Cho dù là ở đâu, thực lực luôn là giấy thông hành hữu dụng nhất.
Hạo Thiên Đảo quản lý lỏng lẻo, có lẽ những quy củ kia còn có tác dụng với người khác, nhưng với cấp bậc như Sở Hưu thì chỉ là vô dụng.
Cho nên Phùng lão chỉ bỏ lại vài lời đe dọa rồi, trực tiếp biến mất, ngay cả vị công tử Hoắc gia cũng xám xịt trở về tiếp tục phát thiệp mời, không tiếc nuối đống Minh Trần Châu mà mình còn chưa nhận được.
Tiêu Tử Kỳ đi tới cảm kích chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối giúp ta diệt trừ tên phản bội này, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Không cần khách khí như vậy, một trao đổi mà thôi, đừng quên lời hứa vừa rồi của ngươi.”
Tiêu Tử Kỳ gật đầu: “Hai vị yên tâm, mấy ngày nữa khi tiệc mừng thọ của Hoắc ngũ gia Bắc Địa, ta sẽ dẫn hai vị đến đó.”
Thật ra trong lòng Tiêu Tử Kỳ cũng rất nghi hoặc.
Hắn có thể nhìn ra hai vị này đều là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần. Cường giả cấp bậc như vậy rất nổi danh ở hải ngoại. Người như vậy lại cố tình tới tham gia tiệc mừng thọ của Hoắc ngũ gia là có ý gì? Chẳng lẽ danh tiếng của Hoắc ngũ gia đã lớn tới mức ảnh hưởng tới những cường giả Trung Nguyên?
Tuy trong lòng Tiêu Tử Kỳ của nghi hoặc nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ mời Sở Hưu và Y Ba Tuần tới chỗ hắn đợi.
Lúc này Y Ba Tuần đột nhiên truyền âm cho Sở Hưu hỏi: “Sở đại nhân, ta thấy Tiêu Tử Kỳ này cũng không có gì đặc biệt, vì sao ngươi lại chọn giúp hắn mà không giúp Lâm Tông Nghiệp? Chẳng lẽ vì Sở đại nhân ghét kẻ phản bội?”
Y Ba Tuần có thể nhìn ra Sở Hưu chỉ vì một tấm thiệp mời nên mới tùy tiện giết một người.
Cho nên thật ra vừa rồi y giết ai cũng như nhau, giúp Lâm Tông Nghiệp giết Tiêu Tử Kỳ cũng có thể nhận được thiệp mời.
Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Ta không ghét kẻ phản bội, thực ra trên giang hồ có không ít kẻ nói Sở Hưu ta là gia nô ba họ, là kẻ phản bội. Mà thực ra ta cũng làm chuyện phản chủ không phải một hai lần.
Nhưng tuy ta không ghét kẻ phản bội nhưng lại không muốn hợp tác với loại ngu ngốc.
Lâm Tông Nghiệp quả kém cỏi, lại tự cho mình là thông minh, tham lam vô độ.
Theo lời hắn nói, bao năm qua mọi chuyện lớn nhỏ trong Trường Hạp Đảo đều do hắn xử lý, còn Tiêu Tử Kỳ kia chỉ một lòng tu luyện, vậy cho dù hắn không phải đảo chủ thì uy danh cũng lớn hơn Tiêu Tử Kỳ.
Đây vốn là chuyện tốt, rõ ràng có thể tiến hành theo chất lượng, âm thầm thi triển mưu kế thủ đoạn để cho toàn bộ mọi người trong Trường Hạp Đảo
xích mích với Tiêu Tử Kỳ, hạ thấp thanh danh của hắn rồi bản thân ‘bị ép’ lên làm đảo chủ.
Nhưng tên Lâm Tông Nghiệp này lại nhất quyết đối đầu trực diện, cố cướp đoạt cho bằng được. Hiển nhiên đây là kẻ tham lam mà ngu xuẩn.
Bản tính của con người là tham lam, ta có thể hợp tác với người tham lam, cũng có thể khoan dung cho lòng tham. Nhưng ta không cách nào tha thứ cho một kẻ vừa tham lam vừa ngu ngốc.”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Y Ba Tuần đổ mồ hôi lạnh.
May mà Lâm Tông Nghiệp gặp Tiêu Tử Kỳ, một người chỉ có thực lực chứ không có đầu óc mưu kế.
Nếu hắn gặp phải Sở Hưu, e là bị lừa tới mức không thừa một cọng xương. Đương nhiên bây giờ hắn cũng chẳng còn mảnh xương nào.
Đúng lúc này, một giọng nói lại đột nhiên vang lên.
