Sở Hưu lắc đầu nói: “Hư Ngôn đại sư, nếu ta nói ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ, ngươi có tin không?”

Hư Ngôn giận quá hóa cười nói: “Ta phái người tới hỏi những chưởng môn gia chủ các thế lực nhỏ, bọn họ cũng nói mình bị ép, bất đắc dĩ.

Giờ ta tới chỗ ngươi,ngươi cũng nói mình bị ép, bất đắc dĩ. Các ngươi ai ai cũng là người vô tội, ngược lại là Đại Quang Minh Tự không đúng hay sao?”

Sở Hưu chăm chú nhìn Hư Ngôn, lạnh nhạt nói: “Người trong giang hồ không thế làm việc theo ý mình được, thế gian này có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Những tông môn thế gia kia thực lực không bằng, Trấn Võ Đường chúng ta cho nên chúng ta có thể ép bọn họ.

Nhưng giờ ta đang phụ thuộc vào triều đình Bắc Yên, trong Trấn Võ Đường tuy một lời đáng giá ngàn vàng nhưng lại phải nghe theo mệnh lệnh của triều đình.

Cho nên Hạng Long ép ta, ta buộc phải xuất thủ."

Hư Ngôn cau mày nói: “Đây là mệnh lệnh của Hạng Long?”

Sở Hưu gật đầu, trực tiếp bán rẻ Hạng Long nói: “Đây là mệnh lệnh của Hạng Long, vị hùng chủ Bắc Yên này đã sắp tới ngày đại nạn rồi, hẳn muốn lưu lại cho đời sau một Bắc Yên an ổn. Đương nhiên cũng muốn giải quyết vùng đất ngoài vòng pháp luật như Đại Quang Minh Tự.

Đương nhiên Hạng Long không hy vọng xa vời hủy diệt được Đại Quang Minh Tự, có điều mục đích cuối cùng của hắn là đưa Đại Quang Minh Tự vào phạm vi thống trị của Bắc Yên.

Đương nhiên có nhân thì mới có quả. Bao năm qua Đại Quang Minh Tự cư trú tại Cực Bắc Hoang Nguyên không làm chuyện gì khiêu khích tới uy nghiêm của triều đình Bắc Yên. Lần này Hạng Long làm vậy không phải chỉ vì hậu đại, cũng có phần do Đại Quang Minh Tự các ngươi quá đáng”

Hư Ngôn hừ khẽ một cái nói: "Đại Quang Minh Tự ta làm gì quá đáng nào? Hễ là đệ tử Đại Quang Minh Tự ta, chỉ căn đặt chân vào giang hồ chắc chắn sẽ tuân thủ giới luật, không gây chuyện thị phi."

Chuyện này Hư Ngôn dám khẳng định. Giới luật Đại Quang Minh Tự hết sức nghiêm ngặt, đệ tử vừa vào chùa chuyện đầu tiên không phải tu luyện võ đạo mà là đọc kinh phật, tu thân dưỡng tính, thuộc lòng giới luật. Sau khi xong các bước trên mới được phân vào Lục Đại Võ Viện hay Tam Đại Thiền Đường.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Thật chứ? Thời gian trước một lão tăng Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự các ngươi giết thượng tướng Nam Thiên Lý của Thiết Vệ Quân tại Đông Lâm Quận. Lý do là đối phương tụ luyện ma công, xem ra Đại Quang Minh Tự các ngươi hận Ma đạo chúng ta tới tận xương tủy nhỉ?"

Nghe xong lời này, Hư Ngôn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Chuyện này hắn biết, vì vị lão tăng đó là đệ tử đời trước của Đại Quang Minh Tự, bối phận cực cao, thậm chí ngay Hư Ngôn cũng phải gọi hắn là sư thúc, hắn làm được gì đây? Xử phạt chắc?

Huống hồ còn là người của Đạt Ma Viện. Thủ tọa Đạt Ma Viện Hư Hành nghe được chuyện này thậm chí còn trắng trợn tuyên dương, khiến Hư Ngôn cũng rất bất đác dĩ,

Vốn Hư Ngôn còn định đợi lúc nào triều đình Bắc Yên tới hưng sư vấn tội, mình sẽ ra mặt giải thích một phen. Nào ngờ Hạng Long lại bị chuyện này kích thích, lược bỏ cả chuyện hưng sư vấn tội, trực tiếp ra tay đối phó với Đại Quang Minh Tự.

