Sở Hưu đột nhiên đặt câu hỏi khiến mọi người đều sửng sốt.

Thu Đông Mậu vừa định nói gì, hắn vô thức há miệng nhưng lại lập tức nuốt về, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Đương nhiên là ở Thương Dương rồi!

Sở đại nhân ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta hạ độc phụ thân hay sao?”

Trình Bất Húy ở bên cạnh dùng ánh mắt bất thiện nhìn Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Sở đại nhân, Quan Trung Hình Đường đúng là giỏi về khám nghiệm dấu vết cùng tra án, có điều mọi việc đều cần có chứng cớ, ngươi hỏi Thu công tử như vậy là có ý gì?”

Giang Đông Ngũ Hiệp hộ tống Thu Đông Mậu đến Phi Mã Mục Trường, năm người bọn họ đều có thiện cảm với Thu Đông Mậu.

Thu Chấn Thanh làm người trọng nghĩa khinh tài, sống giản dị, nhưng con trai lớn của hắn Thu Đông Ninh lại khá ăn chơi vênh váo. Năm người đều từng gặp, ấn tượng không được tốt.

Còn Thu Đông Mậu lại khiêm tốn lễ độ, còn là người chí thiện chí hiếu, trên đường thường xuyên buồn bã vì chuyện Thu Chấn Thanh đã mất. Năm người đều tận mắt chứng kiến nên cảm giác về Thu Đông Mậu không tệ.

Kết quả giờ Sở Hưu lại dùng giọng thẩm vấn phạm nhân hỏi Thu Đông Mậu, thật sự khiến năm người bất mãn

Sở Hưu thản nhiên nói: “Đừng kích động, ta chỉ hỏi thăm một chút thôi mà, các ngươi nhạy cảm như vậy làm gì?”

Ánh mắt Thu Đông Mậu tức tối nhìn sang, Sở Hưu lại chẳng hề để ý.

Thật ra Thu Chấn Thanh chết thế nào thì chết, y không quan tâm. Thứ Sở Hưu thật sự quan tâm là công pháp của Thu Chấn Thanh rốt cuộc ở đâu? Nếu bị người khác cướp đi hay Thu Chấn Thanh học thuộc sau đó hủy đi, vậy Sở Hưu quả thật xui xẻo rồi.

Vừa rồi y chỉ thuận miệng hỏi Thu Đông Mậu một câu, định lừa đối phương một chút mà thôi.

Nhân tính bản ác, từ đầu Sở Hưu đã không tin thế gian có người chịu bất công như vậy mà vẫn không oán hận gì.

Độc tố của Thất Nguyệt Hải Đường không giết được Thu Chấn Thanh nhưng lại có thể gi ết chết Thu Đông Ninh.

Thu Đông Ninh chết đi, ai là người hưởng lợi lớn nhất? Đương nhiên là Thu Đông Mậu.

Thu Chấn Thanh cần người kế thừa võ công của hắn, kế thừa kỹ thuật nuôi ngựa của hắn, kế thừa vị trí chủ nhân Phi Mã Mục Trường.

Người này trước kia chắc chắn là Thu Đông Ninh, nhưng một khi Thu Đông Ninh chết đi, vậy chỉ còn lại Thu Đông Mậu.

Lúc này đám người Sở Hiếu Đức cũng đã tra xét xong những dấu vết trong điền trang trở về báo cáo. Sở Hiếu Đức lắc đầu nói: “Đối phương chỉ tới vì giết người, trong trang trừ dấu vết giết người ra hắn không động tới bất cứ vật gì khác, thủ đoạn thẳng thắn dứt khoát cực kỳ, không hề có dấu vết nào để lại.”

Vương Cẩn ở bên cạnh cau mày nói: “Sở đại nhân, chẳng lẽ các ngươi không có manh mối gì ư?”

Quan Trung Hình Đường trước nay đều nổi tiếng về tra xét dấu vết cùng phá án, vừa rồi bọn Trình Chu Hải cũng thể hiện tác phong rất nguyên nghiệp, đổi lại thành người khác cho dù là tông sư võ đạo cũng không nhìn ra được những điểm này.

Nhưng vấn đề là triều đình Đông Tề muốn thấy hung thủ, muốn có câu trả lời. Không có, vậy đều là vô dụng.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vương công công đừng sốt ruột, Quan Trung Hình Đường phá án cũng phải tìm dấu vết, tìm đầu mối.

Trước mắt hung thủ hành sự quá mức sạch sẽ, trong thời gian ngắn không tra ra được. Bằng không, nếu như vụ án này đơn giản như vậy, Đông Tề đã có thể tự giải quyết, sao phải khổ sở tới tìm Quan Trung Hình Đường ta?