“Không ngờ trên đất Đông Hải mà cũng gặp được Sở đại nhân lừng danh, còn cả tông chủ Y Ba Tuần của Đệ Lục Thiên Ma Tông nữa, đúng là vinh hạnh.”
Sở Hưu và Y Ba Tuần đều kinh ngạc quay đầu nhìn lại, không ngờ ở nơi này mà cũng có người nhận ra bọn họ.
Vừa nói chuyện là một người trung niên mặc áo màu tím, khí thế bất phàm.
Người trung niên này cũng có thực lực Chân Hỏa Luyện Thần, khí thế ngưng tụ mà không tản mác, cực kỳ thâm hậu.
Hắn nhìn Sở Hưu và Y Ba Tuần, chắp tay nghênh đón, cử chỉ và hành động đều mang cảm giác hào sảng.
Không đợi Sở Hưu và Y Ba Tuần mở miệng hỏi thăm, người kia đã chủ động nói: “Tại hạ Bách Đông Lai, kinh doanh một số hiệu buôn nhỏ ở Đông Hải, hai vị chưa nghe tên ta cũng rất bình thường.”
Lúc này Y Ba Tuần lại mỉm cười đáp: “Các chủ Thiên Nhất Thủy Các, Tử Khí Đông Lai - Bách Đông Lai, danh tiếng như sấm rền bên tai, có ai mà không biết?
Huống chi nếu Thiên Nhất Thủy Các mà coi là hiệu buôn nhỏ, thế thì tất cả các cửa hàng ở khu vực Đông Hải này đều là quầy hàng bên lề đường rồi.”
Y Ba Tuần nói vậy cũng là âm thầm giới thiệu Bách Đông Lai cho Sở Hưu.
Người này xuất thân dân dã, thời gian trước mang vài chiếc thuyền con tới Liệt Phong Hải, tìm kiếm châu báu cơ duyên.
Sau khi tích cóp được ít của cải, hắn thành lập Thiên Nhất Thủy Các trên hải đảo của Đông Hải, bán các loại kỳ trân dị bảo, binh khí đan được, công pháp điển tịch, cũng thu mua một số tài nguyên từ tay võ giả tán tu.
Giá cả trong Thiên Nhất Thủy Các của Bách Đông Lai vừa phải, không lừa dối người mua, thậm chí khi thu mua của võ giả tán tu cũng cố gắng ra giá cao, cho nên danh tiếng của Bách Đông Lai trong khu vực Đông Hải cũng không tệ.
Hơn nữa hắn là người trượng nghĩa, nếu ai có chuyện khó xử tới nhờ Thiên Nhất Thủy Các, chỉ cần không quá đáng thì Thiên Nhất Thủy Các trên các hòn đảo đều cố gắng giúp đỡ.
Tuy không thiếu những kẻ thích tư lợi, nhưng đại đa số mọi người vẫn mang ơn hắn.
Nói tóm lại, đây cũng là một vị đại nhân trong chốn hải ngoại này.
Bách Đông Lai hỏi: “Hai vị là bậc đại nhân trong võ lâm Trung Nguyên, chẳng hay lần này tới Đông Hải ta có việc gì?”
Sở Hưu mỉm cười nói: “Ta nghe danh Hoắc ngũ gia của Đông Hải Chí Tôn Đảo. Lần này chúng ta tới là để chúc thọ Hoắc ngũ gia.”
Bách Đông Lai nghe vậy chỉ mỉm cười: “Vậy vừa hay, tại hạ cũng sẽ tham gia ngày mừng thọ của Hoắc ngũ gia, đến lúc đó chúng ta còn gặp lại.
Nếu hai vị không chê, sau khi mừng thọ Hoắc ngũ gia, hai vị có thể tới làm khách trong Thiên Nhất Thủy Các của tại hạ.”
Nếu đối phương nhận ra bọn họ, vậy khi Sở Hưu đứng ra giết người, hắn đã phải chú ý tới Sở Hưu. Kết quả sau khi Sở Hưu giết người xong, Phùng lão bị dọa bỏ đi, hắn mới bước ra, giả bộ như vui mừng vì tình cờ gặp mặt, hiển nhiên không muốn bị dính vào phiền phức.
Hơn nữa Sở Hưu nói mình tới chúc thọ cho Hoắc ngũ gia, có là loại ngu ngốc cũng chẳng tin mấy lời này.
Nếu Bách Đông Lai thật sự hào phóng rộng rãi, chắc chắn sẽ không phất tay áo bỏ đi như vậy.
Mà hắn còn làm như tin tưởng, thậm chí không một câu nghi vấn.