Phùng Nhất Đao vốn định tới gây sự, lúc này nghe Sở Thương nói vậy, bèn cười lạnh một tiếng nói: “Ranh con muốn chết à! Ông đây làm thế nào còn phải nhờ ngươi dạy ư?

Đã thế, hôm nay các người đừng mong rời khỏi Thương Mang Sơn này. Để hàng lại, người cũng phải để lại.”

Gương mặt Sở Thương chẳng hề sợ hãi, hắn trực tiếp chắp tay với Lâm Khiêm bên cạnh nói: “Lâm thúc, nơi này phải phiền thúc rồi!”

Sở Thương không phải kẻ ngốc, nếu không có cao thủ như Lâm Khiêm ở bên cạnh, hắn cũng không dám lớn lối trước mặt đám cướp Thương Mang Sơn như vậy.

Lâm Khiêm thúc ngựa bước ra khỏi đội buôn, tay cầm trường kiếm, tùy ý chắp tay về phí Phùng Nhất Đao rồi nói: “Giúp người cũng là giúp mình, ta khuyên chư vị nhường đường chút đi, nếu không đao kiếm không có mắt, lúc đó chẳng còn cơ hội đổi ý đâu!”

Sở Thương đứng phía sau đắc ý nói với đám quản sự: “Thấy không, như Lâm thúc mới là phong phạm cao thủ, Sở gia ta đâu phải đám gia tộc nhỏ kia, đi qua đi lại đều phải luồn luồn cúi cúi với đám cướp cạn này.

Bọn họ nói quy củ vậy chúng ta sẽ theo quy củ. Bọn họ không tuân theo quy củ, vậy chúng ta cũng chẳng sợ!

Nghe nói lần trước nhị ca ta giao đấu với tên thủ lĩnh giặc cướp này, đã thắng thế rồi mà còn giao bạc cho chúng, đúng là làm mất mặt Sở gia ta!”

Đám quản sự đội buôn đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ cười khổ.

Bọn họ là người của Sở Thương, nhưng cũng là người làm việc lâu năm tại Sở gia, cũng am hiểu đôi chút đạo lý đối nhân xử thế.

Thương Mang Sơn này là địa bàn của lũ giặc cướp, lần này bọn họ có Lâm Khiêm hộ tống có thể bình an trở về. Nhưng chuyện lần này rõ ràng là đắc tội với đám giặc cướp Thương Mang Sơn này, vậy lần sau Sở gia bọn họ còn định qua Thương Mang Sơn nữa hay không?

Lâm Khiêm chỉ là môn khách của Sở gia chứ không phải hạ nhân trong thương đội, không phải lần nào cũng đi buôn theo bọn họ.

Huống hồ bọn họ còn nghe nói lũ cướp trên Thương Mang Sơn thực lực rất mạnh, trong đó thậm chí có cao thủ Tiên Thiên cảnh, vạn nhất kinh động tới cao thủ Tiên Thiên xuất thủ, vậy Lâm Khiêm cũng chẳng bảo vệ được họ, chẳng lẽ còn bảo gia chủ tự mình áp tải đội buôn hay sao?

Tứ công tử còn nói nhị công tử làm mất mặt Sở gia, thật ra người sáng suốt đều nhận ra cách làm của nhị công tử lúc trước mới là ổn thỏa nhất.

Đầu tiên đánh thắng lũ cướp, vừa lấy được thể diện vừa bộc lộ thực lực Sở gia bọn họ, sau đó lại đưa bạc cho đối phương khiến quan hệ hòa hoãn hơn, thuận tiện khiến đối phương hộ tống rời khỏi Thương Mang Sơn, vừa thi ân vừa thể hiện uy thế, còn chiếm được lợi ích thực tế, đây mới là hành động sáng suốt.

Đám quản sự đội buôn đều lắc đầu, bọn họ đã sớm bị tam phu nhân bỏ tiền bạc ra lung lạc, cho dù Sở Thương thật sự không nên thân bọn họ cũng chẳng có cách nào.

Còn lúc này, Lâm Khiêm đứng giữa đám người, sắc mặt kiêu ngạo, trước mắt chỉ là một đám võ giả Thối Thể cảnh cùng một ít lâu la, hắn căn bản không để vào mắt.

Mặc dù Lâm Khiêm cũng biết hôm nay nếu hắn động đến đám giặc cướp này, vậy lần sau Sở gia đi qua Thương Mang Sơn sẽ chẳng thuận lợi như trước nữa, nhưng hắn chỉ là môn khách của Sở gia, Sở Thương bảo hắn ra tay, việc gì hắn phải quản nhiều như vậy?

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Nói hay lắm! Đao kiếm vốn không có mắt, hôm nay ngươi chết ở đây cũng đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”

Hàn Báo mang theo một thanh trảm mã đao cao gần bằng một người bước ra, ánh mắt lóe lên sắc lạnh, khí thế cực kỳ cuồng bạo.

