Chương 1242 Muốn mà còn giả bộ 1

 

 Diệp Tiêu ra sân lần này là do Sở Hưu bố trí tỉ mỉ. 

 Một hiệp sĩ trẻ tuổi lòng mang chính khí, tuy xuất thân tán tu nhưng ghét ác như thù, một thân một mình đánh vào sơn trại của đám giặc cướp, chiến tích như vậy đủ khiến người khác chú ý. 

 Hơn nữa, Sở Hưu còn chuẩn bị cả thân phận cho Diệp Tiêu. 

 Lúc này những người trong đại sảnh còn đang nghi hoặc về thân phận của Diệp Tiêu, có người hỏi người buôn tin giang hồ trong đám đông: “Vị tiểu ca này là ai? Lâm Trung Quận ta có tuấn kiệt như vậy từ bao giờ?” 

 Thân phận của Diệp Tiêu cũng được Phong Mãn Lâu hỗ trợ thay đổi. 

 Thực ra không cần thay đổi nhiều, Sở Hưu chỉ muốn một thân phận võ giả tán tu trẻ tuổi, Tề Nguyên Lễ cũng chỉ cần nói một câu. Tất cả tư liệu tình báo của Phong Mãn Lâu trên đất Bắc Yên đều xuất hiện tên của một người. Diệp Tiêu vẫn tên là Diệp Tiêu, nhưng thân phận đã thay đổi hoàn toàn. 

 Người buôn tin giang hồ kia phe phẩy cây quạt nói: “Vị này không phải người của Lâm Trung Quận mà là một võ giả tán tu ở khu vực Ngư Dương trên đất Yến Tây, tên là Diệp Tiêu. 

 Khi còn bé hắn từng được một vị du hiệp giang hồ dạy bảo, cho nên dốc lòng hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác, gần đây mới bộc lộ tài năng.” 

 Mọi người ở đây đều gật đầu, một võ giả tán tu mà thôi, cho dù còn trẻ nhưng không có gì đáng chú ý. 

 Nhưng lúc này không ai chú ý tới ánh mắt Thủ Chân Tử và Tịch Vân Tử nhìn về phía Diệp Tiêu đã thay đổi. 

 Tịch Vân Tử sửng sốt: “Sư thúc, ngài có thấy không?” 

 Thủ Chân Tử cũng ngơ ngác: “Đương nhiên là thấy rồi! Đạo uẩn thiên thành! Người trẻ tuổi này phải vào Đạo môn chúng ta!” 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Hơn nữa lúc này trên trường kiếm của Diệp Tiêu lấp lóe kiếm quang, chỉ là kiếm cương nội lực bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử có thể cảm giác được trong chân khí của đối phương có một chút lực lượng chí cương chí dương. Đây không phải do công pháp mà hắn tu luyện, mà là trong bản nguyên nội lực của hắn vốn đã mang theo loại lực lượng này. 

 Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử liếc mắt nhìn nhau, thậm chí hơi thở cũng dồn dập hơn một chút. 

 Kỳ tài ngút trời! Đây là kỳ tài thích hợp nhất để tu luyện công pháp của Thuần Dương Đạo Môn! 

 Tuy không thể sánh với Thuần Dương Đạo Thể của Tịch Vân Tử, nhưng thuộc tính nội lực mà Diệp Tiêu thể hiện trời sinh tương hợp với lực lượng Thuần Dương của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ. Một khi tu luyện công pháp của Thuần Dương Đạo Môn chắc chắn tu vi sẽ tiến bộ cực nhanh. 

 Trong lòng hai người đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng. 

 So với Diệp Tiêu này, đệ tử Phương gia kia chẳng khác nào rác rưởi. 

 Trước đó bọn họ tới đây ủng hộ Phương gia còn thấy không vui, không ngờ lần này lại có chuyện vui bất ngờ như vậy. 

 Tịch Vân Tử hạ giọng nói: “Theo lời của đám buôn tin giang hồ thì tiểu tử này vốn là tán tu. 

 Xuất thân tán tu mà tu luyện được tới cảnh giới này, hiển nhiên ngộ tính và thiên phú võ đạo của hắn cũng rất bất phàm. Quan trọng nhất là võ giả tán tu không có mấy chuyện linh ta linh tinh thế này.” 

 Thời gian vừa qua Thuần Dương Đạo Môn thu nhận đệ tử ở Bắc Yên, số võ giả tán tu chỉ chiếm một phần mười, đa số là đệ tử được các thế gia nhỏ bồi dưỡng như ở Phương gia. 

 Không thể không nói truyền thừa rất quan trọng. 

 Cha mẹ đều là võ giả, như vậy thiên phú võ đạo của con cháu cũng tăng cường. 

