Đối với Y Ba Tuần, phiên dịch một môn công pháp cũng không phải việc gì khó, chỉ tốn khoảng một canh giờ, Y Ba Tuần đã viết xong công pháp phiên dịch cho Sở Hưu. 

 Y Ba Tuần thở dài một tiếng rồi nói: “Môn công pháp này chính là bí pháp quan trọng nhất của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, những danh từ trong đó khá khó phiên dịch. Cứ theo thói quen của Côn Luân Ma Giáo, trực tiếp gọi là Đại Hắc Thiên Ma Công, cũng khá chính xác. 

 Trong đó cũng có không ít ghi chép liên quan tới Đại Hắc Thiên Ma Giáo, hay nên nói là ghi chép liên quan tới Phạn giáo. Cũng giúp ta thu hoạch được một chút. 

 Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta đúng là một phần của Thượng Cổ Phạn giáo. 

 Đại Hắc Thiên Ma Giáo chính là Đại Hắc Thiên Thần Cung trong Shiva điện của Phạn giáo. Đại Hắc Thiên Ma Thần chính là một trong những hóa thân của Shiva. 

 Còn tiền thân của Đệ Lục Thiên Ma Tông chúng ta chính là Đệ Lục Thiên Ma Cung trong Shiva điện. Đệ Lục Thiên Ma cũng là một trong những hóa thân của Shiva.” 

 Tìm hiểu được lai lịch tông môn của mình, Y Ba Tuần cũng có cảm giác khoan khoái như vừa giải đáp được một câu đố, nhưng không thấy hưng phấn gì. 

 Trong thời thượng cổ, người của Đệ Lục Thiên Ma Cung đã chết sạch, người đời sau phát hiện ra di tích nên mới xây dựng lại thành Đệ Lục Thiên Ma Tông. Cho nên có thể nói thực ra hai bên không có liên hệ gì, Y Ba Tuần cũng không có hứng đi tìm một tổ tông thời thượng cổ. 

 Lúc này Y Ba Tuần lại lật quyển sách tới cuối cùng, nói với vẻ nghi hoặc: “Trang cuối cùng của quyển sách này còn có một thứ như thế này. Trên đó không có câu chữ nào giải thích. Hơn nữa xem chất liệu là được người đời sau kẹp vào rồi đóng quyển. Ta không nhìn ra rốt cuộc đây là thứ gì.” 

 Sở Hưu nhìn thoáng qua, thứ mà Y Ba Tuần nói là một bức tranh, thậm chí không thể coi là tranh mà là một thứ rất kỳ quái. 

 Nhìn lướt qua thì nó như những vòng tròn bong bóng bất quy tắc xen lẫn vào nhau, nhưng xung quanh những vòng tròn này lại vẽ đủ những điểm và đường nét, đường như có một quy luật nào đó. Tuy Sở Hưu cũng không hiểu nhưng lại có cảm giác khó lường. 

 Tạm thời không đoán ra đây là thứ gì, Sở Hưu cũng không tìm hiểu đến cùng, định mang về từ từ nghiên cứu. 

 “Y tông chủ, đa tạ.” 

 Y Ba Tuần cười nói: “Sở đại nhân không cần khách khí. Ta và ngươi cùng là người trong Ma đạo, chút chuyện nhỏ này có là gì đâu.” 

 Sau khi hàn huyên với Y Ba Tuần vài câu, hai bên cũng cáo từ. 

 Không thể không nói, Y Ba Tuần hay nên nói là người của Đệ Lục Thiên Ma Tông đều rất thông minh. 

 Khi ngươi không có thực lực, ngươi không chịu chọn phe mà chơi trung lập, đó là tự tìm đường chết. 

 Nhưng khi ngươi có thực lực, ngươi giữ trung lập, vậy ngươi là đối tượng cả hai bên lôi kéo. 

 Đệ Lục Thiên Ma Tông ở tận Nam Hải xa xôi, gần như không dính tới tranh chấp trên đất Trung Nguyên, cho nên không có ác cảm gì với cả hai nhánh Minh Ma và Ẩn Ma. 

 Hơn nữa thực lực của đối phương cũng đủ mạnh, cho nên hai bên càng không muốn đắc tội với người này. 

