Đề nghị này của Sở Hưu lập tức khiến ba người hứng thú, Mạc Thiên Lâm trầm ngâm nói: “Sở huynh, nói chi tiết hơn đi, cụ thể ra sao?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ý của ta rất đơn giản, như hôm nay ba vị giúp ta, ân tình này ta sẽ ghi nhớ, tương lai chắc chắn sẽ trả.

Có điều chuyện hôm nay chỉ là may mắn gặp đúng dịp, nếu chúng ta liên hợp lại thì một bên cần hỗ trợ những bên khác nếu có năng lực đều sẽ tới giúp.

Đương nhiên giúp đỡ này cũng không phải giúp xuông, anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng. Người nhờ giúp đỡ hoặc dùng vật gì có ích báo đáp, hoặc trả ân tình.

Lợi ích luôn không bền vững nhưng lại cũng là kiên cố nhất, dùng lợi ích tạo liên minh đôi khi còn vững chắc hơn nghĩa khí.

Nói ngắn gọn thì ta muốn thành lập một tổ chức chỉ vì chúng ta mà thôi, không bao gồm thế lực sau lưng chúng ta. Nói vậy chư vị đã hiểu chưa?”

Bọn Mạc Thiên Lâm gật nhẹ đầu, gương mặt lộ vẻ trầm tư, đương nhiên họ hiểu ý Sở Hưu.

Mình là mình, thế lực sau lưng mình lại là thế lực sau lưng mình, Sở Hưu xây dựng liên minh này với đối tượng là chính bọn họ, thậm chí một số lúc việc bọn họ cần trợ giúp lại liên quan tới cảnh khó khăn của tông môn mình.

Tỷ như Sở Hưu, ở Quan Trung Hình Đường hắn cũng gặp nguy cơ bốn bề, còn có kẻ làm cấp trên như Ngụy Cửu Đoan, Sở Hưu muốn không đấu đá cũng chẳng được.

Về phần Mạc Thiên Lâm, mặc dù hắn là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Mạc gia, nhưng trong Mạc gia vẫn có vô số người muốn cản trở.

Về phần Lạc Phi Hồng càng không cần nói nhiều, mọi người đều biết tình hình của nàng.

Tạ Tiểu Lâu là người thoải mái nhất trong nhóm, sư phụ hắn Trần Thanh Đế độc bá Thiên Hạ Minh, chỉ cần sư phụ hắn vẫn còn, vị trí của hắn cũng không cần lo lắng gì. Có điều cho dù như vậy trong Thiên Hạ Minh vẫn có những người không phục hắn, bằng mặt mà không bằng lòng.

Trước kia gặp chuyện khó như vậy bọn họ chỉ có thể tự mình đối mặt, cho dù bọn họ là hảo hữu chí giao nhưng nhiều khi cũng khó lòng mở miệng nhờ giúp đỡ.

Nhưng nếu làm theo lời Sở Hưu, mọi người xây dựng thành tổ chức, mặc dù vẫn có giao tình với nhau nhưng phần nhiều lại là quan hệ lợi ích, muốn nhờ cậy cũng có thể quang minh chính đại lên tiếng, cùng lắm thì ngày sau ghi nợ ân tình hoặc lấy lợi lộc gì đó ra trả là được.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Hơn nữa tổ chức mà chúng ta thành lập cũng có thể tiếp tục thu nhận những người khác, bất luận võ giả tán tu hay xuất thân tông môn, chỉ cần chư vị cảm thấy người đó đáng tin cậy đều có thể thu nhận vào trong tổ chức. Tỷ như Lã Phụng Tiên Lã huynh chẳng hạn.

Lã huynh có quen biết với ta và Tạ huynh, là người rất đáng tin cậy, thực lực cũng là siêu quần. Nếu khi cần giúp đỡ chư vị mời được một cao thủ đáng tin cậy như vậy, lợi ích sẽ vượt qua tưởng tượng của các vị.”

Nghe Sở Hưu miêu tả như vậy, ba người đều khá động tâm.

Ba người bọn họ đều có những mối quan hệ riêng, cũng có nhiều người đáng tin cậy, chỉ cần kéo những người đó vào, để bọn họ cảm nhận được thực lực cùng tiện lợi của tổ chức, những người đó sẽ kéo thêm người vào.

Cứ như vậy, chỉ cần trong quá trình không có gì bất ngờ, dù chỉ mười năm tới thôi, tổ chức bọn họ cũng sẽ như quả cầu tuyết, hoàn toàn lớn mạnh.

