Nửa canh giờ sau, Chử Vô Kỵ và toàn bộ giới cao tầng của Quan Trung Hình Đường đã tập trung trong phòng họp.
Sở Nguyên Thăng muốn Sở Hưu ngồi trên ghế chủ nhưng Sở Hưu lại từ chối.
Với địa vị của y hiện giờ, không cần một cái ghế để được tôn trọng.
Trên thực tế, với thế lực mà Sở Hưu nắm giữ, đối với y thì có Quan Trung Hình Đường cũng được mà không có cũng không sao.
Ngày trước Sở Nguyên Thăng chưa từng phụ y, đương nhiên y cũng không phụ Sở Nguyên Thăng. Cho nên chỉ cần y còn sống một ngày, Quan Trung Hình Đường vẫn luôn mang họ Sở.
Trong bóng tối thì là họ Sở của Sở Hưu, ngoài sáng thì là họ Sở của Sở Nguyên Thăng.
Huống chi Sở Hưu cũng rất kính nể vị Sở Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca, nhưng kính nể thì kính nể, cả đời này Sở Hưu cũng không làm theo Sở Cuồng Ca.
“Thương vong của Quan Trung Hình Đường ra sao?” Sở Hưu hỏi.
Tiêu Tập trầm giọng nói: “Ba ngàn người chết, hơn vạn người bị thương. Quan Trung Hình Đường không có ưu thế gì khi chém giết trên chiến trường như vậy.”
Sau khi nói xong Tiêu Tập ngẩng đầu lên quan sát Sở Hưu cẩn thận rồi nói: “Đại nhân, bên phía Bắc Yên có thể điều viện quân đến không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Rất khó, thực lực của Bắc Yên chỉ có thế, Trấn Quốc Ngũ Quân đã được phái đi, còn điều nữa thì chỉ có ngự lâm quân bảo vệ Yến Kinh Thành và hoàng cung.”
Các võ giả Quan Trung Hình Đường ở đây đều biến sắc.
Không có viện binh, bọn họ lấy gì ra giữ Quan Trung Hình Đường?
Đừng nhìn thực lực của Quan Trung Hình Đường còn tạm được, nhưng đây là chiến tranh giữa các nước! Một nhánh quân đội do cả nước dốc hết lực lượng bồi dưỡng không phải thứ mà Quan Trung Hình Đường có thể ngăn cản được.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Bên phía Bắc Yên không thể đưa viện binh đến nhưng chúng ta có thể nghĩ cách ở phía Đông Tề, để cho Đông Tề thay đổi mục tiêu tấn công.
Quan Trung Hình Đường không phải địa điểm nòng cốt, Ngụy Quận có Giang Sơn Các cầm đầu, biên giới giữa Bắc Yên và Đông Tề cũng là khu vực giao tranh của hai bên. Thật ra đối với Đông Tề thì vị trí của Quan Trung Hình Đường là có cũng được mà không có cũng không sao.”
Tiêu Tập cười khổ nói: “Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta làm sao thì bên phía Đông Tề mới đổi ý?”
Sở Hưu suy nghĩ rồi nói: “Nhiều năm qua Quan Trung Hình Đường vẫn luôn là trung tâm buôn bán giữa ba nước, chắc các vị chưởng hình quan cũng thường xuyên buôn lậu nhỉ?”
Sắc mặt đám người Tiêu Tập đều hơi đổi, Sở Hưu tùy ý xua tay nói: “Không cần căng thẳng, năm xưa khi làm chưởng hình quan ở Quan Trung Hình Đường, ta cũng thường xuyên làm như vậy. Người không vì mình trời tru đất diệt, ai mà không động tới cái chuyện lời lãi kinh người như vậy?
Các ngươi ở Quan Trung Hình Đường lâu hơn ta, nhiều năm qua có vị đại nhân Đông Tề hay hoàng tộc quyền quý gì nhúng tay vào chuyện làm ăn buôn lậu của các ngươi không? Các ngươi có thể liên hệ với bọn họ không?”
Tiêu Tập nghe vậy gật đầu nói: “Có thể liên hệ được, nhưng thưa đại nhân, bây giờ đang là thời điểm chiến tranh giữa Đông Tề và Bắc Yên, cho dù liên hệ được bọn họ, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào chuyện này.”
Sở Hưu híp mắt nói: “Yên tâm đi, ngươi chỉ cần liên hệ là được. Chỉ cần nhận được đủ lợi ích, có bán nước thì bọn họ cũng làm.
Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, liên hệ với bọn họ là được. Ta sẽ không ra mặt, dù sao thân phận của ta rất mẫn cảm, nhưng ta sẽ âm thầm chỉ dẫn cho ngươi nên nói ra sao.”
Nghe Sở Hưu nói vậy tuy Tiêu Tập vãn nghi hoặc nhưng cũng đành đáp ứng.