 Y Ba Tuần còn kết thiện duyên rộng rãi, nghe nói quan hệ giữa hắn và Ngụy Thư Nhai cũng không tệ. Trước mắt coi như Sở Hưu nợ một ân tình của hắn, tương lai nếu Sở Hưu thật sự chấp chưởng nhánh Ẩn Ma, ân tình này cũng rất đáng tiền. 

 Nếu Sở Hưu chết yểu giữa đường cũng không cần phải lo, dù sao hắn cũng không tổn thất gì. 

 Sau khi trở lại Trấn Võ Đường, Sở Hưu chỉ gọi đám người Mạc Thiên Lâm tới hỏi có chuyện lớn gì không rồi lập tức đi bế quan. 

 Y Ba Tuần phiên dịch Đại Hắc Thiên Ma Công, Sở Hưu cũng định tu luyện bộ công pháp này một chút. 

 Tu luyện bộ công pháp này cũng không khó, vì trước đó Sở Hưu đã nhận được chân lý võ đạo từ tượng thần Shiva, quan sát ngọn lửa diệt thế. Bây giờ tu luyện Đại Hắc Thiên Ma Công này cũng như nước chảy thành sông. 

 Đại Hắc Thiên Ma Thần chính là một hóa thân của Shiva, quản lý hủy diệt. Hình tượng của Đại Hắc Thiên Ma Giáo chính là tượng thần ba mắt bốn tay trong thần điện, có thể tu luyện ra ngọn lửa diệt thé, uy lực cực kỳ bá đạo. 

 Còn Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Sở Hưu trước kia là một loại bí pháp của Đại Hắc Thiên Ma Giáo, cũng là loại cực mạnh. 

 Sau hơn một tháng, Sở Hưu đã nắm giữ gần như toàn bộ Đại Hắc Thiên Ma Công. Nhìn bức tranh trên trang cuối cùng, Sở Hưu suy nghĩ, cuối cùng cho người gọi Viên Cát đại sư tới. 

 Trong số những người dưới trướng Sở Hưu, nếu xét tới tạp học thì không ai sánh được với vị đại sư bói toán thiếu đứng đắn này. 

 Khi Sở Hưu cho người đi tìm Viên Cát đại sư, hắn đang ngồi trong thanh lâu ôm kỹ nữ xem khiêu vũ, vừa xem vừa nhìn chằm chằm vào bờ eo của ca kỹ, suy nghĩ xem có nên chuộc cô nàng này về không? 

 Thời gian vừa qua Viên Cát đại sư sống hết sức thoải mái. 

 Hắn vốn là người của Bắc Yên, trước đó là thầy bói giỏi nhất Bắc Yên, trên Bắc Yên này hắn có tiếng tăm rất lớn, chẳng qua vì Nhiếp Nhân Long nên mới bị ép phải rời khỏi Bắc Yên. Bây giờ hắn trở về cũng coi như vẻ vang về quê cũ. 

 Hơn nữa khác với lúc trước chỉ có mỗi cái tiếng thầy bói giỏi nhất, bây giờ hắn còn có người bảo kê. 

 Những võ giả Trấn Võ Đường khác còn phải ra ngoài trấn áp võ lâm Bắc Yên, đề phòng có người làm loạn gây chuyện, duy trì trật tự, tuy không quá bận rộn nhưng cũng có chuyện để làm. 

 Nhưng sau đó Mai Khinh Liên cũng làm hắn cực kỳ khó xử. Mai Khinh Liên cũng tiện đó nhờ hắn tính cho mình một quẻ. Nhưng không ngờ Mai Khinh Liên lại bảo Viên Cát tính nhân duyên cho mình. Viên Cát không thể không biết xấu hổ nói hắn tính ra Mai Khinh Liên có mệnh khắc chồng, người bình thường không hàng phục được cô nàng. 

 Cho nên Viên Cát đại sư chỉ có thể nói một đống lời hoa mỹ như có như không, mãi mới đuổi được Mai Khinh Liên về. 

 Lúc này nghe tin Sở Hưu triệu kiến, Viên Cát đại sư cũng không quan tâm tới chuyện eo ủng gì, lập tức buông cô gái trong lòng ra tới gặp Sở Hưu. 

 Khi Sở Hưu thấy Viên Cát đại sư thở hổn hển chạy tới, y nghi hoặc nói: “Ngươi ra ngoài làm gì? Không ở trong Trấn Võ Đường à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play