dù Ngụy Cửu Đoan chỉ là một Thiên Nhân Hợp Nhất già nua sắp chết, nhưng có già cũng vẫn là Thiên Nhân Hợp Nhất. Chuyện này của Sở Hưu nếu đặt lên giang hồ có thể xưng là kỳ tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play