Ngay khi thấy Hàn Báo, Lâm Khiêm thầm hô không ổn.

Trong lũ cướp này không ngờ còn có cường giả như vậy? Từ khí tức có thể thấy đối phương cũng là Ngưng Huyết cảnh như hắn, nhưng tích lũy thâm hậu hơn hắn nhiều, thậm chí đã tiếp cận Tiên Thiên cảnh.

Đối mặt với đối thủ như vậy, lực lượng Lâm Khiêm chẳng còn dồi dào như lúc vừa rồi, hắn vội vàng lên tiếng: “Vị…”

Có điều hắn còn chưa nói xong, Hàn Báo đối diện đã nhấc thẳng thanh trảm mã đao lên, quát lớn một tiếng rồi chém thẳng về phía hắn!

Một đao chém xuống, khí thế vô song, theo đó mỗi bước tiến của Hàn Báo, khí thế trên người hắn lại mạnh thêm một phần, khi đao thế của hắn chém tới, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Khiêm chính là không đỡ nổi!

Cho nên Lâm Khiêm trực tiếp nhảy khỏi lưng ngựa, chỉ để lại chiến mã bên dưới bị đao thế của Hàn Báo trực tiếp chém thành hai nửa!

Trong mưa máu đầy trời, Lâm Khiêm kinh hãi nói: “Chiến kỹ quân đội!”

Trước kia khi Lâm Khiêm xông xáo giang hồ đã từng thấy cao thủ quân ngũ triều đình Bắc Yên xuất thủ, khác với người trong giang hồ, võ kỹ của họ đại khai đại hợp, cương mãnh vô song, theo đuổi lực sát thương cực hạn.

Hàn Báo cười lạnh nói: “Quân với đội cái rắm!”

Bắc Địa tam thập lục cự khấu bọn họ bị chính triều đình Bắc Yên liên thủ cùng võ lâm Bắc Yên tiêu diệt, đương nhiên không có hảo cảm gì với triều đình.

Cho nên Hàn Báo xoay chuyển thanh trảm mã đao trong tay, trường đao múa lượn tạo thành cuồng phong, khí thế hùng dũng chém về phía Lâm Khiêm.

Lâm Khiêm cắn răng, trường kiếm trong tay rời vỏ, mũi kiếm đâm tới, khó khăn lắm mới ngăn được trảm mã đao của Hàn Báo.

Nhưng khi đao kiếm tương giao, Lâm Khiêm lại đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng lớn đánh tới khiến cánh tay cầm kiếm của y run rẩy, trường kiếm thiếu chút nữa tuột tay bay mất.

Lâm Khiêm xuất thân từ một môn phái giang hồ không lớn, kiếm pháp cũng có truyền thừa, đi theo trường phái kiếm pháp nhẹ nhàng hoạt bát, kiếm thế phiêu dật, mũi kiếm linh động.

Nhưng trảm mã đao của Hàn Báo lại theo hướng cương mãnh vô song, Lâm Khiêm muốn đẩy trảm mã đao của đối phương ra cũng cực kỳ tốn sức, căn bản không cách nào thi triển kiếm pháp của mình.

Ngay khi Lâm Khiêm muốn lui lại, tạm thời kéo giãn khoảng cách của Hàn Báo, tạm thời kéo giãn khoảng cách với đối phương, ánh mắt Hàn Báo lại đột nhiên lóe lên sát khí, đao thế vừa rồi còn đại khai đại hợp đột nhiên thu liễm lại, trường đao như con rắn âm độc, chém xéo vào hông Lâm Khiêm, từ thấp tới cao, trực tiếp chém Lâm Khiêm thành hai nửa!

Khoảnh khắc máu tươi bắn ra, đám người Sở Thương sửng sốt đứng ngây ra tại chỗ, ánh mắt không dám tin tưởng.

Lâm Khiêm là một trong hai khách khanh mạnh nhất Sở gia, kết quả giờ lại chết như vậy? Cứ thế bị người ta tùy ý xuất một đao chém chết?

Hàn Báo trực tiếp vung tay lên, đám cướp còn lại xông tới, ánh mắt hung ác.

Sở Thương vội vàng hét lớn: “Chư vị hảo hán khoan hãy động thủ! Ta là người của Sở gia Thông Châu Phủ!”

Đám quản sự khác chỉ hận không thể che miệng Sở Thương, lúc này còn kêu Sở gia cái nỗi gì? Danh tiếng Sở gia trong Thương Mang Sơn này làm gì còn tác dụng?

Khóe miệng Hàn Báo hiện lên ý lạnh nói: “Sở gia? Được được, hôm nay ta nể mặt Sở gia, lưu lại cho ngươi một mạng. Giết sạch đám quản sự cho ta, để hàng hóa lại, những người khác tự về báo tin cho gia chủ. Thương Mang Sơn của ta tự có quy củ, đây chính là kết cục của kẻ phá hoại quy củ!”