Vương công công xin cứ yên tâm, vụ án này chúng ta chắc chắn sẽ cho Đông Tề một câu trả lời thích đáng.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Vương Cẩn mặc dù vẫn có bất mãn nhưng cũng đành gật đầu nói: “Vậy thì được. Ta về Hoàng thành báo cáo trước đã, một hai ngày nữa ta sẽ quay lại đây. Hy vọng đến lúc đó Sở đại nhân ngươi đã có manh mối.”

Sau khi nói xong, Vương Cẩn trực tiếp quay người bỏ đi.

Lúc này Ngô Thiên Đông đột nhiên nhỏ giọng lầm bầm một câu khinh thường: “Quan Trung Hình Đường? Chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.”

Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu, Thiên Ma Vũ trong tay đã rời vỏ, mang theo ma khí âm u chém thẳng về phía Ngô Thiên Đông. Mọi người ở đây không ai ngờ Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ như vậy, ngay cả Phương Trấn Kỳ cũng không kịp phản ứng.

Ngô Thiên Đông giật nảy mình, song đao Thu Nguyệt vô thức giơ lên trước người, đao như trăng tròn. Một tiếng nổ vang lên cùng đao mang sáng chói bộc phát, nhưng vẫn bị đao thế của Sở Hưu chém bay ra ngoài, tựa lưng vào vách tường, hai tay run rẩy, thậm chí không giữ nổi đao.

Bốn người Trình Bất Húy thấy vậy lập tức rút binh khí ra, cương khí trên người bùng phát, phẫn nộ quát: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì?”

Giang Đông Ngũ Hiệp kết nghĩa kim lan, thân như huynh muội, cho dù người trước mặt là Sở Hưu, là Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường, bọn họ vẫn dám động thủ.

Sở Hưu thu hồi Thiên Ma Vũ chậm rãi nói: “Không biết nói năng thì im mồm lại. Quan Trung Hình Đường là để loại rác rưởi ngu ngốc như ngươi chửi bới hay sao?

Con người phải tự chịu trách nhiệm về lời nói của mình, sống đến chừng đó tuổi rồi mà không tự quản được lời nói của mình. Phải biết họa từ miệng mà ra, miệng thối thì đừng nói chuyện, hiểu không?”

Ngô Thiên Đông căm tức nhìn Sở Hưu, gương mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng không khỏi sợ hãi.

Hắn cùng Sở Hưu cùng là võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, thế nhưng vừa rồi một đao của Sở Hưu lại khiến hắn dâng lên cảm giác bất lực. Đó là cảm giác bất lực căn bản không cách nào chống cự.

Phương Trấn Kỳ ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Năm người các ngươi còn làm loạn như vậy nữa thì cút ngay cho ta!

Còn Sở Hưu, ngươi cũng kiềm chế chút đi, Đông Tề mời các ngươi tới đây để giải quyết vấn đề, không phải để gây sự!”

Phương Trấn Kỳ thân là tham tướng của Long Kỵ Cấm Quân, hắn coi trọng nhất là quy củ, Long Kỵ Cấm Quân cũng yêu cầu kỷ luật nghiêm minh.

Còn Sở Hưu này tính cách hỉ nộ vô thường, vừa rồi xuất thủ cũng chẳng hề có dấu hiệu gì trước, loại người này nếu là thuộc hạ của hắn, chắc chắn hắn sẽ giáo huấn một phen.

Sở Hưu nhún vai nói: “Người khác không chọc tới ta, ta cũng chẳng hơi đâu trêu chọc người khác.”

Sở Hưu quay đầu lại nói với Sở Hiếu Đức: “Dẫn ta vào trong điền trang xem xét cẩn thận lại từ trên xuống dưới, xem có gì như mật thất không.

Thu Chấn Thanh có nhân duyên không tệ trên giang hồ, giờ lại vô duyên vô cớ bị g iết chết, trong đó không khéo có ẩn tình gì.”

Sở Hiếu Đức gật nhẹ đầu, cùng Sở Hưu bắt đầu kiểm tra lại một lượt trong điền trang, lần này Thu Đông Mậu cũng theo sát sau lưng như đang lo Sở Hưu lấy mất di vật gì của Thu Chấn Thanh.

Thực tế đúng là Sở Hưu đang tìm dấu vết của bộ công pháp kia, mặc dù hắn biết bộ công pháp kia chắc không thể bị Thu Chấn Thanh đặt ở bên ngoài.

Giờ đại đa số các công pháp đỉnh cao đều được khắc vào ngọc giản truyền công, như vậy mới dễ lý giải chân lý võ đạo ẩn chứa trong đó.

Còn một phần lại như Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú mà Sở Hưu nhận được, viết lên vật liệu đặc thù, cũng mang theo chân lý võ đạo.

Thứ này rất dễ phát hiện, điền trang của Thu gia cũng không lớn, không tới mười gian phòng, tìm tòi một hồi vẫn không có kết quả gì.