Bọn Tiêu Tập ở Quan Trung Hình Đường nhiều năm, đã tích lũy được rất nhiều mối quan hệ.
Người của Đông Tề muốn buôn lậu đồ tới Bắc Yên, đội buôn nhỏ thì lén lén lút lút, đội buôn lớn thì tạo quan hệ với tuần tra viên, còn một số thứ hết sức mẫn cảm thì phải tạo quan hệ với chưởng hình quan mới được.
Cho nên bọn Tiêu Tập cũng quen biết không ít người có quyền có thế trong triều đình Đông Tề.
Nhưng trong thời điểm quan trọng như vậy, những người này cũng không muốn gặp Tiêu Tập. Nhưng cách làm của Sở Hưu rất thô bạo, trực tiếp uy hiếp bọn họ. Nếu bọn họ không đến mình sẽ giao nộp chứng cứ buôn lậu của bọn họ trong những năm gần đây lên cho triều đình Đông Tề, đặc biệt là những món hàng cấm bọn họ buôn lậu tới Bắc Yên.
Cho nên tuy đám người này rất phẫn nộ, nhưng họ vẫn ngoan ngoãn tới gặp.
Đương nhiên bọn họ không ngu ngốc tới mức vào địa giới của Quan Trung Hình Đường mà tìm một nơi tiếp giáp giữa Đông Tề và Quan Trung Hình Đường, gặp mặt Tiêu Tập ở đấy.
Trong quán trọ của một trấn nhỏ, Tiêu Tập đã bao toàn bộ quán trọ. Hắn ngồi đối diện với vài người mặc hoa phục, già trẻ lớn bé có cả, nhưng ai nấy sắc mặt tức giận.
Trong đó có người lạnh lùng nói: “Tiêu đại nhân, chuyện này là ngươi không đúng rồi.
Lúc trước chúng ta đã hợp tác nhiều lần, cũng coi như có chút tình cảm.
Các ngươi đi theo Sở Hưu và Bắc Yên, bây giờ bị đại quân tiến đánh, giờ định
liên lụy tới chúng ta là có ý gì?”
Tiêu Tập biết thân phận của những người trước mắt, bọn họ đều là giới quyền quý trong Đông Tề, thậm chí là hoàng tộc.
Ví dụ như người vừa nói chuyện, hắn là Hoài Vương Lữ Xương Long của Đông Tề, thuộc chi phụ của hoàng tộc, tuy được phong vương nhưng không có thực quyền. Cho nên phần lớn thời gian hắn chỉ kiếm tiền, hưởng lạc.
Tiêu Tập xua tay nói: “Xin chư vị bớt giận, chư vị không muốn gặp ta, ta cũng chẳng có cách nào nên mới phải làm như vậy.
Chắc chư vị cũng biết tình cảnh của Quan Trung Hình Đường chúng ta. Lần này ta tới đây thật ra là muốn nhờ chư vị hỗ trợ.”
Đám người Lữ Xương Long vội vàng lắc đầu nói: “Dừng lại, Tiêu đại nhân, không phải ngươi không biết chuyện của chúng ta. Chúng ta làm sao bàn tới đại sự như vậy được?”
Tiêu Tập cười ha hả nói: “Chư vị đều là người có tiếng trong triều đình Đông Tề, làm sao lại không nói được?
Chư vị yên tâm, đã là nhờ người, đương nhiên Quan Trung Hình Đường ta cũng rất có thành ý.
Sau khi Quan Trung Hình Đường yên bình trở lại, chư vị có buôn lậu đồ ta cũng không lấy tới một đồng.
Hơn nữa chỉ cần chư vị đáp ứng giúp Quan Trung Hình Đường ta một lần, những thứ này đều là của chư vị.”
Nói xong Tiêu Tập trực tiếp mở hộp báu không gian, bên trong là vàng bạc châu báu chất đống như núi.
Tuy với võ giả thì những thứ này không mấy tác dụng, nhưng đây vẫn là tiền của.
Y sửng sốt một chút rồi cười hỏi: “Ta hỏi chư vị một câu, chư vị cho rằng Bắc Yên có thể chiếm đoạt Đông Tề được không?”
Mọi người ở đây lập tức bật cười, Lữ Xương Long khinh thường nói: “Đại Tề ta có vùng đất Trung Nguyên trù phú, anh hùng hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Cho dù bệ hạ có đưa ra vài quyết định sai lầm, đám mọi rợ Bắc Yên cũng đừng hòng nuốt lấy Đại Tề ta.”
Tiêu Tập cười nói: “Nếu vậy, sao chư vị phải lo chuyện bán nước hay không bán nước? Đừng nói lần này Quan Trung Hình Đường chúng ta chỉ tự vệ, cho dù thật sự muốn chư vị bán nước, mua một lần bán một lần, Đông Tề cũng chẳng có vấn đề gì đúng không?
Nếu đã vậy, thi thoảng bán một lần cũng đâu có gì lớn!”