Nghe vậy Sở Thương thở phào một hơi, đám quản sự sống chết ra sao cũng được, miễn là hắn còn sống.

Có điều lúc này, Hàn Báo lại đột nhiên vươn tay, kéo Sở Thương từ trên ngựa xuống, giơ chân hạ hai cước, trực tiếp đạp gãy hai chân Sở Thương, tiếp đó lại hai lần đạp gãy hai cánh tay hắn, khiến tứ chi hắn vặn vẹo không ra hình dạng gì nữa.

Đối với võ giả như Sở Thương, thậm chí chưa luyện thành đan điền, phế bỏ đan điền cũng vô dụng, trực tiếp đánh gãy tứ chi là được.

Nhìn Sở Thương đau đớn rên rỉ trên mặt đất, Hàn Báo cười lạnh nói: “Ta chỉ nói không giết ngươi chứ không nói sẽ tha cho ngươi, kiếp sau lo đầu thai cho tốt đi.”

Hàn Báo còn nửa câu chưa nói hết, đó chính là đầu thai cho tốt đi đừng làm huynh đệ với kẻ tâm tư ngoan độc như Sở Hưu, nếu không có chết cũng chẳng biết chết thế nào.

Xử lý xong mọi việc, Hàn Báo vung tay, đám giặc cướp còn lại trực tiếp dẫn hàng hóa của đội buôn bỏ đi, chỉ để lại Sở Thương nằm dưới đất kêu rên không ngừng cùng đám người của Sở gia vẻ mặt hoảng sợ.

Ba ngày sau, Sở Hưu đang luyện Huyết Đao Kinh trong tiểu viện của bản thân.

Tiểu viện này lớn hơn tiểu viện của y tại Sở gia nhiều, xung quanh bày chi chít những cọc gỗ, hầu hết trong đó đều đã bị Sở Hưu chém tới mức không còn ra hình dạng, thậm chí cần bọc thêm một lớp ngoài bằng sắt mới được.

Mã Khoát mang trọng kiếm đứng bên cạnh, đợi Sở Hưu luyện xong mới lắc đầu nói: “Sở công tử, ngươi kiếm đâu ra thứ đao pháp tà môn này vậy? Quả thật cực kỳ tà tính, không phải con đường chính đạo.”

Sở Hưu gõ gõ thanh Nhạn Linh Đao trong tay mình, thản nhiên nói: “Võ công vốn dùng để giết người, sao phải quan tâm chính hay tà, giết người là được.”

Đoản đao trước đó đã được y thu vào trong tay áo, nói chính xác hơn là dán trên cánh tay.

Trong tay Sở Hưu vốn có cửa hàng binh khí, cho nên y cố tình để cửa hàng binh khí chế tạo một thanh đoản đao cực mỏng, vỏ đao cột trên cánh tay, như vậy cho dù Sở Hưu mặc quần áp áp sát người, người ngoài cũng không nhìn ra bên cánh tay y còn giấu một thanh đoản đao.

Còn giờ tu luyện Huyết Đao Kinh, Sở Hưu cũng đổi sang dùng một thanh Nhạn Linh Đao thân hẹp lưỡi dài.

Trước đó Mã Khoát còn so chiêu cùng Sở Khai, có điều đao pháp Huyết Đao tà dị đó khiến hắn cực kỳ ấn tượng, chiêu nào cũng cực kỳ tàn nhẫn, hắn càng phòng ngự, Sở Hưu càng tấn công mãnh liệt, không tới hai mươi chiêu hắn đã bị Sở Hưu vạch vài lỗ hổng trên người, nếu thật sự ra tay, Sở Hưu muốn giết hắn đã không phải việc khó khăn gì.

Thật ra chuyện khiến Mã Khoát thực sự kinh hãi là tốc độ tiến bộ cực kỳ nhanh chóng của Sở Hưu, nhớ lại lần đầu gặp Sở Hưu, hắn chỉ có thểm chém bị thương tên cướp Liên lão tam bất nhập lưu kia mà thôi. Nhưng giờ mới qua hai tháng, thậm chí ngay bản thân mình cũng không phải đối thủ của hắn, tốc độ tiến bộ quả thật kinh khủng.

Đúng lúc này, Cao Bị thận trọng đẩy cửa tiến tới nói: “Công tử, tứ công tử bị người ta khiêng về, người đã bị phế. Lâm Khiêm cùng mấy quản sự đội buôn đều đã chết.”

Hắn từng theo Sở Hưu tới Thương Mang Sơn, đương nhiên biết mọi việc do ai làm.

Sở Hưu cắm đao vào vỏ, gương mặt như cười mà không phải cười: “Vị phụ thân đại nhân kia của ta giờ chắc đau lòng lắm nhỉ? Đi nào, tới xem một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play