“Vạn nhất có người phản bội chúng ta thì sao? Sở huynh, ngươi muốn xây dựng thế lực như vậy, bất luận ở tông môn thế gia chúng ta hay tổ chức của ngươi đều là việc đại kỵ đấy.” Tạ Tiểu Lâu đột nhiên hỏi.

Đối với các đại tông môn đại thế gia, bọn họ càng hy vọng đệ tử nhà mình toàn tâm toàn ý trung thành với thế lực của mình. Còn giờ bọn họ lại âm thầm thành lập thế lực khác, có tư tâm như vậy. Chuyện này có đặt ở đâu cũng là việc mà những người chấp chưởng thế lực lớn không thể tha thứ.

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất là kẻ phản bội, nếu mọi người được lợi từ tổ chức này, vậy kẻ có ý đồ phá hoại chính là kẻ địch chung của mọi người.

Nếu hắn đã trở thành kẻ địch chung, vậy được đối xử ra sao cũng không cần nhiều lời.”

Mạc Thiên Lâm nghe vậy lập tức phát run, nếu tổ chức của họ thật sự phát triển tới một mức nhất định chứ không như bây giờ chỉ có bốn người bọn họ, vậy kết cục của kẻ phản đồ bị coi là địch nhân của tất cả mọi người sẽ rất thê thảm.

Lạc Phi Hồng lại rất hứng thú: “Đề nghị này không tệ, ta đồng ý.”

Mạc Thiên Lâm cũng nói: “Ta cũng không ý kiến.”

Hắn đã giúp Sở Hưu, Sở Hưu cũng đã giúp hắn, hai bên đều có ân tình, cho nên theo lý mà nói, hắn đã tự trải nghiệm lợi ích của việc này, nếu có thể phát triển thêm nhiều người hơn, vậy hắn cũng sẽ nhận được càng nhiều lợi ích.

Tạ Tiểu Lâu suy nghĩ rồi trầm ngâm nói: “Vậy tổ chức của chúng ta do ai quản lý?”

Nói xong, Tạ Tiểu Lâu nhìn Sở Hưu.

Hắn đã bội phục Sở Hưu, nhưng chỉ là bội phục về thực lực, hắn chưa từng có ý định đặt mình bên dưới Sở Hưu.

Sở Hưu cười cười nói: “Một tổ chức quy củ đơn giản như vậy cần gì người quản lý, chỉ cần người giám sát thôi. Mỗi thành viên chúng ta thật ra đều là người giám sát lẫn nhau.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Tạ Tiểu Lâu cũng gật đầu: “Vậy thì tốt, ta cũng đồng ý.”

Lúc này Lạc Phi Hồng chợt nói: “Đợi đã, mặc dù ít người nhưng dẫu sao cũng là một tổ chức cơ mà, dẫu sao cũng phải đặt một cái tên kêu kêu chút chứ?”

Mạc Thiên Lâm nói: “Nếu chúng ta đã định thu nạp toàn bộ cường giả trên giang hồ, kết nối cao thủ khắp thiên hạ, vậy chẳng bằng gọi là Thiên Hạ Hội, mọi người thấy sao?”

Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh trợn mắt nói: “Ngươi đang gây sự với Thiên Hạ Minh ta đấy à? Đến lúc đó nếu chọc giận sư phụ ta, ta không xen vào đâu.”

Sở Hưu cũng nói nhỏ trong lòng, ngươi gọi là Thiên Hạ Hội, sẽ khiến Hùng Bá nghĩ sao?

“Vậy ngươi nói xem nên gọi là gì?” Mạc Thiên Lâm không phục hỏi ngược lại.

Tạ Tiểu Lâu vỗ vỗ Phiêu Vũ Đao sau lưng nói: “Mọi người đều dùng đao dùng kiếm, chẳng bằng gọi là Đao Kiếm Minh đi, được không?”

Lạc Phi Hồng bất mãn chỉ chỉ vào huyết thương Hồng Diên bên tay mình, hừ một tiếng nói: “Chẳng lẽ không dùng đao dùng kiếm thì không cho gia nhập hay sao? Tên kiểu quái gì vậy?”

Nói xong Lạc Phi Hồng nhìn sang Sở Hưu nói: “Hai tên này đều không đáng tin cậy, đề nghị này là của ngươi, vậy ngươi nghĩ nên đặt tên ra sao?”

Sở Hưu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Chúng ta ngấm ngầm thành lập tổ chức liên thủ, chuyện này dù sao cũng phải kín tiếng, không cần đặt tên nghe quá kêu, gọi là Cửu Phân Đường thì sao?”