 Hơn nữa từ khi sinh ra bọn họ đã được bồi dưỡng cơ sở, bất luận cơ sở này là tốt hay xấu, ít nhất cũng kích phát được tiềm lực của võ giả. 

 Ngược lại những dân chúng bình thường, cho dù có thiên phú võ đạo nhưng cả đời chưa từng tiếp xúc với võ đạo. 

 Hơn nữa khi còn nhỏ không được bồi dưỡng cơ sở cho nên kinh mạch bản thân dần dần bế tắc, thiên phú có tốt tới cuối cùng cũng thành lãng phí. 

 Nhưng Thuần Dương Đạo Môn lại càng muốn thu nhận những võ giả không có bối cảnh vào môn hộ. Lý do là chỉ là bớt việc. 



 Thực lực của những thế lực nhỏ này không ra sao nhưng lại hay gây chuyện. Lần trước bọn họ xung đột với Sở Hưu cũng do các thế lực nhỏ này gây ra, chọn đệ tử thân phận sạch sẽ vẫn dễ khống chế hơn. 

 Thủ Chân Tử gật đầu nói: “Để quan sát tiếp xem sao. Dường như danh tiếng của người này cũng không tệ, nhưng phải chú ý xem tâm tính của hắn như thế nào.” 

 Lúc này Trần Ngũ Giao cũng bị Diệp Tiêu truy sát tới trọng thương, thậm chí đây còn là Diệp Tiêu lưu thủ. 

 Với thủ đoạn giết người mà Diệp Tiêu rèn luyện được trong Thanh Long Hội, nếu hắn thật sự muốn giết tên Trần Ngũ Giao này, chỉ ba chiêu là đủ. 

 “Phương gia chủ! Cứu ta!” Trần Ngũ Giao đột nhiên hét lớn với gia chủ Phương gia. 

 Gia chủ Phương gia hơi biến sắc, vẻ mặt âm trầm bất định. Hắn đột nhiên ra tay bắt lấy Trần Ngũ Giao, nói với Diệp Tiêu: “Vị này là Diệp thiếu hiệp phải không? 

 Người này là kẻ cướp trên Thương Mang Sơn, xưa nay đã cướp của nhiều đội buôn, Phương gia ta cũng có thù với hắn. 

 Không phiền tới DIệp thiếu hiệp giết hắn, chờ có thời gian, ta triệu tập các bằng hữu bị tên ác đồ này làm hại người thân, cùng nhau thẩm vấn, xử quyết hắn.” 

 Diệp Tiêu cười lạnh nói: “Ngươi nghĩ ta ngu lắm chắc? Trước đó tên Trần Ngũ Giao đã nói Giao Long Trại dưới tay hắn là phối hợp với ngươi gây dựng lên. Bao năm qua người của Phương gia vẫn âm thầm trợ giúp Giao Long Trại, còn những thế lực có thù oán, có cạnh tranh với Phương gia đều bị tên ác đồ kia giết chết.” 

 Vừa nói xong câu này, sắc mặt mọi người ở đây lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía gia chủ Phương gia đã có vẻ không đúng. 

 Không phải lúc nào tên Trần Ngũ Giao này cũng ra tay đuổi tận giết tuyệt, nhưng hình như tất cả những người bị hắn giết chết đều là đối thủ cạnh tranh của Phương gia. 

 Nếu Phương gia thật sự làm chuyện này, chẳng khác nào tự đoạn tuyệt mọi quan hệ ở Sơn Dương Phủ! 

 Gia chủ Phương gia hừ lạnh nói: “Nói hươu nói vượn! Làm sao Phương gia ta lại làm chuyện như vậy được?” 

 Diệp Tiêu cười lạnh nói: “Nếu Phương gia của ngươi không liên quan gì tới Trần Ngũ Giao, vì sao khi ta đuổi giết hắn, hắn không trốn vào trong Thương Mang Sơn mà nhất quyết chạy tới Sơn Dương Phủ, còn chạy vào trong Phương gia của ngươi? 

 Nếu Phương gia các người không có quan hệ gì với Trần Ngũ Giao, vì sao vừa rồi hắn lại gọi ngươi cứu mạng?” 

 Ánh mắt những võ giả tới xem lễ nhìn về phía Phương gia đã có chút thay đổi. 

 Rốt cuộc người trẻ tuổi kia nói thật hay không, có thể dễ dàng phân biệt được. 

 Tuy hôm nay mọi người không vạch mặt, nhưng e là tương lai Phương gia sống ở Sơn Dương Phủ cũng không dễ chịu gì. 

 Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử liếc nhau, lập tức ra ngoài theo. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play