Tuổi tác của hắn còn lớn hơn Hạng Long, nhưng Hạng Long thì bệnh chết, mà hắn vẫn có thể ôm phi tần đêm đêm vui vẻ tạo trẻ em. Số hoàng tử của hắn đã gần được ba chữ số.
Thấy Lục Trường Lưu đến, Lữ Hạo Xương cười lớn nghênh đón: “Lâu rồi Lục chân nhân không tới Đại Lương Thành, lần này trẫm phải chiêu đãi một phen mới được.
Còn nữa, lần trước Lục chân nhân truyền cho trẫm Tam Nguyên Nội Tu Kinh đúng là rất hữu dụng, ban ngày luyện một khắc, ban đêm kéo dài thêm một canh giờ, rất hiệu quả.”
Lục Trường Lưu nghe vậy sắc mặt tối sầm.
Hắn cho Lữ Hạo Xương nội công cơ sở chính thống nhất của Đạo gia, dùng để bồi dưỡng thân thể, cũng là giúp Lữ Hạo Xương kéo dài tuổi thọ. Kết quả hắn lại dùng như xuân dược?
Vân Mộng Tử và Hàn Cửu Tư lại không nghĩ nhiều như vậy. Tám trăm năm trước quan hệ giữa tông môn và triều đình hết sức chặt chẽ, đừng nói truyền thụ công pháp cho hoàng đế, còn không ít lần giúp hoàng đế luyện chế xuân dược.
"Hai vị này là?"
Lục Trường Lưu giới thiệu: “Vị này là Vân Mộng Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn, vị này là Thanh Thần Chân Nhân của Chân Vũ Giáo ta.”
Lục Trường Lưu không nói chi tiết những chuyện trong Nguyên Thủy Ma Quật và chuyện tám trăm năm trước, đương nhiên cũng không cần phải nói, chỉ cần Lữ Hạo Xương biết thân phận của bọn họ là đủ.
Sau khi vào trong đại điện, Lục Trường Lưu cũng không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng thuật lại mọi chuyện cho Lữ Hạo Xương.
Sau khi nghe xong Lữ Hạo Xương lại im lặng, không đáp ứng ngay.
Đúng là Lữ Hạo Xương rất tầm thường, nhưng hắn tầm thường là so với Hạng Long, huống chi tầm thường không có nghĩa là hôn quân.
Lữ Hạo Xương đã ngồi trên hoàng vị mấy chục năm mà vẫn yên ổn, một hôn quân kém cỏi không thể làm được như hắn.
Có lẽ hắn không có năng lực giỏi giang như Hạng Long, không quả quyết như Hạng Long, nhưng ưu thế duy nhất của hắn là cẩn thận. Gặp đại sự như vậy hắn sẽ không quyết định ngay, cho dù đối phương là chưởng giáo của quốc giáo.
Cho nên Lữ Hạo Xương trực tiếp từ chối: “Trẫm không thể quyết định đại sự như vậy được. Chư vị chờ chút, trẫm triệu tập quần thần thương nghị một chút rồi cho các vị chân nhân một câu trả lời.”
Lúc này Vân Mộng Tử lại đột nhiên nói: “Bệ hạ có thể nghe bần đạo nói vài
lời không?”
“Mời chân nhân nói.”
Vân Mộng Tử trầm giọng nói: “Chuyện này không chỉ liên quan tới tranh chấp của hai bên Chính Ma trong giang hồ, thật ra nó đã dính tới cả triều đình.
Tuy tên Sở Hưu kia vẫn còn là tiểu bối nhưng thực tế hắn đã là người chấp thưởng nhánh Ẩn Ma, trở thành kiêu hùng, bá chủ gần ngang với Dạ Thiều Nam.
Hoàng đế Bắc Yên là được Sở Hưu nâng lên hoàng vị, thậm chí hoàng đế Bắc Yên còn tuyên bố thẳng thừng Sở Hưu là võ lâm chí tôn của Bắc Yên.
Quan hệ của hai bên đã mật thiết như vậy, chắc bệ hạ cũng nhận ra điều này mang ý nghĩa ra sao.
Cho nên nếu tiếp tục như vậy, ma trướng đạo tiêu, không chỉ phe Ma đạo mạnh mẽ hơn, mà triều đình Bắc Yên cũng vậy.
Đạo tiêu thì không phải chỉ Chính đạo chúng ta tiêu, mà còn là triều đình Đông Tề suy yếu!
Bệ hạ, chuyện này phải tính toán thật nhanh, chúng ta đến đây không phải chỉ vì bản thân chúng ta mà còn vì toàn bộ võ lâm Trung Nguyên.