Lúc này sắc trời đã tối, đám người Sở Hưu cũng không còn tâm tư đâu dò xét tiếp, ngay cả Phương Trấn Kỳ cũng cáo từ, có điều Thu Đông Mậu vẫn nhất quyết muốn ở lại cạnh quan tài Thu Chấn Thanh, cuối cùng bị bị Phương Trấn Kỳ đuổi ra.

Long Kỵ Cấm Quân là tư quân của hoàng thất Đông Tề, kỷ luật vô cùng nghiêm minh, cho dù Thu Đông Mậu là con trai của Thu Chấn Thanh cũng đừng hòng ở lại đây một mình.

Đám người Sở Hưu ở lại tại Phi Mã Mục Trường, nơi này có một số phòng khách, người của Đông Tề bố trí cho Sở Hưu tại đây.

Trong phòng khách, Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh nói: “Chư vị, các vị cũng biết ta không mấy am hiểu về chuyện này, trước mắt mọi người có đề nghị gì không?”

Chung Bình lạnh lùng lắc đầu, hắn là người Tập Hình Ti, chỉ biết giết người, chuyện khác tốt nhất đừng tìm hắn.

Vương Thiên Bình cười cười nói: “Lần này đường chủ để Sở đại nhân cầm đầu, Sở đại nhân nói thế nào ta làm thế đó thôi.”

Trên đường đi, biểu hiện của Vương Thiên Bình cực kỳ ẩn nhẫn giấu tài, bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy, cũng không giở trò lá mặt lá trái, cứ như giữa hắn và Sở Hưu thật sự không có ân oán gì.

Nhưng Sở Hưu sẽ không bị bộ dáng đó mê hoặc, kẻ này vốn là loại người khẩu Phật tâm xà, lần đầu gặp mặt đã định bẫy Sở Hưu, giờ không chừng lại có tâm tư gì khác.

Ở đây người thật sự chịu bỏ công bỏ sức chỉ có Sở Hiếu Đức cùng Trình Chu Hải, hai người đưa mắt nhìn nhau, Trình Chu Hải nói: “Vụ án này thật sự khó giải quyết.

Đầu tiên là dấu vết giao chiến trên thi thể, manh mối ít tới mức đáng thương, căn bản không hề có đầu mối nào, có thể coi đây là đường cụt.

Hơn nữa danh tiếng của Thu Chấn Thanh trên giang hồ không tệ, gần như không có kẻ thù, cho dù ngẫu nhiên có ân oán cũng không đến mức giết người, thậm chí không có năng lực giết người.

Hai con đường quan trọng hiệu quả nhất đều đã đứt đoạn, cho dù dùng phương thức ngu ngốc nhất loại trừ từng kẻ thù của Thu Chấn Thanh cũng không làm được.”

Mọi người ở đây đều nhìn về phía Sở Hưu, mặc dù nói là Sở Hưu không am hiểu chuyện này nhưng lần này do y cầm đầu, nếu vụ án không phá được, trách nhiệm của Sở Hưu cũng nặng hơn bọn họ, y không thể không đếm xỉa.

Sở Hưu trầm ngâm trong chốc lát: “Ta không am hiểu phương diện này nhưng ta biết bất cứ chuyện báo thù giang hồ nào đều không thoát khỏi hai chữ: cừu hận cùng lợi ích.

Thu Chấn Thanh gần như không có kẻ thù, vậy chúng ta dứt khoát suy đoán đối phương giết người vì lợi ích đi. Thu Chấn Thanh chắc chắn đã động chạm tới lợi ích một số người nên mới bị giết.

Ban ngày từ dấu vết trên cơ thể Thu Chấn Thanh đã có thể thấy, hạ độc cùng giết người là hai kẻ khác nhau, rõ ràng người động sát tâm với Thu Chấn Thanh là đột nhiên có ý đồ.

Chúng ta đi ngược theo con đường này, trước tiên không tính tới manh mối trong điền trang mà xem xem thời gian vừa qua hắn đi những nơi nào ở bên ngoài, làm những việc gì, có lẽ sẽ có thu hoạch.”

Trình Chu Hải suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có lý, có thể thử xem. Trước mắt manh mối đều đã gián đoạn, cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Sau khi nghĩ kỹ kế hoạch, mọi người tạm thời nghỉ ngơi chờ hôm sau Sở bọn Sở Hưu hỏi những người dưới trướng Phi Mã Mục Trường, lúc này mới biết phần lớn thời gian Thu Chấn Thanh đều ở trong Phi Mã Mục Trường cùng điền trang, chỉ có một tháng trước hắn tới Tế Châu Phủ. Đám người Sở Hưu lập tức lên đường tới Tế Châu Phủ thăm dò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play