Ba người ai mặt nhìn nhau, Lạc Phi Hồng lấy làm lạ: “Cửu Phân Đường? Có ý gì?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Bỏ chín phần sức làm ra mười phần thành tích, lưu một phần lại không đến mức khiến cả thể xác tinh thần đều mệt mỏi.

Ngươi ta sinh trong giang hồ, đời này đều đứng trước vô số chém giết sinh tử, giãy dụa trong loạn thế này.

Ta muốn liên hợp chư vị thành lập Cửu Phân Đường chỉ là muốn mọi người được dễ chịu hơn trong giang hồ loạn thế, chỉ bỏ chín phần lực mà hoàn thành việc nặng mười phần, không cần mọi người dốc hết toàn lực. Cho nên mới gọi là Cửu Phân Đường.”

Ba người gật nhẹ đầu, đều cảm khái. Có lẽ người cảm khái nhiều nhất chính là Lạc Phi Hồng hay ra vẻ không đứng đắn.

Thân là nữ tử, con đường này nàng phải gánh chịu nhiều hơn hẳn so với người khác.

Lúc này Sở Hưu lại lấy một kim tệ ra, đây là Cửu Long Tệ chỉ có ở Đông Tề. Đất Đông Tề giàu có phồn hoa cho nên ngoại trừ tiền đồng cùng ngân lượng ra, đệ tử còn chuyên môn chế tạo đồng vàng như vậy làm vật giao dịch bình thường, bên trên có khắc cảnh hoàng tộc họ Khương được cửu long truyền thụ thần công bí pháp.

Hoàng tộc họ Lữ sau khi thượng vị muốn biểu lộ phong thái rộng lượng phóng khoáng của mình nên không cấm Cửu Long Tệ này mà tiếp tục phát hành.

Sở Hưu giơ tay cắt một góc xuống nói: “Thiên hạ đều xôn xao vì lợi ích, Cửu Phân Đường không vì nghĩa khí chỉ vì lợi ích chung, cho nên bất luận chính ma, chỉ cần đáng tin cậy, có thực lực đều có thể gia nhập Cửu Phân Đường.

Cửu Long Tệ chỉ có chín phần này chính là tiêu chí của chúng ta, ai dẫn người mới vào Cửu Phân Đường đều cần lưu lại ấn ký võ công của mình trên Cửu Long Tệ này giao cho đối phương, để chứng minh thân phận của đối phương.

Dù sao chúng ta cũng phân tán khắp giang hồ, vạn nhất người được ngươi dẫn vào lại không biết những người khác, xảy ra hiểu lầm gì. như vậy sẽ rất khó xử.”

Ba người Lạc Phi Hồng đều gật nhẹ đầu, Sở Hưu suy nghĩ rất chu đáo.

Sau khi trao đổi đại khái, mọi người trò chuyện vài câu rồi rời khỏi. Thật ra mọi người cũng không mấy để tâm tới chuyện Cửu Phân Đường, có lẽ ngay chính bọn họ cũng không ngờ nổi tổ chức có vẻ qua loa mà bọn họ vừa thành lập cuối cùng sẽ phát triển tới mức nào.

Sở Hưu đứng bên bệ cửa quán trọ, nhìn bóng lưng bọn Mạc Thiên Lâm rời đi, tay mân mê viên Cửu Long Tệ thiếu một góc kia.

Y kéo bọn Lạc Phi Hồng thành lập Cửu Phân Đường chỉ là một phút bốc đồng, có điều lúc trước y cũng từng có ý tưởng như vậy.

Trên giang hồ thực lực là trên hết, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải có thực lực một mình khiêu chiến thiên hạ. Thậm chí cho dù ngươi có đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã và Tiên Nhân Ninh Huyền Cơ ngày xưa cũng không dám nói mình vô địch thiên hạ.

Trong cốt truyện gốc, mặc dù sau này mình sẽ trở thành giáo chủ Ma giáo nhưng còn xa mới đạt tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã năm xưa.

Giờ mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi, cũng là lúc Sở Hưu lợi dụng ưu thế bản thân phát triển một con đường riêng của mình, một con đường có lợi cho y.

Thành lập Cửu Phân Đường chính là một trong những kế hoạch của y. Bất luận Lạc Phi Hồng hay Lã Phụng Tiên trong cốt truyện gốc đều là nhân tài kiệt xuất. Sở Hưu sẽ tận lực kết giao với họ, cuối cùng dệt thành một tấm lưới lớn bao phủ toàn bộ giang hồ.

Vừa rồi Tạ Tiểu Lâu hỏi Cửu Phân Đường có người quản lý không, Sở Hưu trả lời là không. Nhưng chỉ là giờ không có, tương lai có hay không vẫn là ẩn số.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play