Bây giờ Đông Tề đã làm chủ Trung Nguyên, một khi Ma đạo khống chế Bắc Yên, lực lượng của chúng sẽ nhanh chóng tăng cường, chắc chắn sinh linh ở Trung Nguyên sẽ phải chịu khổ!”
Nghe Vân Mộng Tử nói vậy, Lữ Hạo Xương cũng thấy luống cuống.
Hắn là một hoàng đế bình thường nhưng không phải hoàng đế ngu ngốc.
Cuộc đời này hắn không thể thống nhất thiên hạ, hắn cũng tự biết lấy mình, chắc chắn bản thân không làm nổi chuyện này.
Nhưng không thể thống nhất thiên hạ thì thôi, giang sơn Đông Tề không thể mất đi trong tay hắn! Bằng không hắn lấy gì đi gặp liệt tổ liệt tông?
Lữ Hạo Xương bị lời nói của Vân Mộng Tử dọa tới thất thần. Trên thực tế không phải Vân Mộng Tử đang dọa Lữ Hạo Xương mà năm trăm năm trước chuyện như vậy thường xuyên xảy ra.
Có lẽ chính Sở Hưu cũng không biết, chuyện hắn dùng thân phận người giang hồ nâng đỡ thái tử tranh vị, đổi lấy lợi ích cho bản thân, thực chất rất giống với người xưa.
Sau khi triệu tập quần thần, Lữ Hạo Xương thuật lại mọi chuyện cho quần thần Đông Tề, cuối cùng quần thần Đông Tề cũng bàn bạc được kết quả.
Đồng ý với kế hoạch của Đạo môn!
Vân Mộng Tử nói những lời này không phải khuếch đại mà rất có khả năng như vậy.
Ngày trước khi Đông Tề giao chiến với Bắc Yên, Hạng Long đã dựa vào thế lực giang hồ Bắc Yên để lật bàn.
Nhưng lúc đó Hạng Long chỉ dựa vào một đám thế lực giang hồ Bắc Yên hết sức rời rạc. Còn bây giờ Bắc Yên đã được toàn bộ nhánh Ẩn Ma ủng hộ, uy thế còn cường hãn hơn lúc trước.
Bất luận Sở Hưu có ý định này hay không, sự tồn tại của y là một uy hiếp.
Hơn nữa Đông Tề cũng có tâm tư riêng.
Lúc bình thường Lữ Hạo Xương luôn muốn ổn định, nhưng không nghĩa là những người khác trong triều đình Đông Tề không có dã tâm mở rộng lãnh thổ.
Có được vùng đất Trung Nguyên cường thịnh giàu có, kết quả lại trơ mắt chứng kiến Bắc Yên quật khởi, cũng chẳng làm gì được Tây Sở. Đối với bọn họ mà nói đây rõ ràng là sỉ nhục và lãng phí.
Khó khăn lắm mới có một lần bệ hạ thay đổi thái độ từ chối không nóng không lạnh lúc trước, chuẩn bị hành động lớn, sao bọn họ lại cự tuyệt cơ chứ?
Khi Đông Tề đang hừng hực khói lửa, Sở Hưu vẫn đang bế quan.
Trong Nguyên Thủy Ma Quật quan sát nhiều cường giả đại chiến, Sở Hưu cũng được lợi không ít.
Nhưng trận chiến giữa Chung Thần Tú và Quân Vô Thần mới là mấu chốt nhất, Sở Hưu lúng túng phát hiện mình không hiểu nổi
Mãi tới lúc này Sở Hưu mới hiểu ra, liên hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã đã chặt chẽ hơn tưởng tượng của y.
So sánh thực lực của Độc Cô Duy Ngã vơi Chung Thần Tú, Quân Vô Thần rất khó. Dù sao Sở Hưu cũng không ở cảnh giới đó, không dám nói ai mạnh hơn ai. Nhưng ít nhất bọn họ đều trên một cấp độ.
Sở Hưu không quan tâm xua tay: “Đánh thì đánh, mấy năm nay hai bên xung đột ít lắm hay sao?
Lúc trước có Hạng Long, Đông Tề còn không dám động thủ, dù sao dư uy của Hạng Long vẫn còn.
Nhưng bây giờ Hạng Long đã chết, chắc chắn Đông Tề sẽ xuất quân, rất bình thường thôi.
Tuy ta giúp Hạng Lê leo lên hoàng vị, nhưng triều đình Bắc Yên vẫn là của hắn. Ta không phải tay chân của hắn. Nếu hắn thật sự không chịu nổi, lúc đó ra tay cũng chưa muộn.”