Hư Ngôn cau mày nói: “Nhưng Nam Thiên Lý kia dùng mạng người tu luyện ma công, phạm vào đại kỵ trong giang hồ, Đại Quang Minh Tự ta có ra tay cũng dễ hiểu thôi”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Hư Ngôn đại sư, những lời này tốt nhất ngươi nên nói với Hạng Long chứ không phải nói với ta.

Nam Thiên Lý dùng mạng người tu hành, có điều những kẻ đó đều là tử tù của Bắc Yên. Huống hồ cho dù hẳn có tu luyện ma công ác độc đi nữa, đầu tiên hắn vẫn là người của triều đình Bắc Yên.

Triều đình Bắc Yên có tư cách giết, các ngươi lại không có tư cách giết

Giờ các ngươi không nói một câu đã giết người còn một mình xông vào quân doanh giết người. Uy phong lắm, bá đạo lắm, đương nhiên giờ phải gánh lấy hậu quả thôi.

Huống chỉ nói một lời không dễ nghe, Đại Quang Minh Tự các ngươi giết người chẳng phải cũng là sợ kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu hay sao?

Nam Thiên Lý xuất thân tán tu, trừ thân phận triều đình ra không còn chỗ dựa nào khác.

Nhưng trên tay Sở Hưu ta cũng dính vô số máu tươi với mạng người đấy, sao Hư Ngôn đại sư đứng trước mặt ta mà không ra tay trừ ma vệ đạo đi?”

Gương mặt Hư Ngôn lập tức lộ vẻ giận dữ, cho dù hắn có tốt tính đến đâu cũng không chịu được lời sỉ nhục này của Sở Hưu.

“Sở Hưu! Ngươi định liều mạng đến cùng với Đại Quang Minh Tự ta hay sao?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không. Nếu ta nhất quyết muốn gây chuyện với Đại Quang Minh Tự, vậy sao ta phải nói rõ ràng mọi chuyện với Hư. Ngôn đại sư như vậy?

Tên Hạng Long kia bạc tình bạc nghĩa, còn ta dẫu sao cũng là người trong giang hồ. Cho dù ta giúp triều đình Bắc Yên làm nhiều chuyện, hẳn vẫn không tin tưởng ta.

Chuyện này là do hắn phái ta làm, nhưng thực chất là muốn ta cùng Đại Quang Minh Tự sống mái đến cùng với nhau, cuối cùng dẫn cả nhánh Ẩn Ma.

sau lưng ta ra khiến hai bên đánh nhau tới lưỡng. bại câu thương. Như vậy bên duy nhất được lợi chính là triều đình Bắc Yên. 

Cho nên giờ ta chỉ vận dụng chút thủ đoạn nho nhỏ này chứ không trực tiếp động thủ với Đại Quang Minh Tự. Điều này mang ý nghĩa ra sao, hẳn Hư Ngôn đại sư cũng hiểu.”

Hư Ngôn nhíu mày, đương nhiên hẳn hiểu, nhưng chính vì vậy mới càng thấy khó.

Động tới Sở Hưu là giúp triều đình Bắc Yên, không có lợi lộc gì cho Đại Quang Minh Tự.

Giờ Đại chiến chính ma vừa kết thúc, Bái Nguyệt Giáo trọng thương, tông môn Chính đạo đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Lúc này mà đánh một trận Đại chiến chính ma nữa với nhánh Ẩn Ma, chưa nói tới chuyện Đại Quang Minh Tự không chịu được, những tông môn khác chưa chắc đã chịu đến giúp Đại Quang Minh Tự.

Nhìn Sở Hưu, Hư Ngôn lạnh lùng nói: "Vậy ngươi định xứ lý ra sao? Đám người kia không thể đóng đô luôn cạnh Đại Quang Minh Tự được!”

Sở Hưu chờ chính câu này của Hư Ngôn, hắn giơ ba ngón tay lên nói: "Ba tháng, ta chỉ căn ba tháng thôi. Thời gian này đủ trả lời Hạng Long rồi, đến lúc đó ta sẽ bảo bọn họ rút lui.

Đương nhiên nếu Đại Quang Minh Tự không muốn chờ ba tháng này, vậy thắng tay giết sạch bọn họ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play