Nói xong Thẩm Phí Ưng trực tiếp vung tay, lập tức có vài bang chúng Cự Linh Bang mang một con chim lớn tới

Con chim đó cao cỡ một người, đầu như chim ưng, lông vũ xanh nhạt, hai mắt vàng óng lấp loáng vẻ hung dữ.

Nếu không phải dưới chân nó có hai sợi xích khắc trận pháp rõ rệt giam căm hành động của nó, có lẽ nó đã mổ chết mấy võ giả bên cạnh.

“Hung thú thượng cổ Thanh Không Chuẩn còn non, nghe nói có huyết mạch Kim Sí Đại Bắng, vỗ cánh bay là biến mất vô tung vô ảnh.

Vốn nhiều người còn cho rằng thứ này đã tuyệt ích, không ngờ bang chúng dưới trướng tại hạ lại tình cờ vớt được một con non rơi xuống nước.

Sau khi biết tin ta lập tức đem tới cho đại nhân."

Con chim lớn nay tuy cao cỡ một người nhưng vẫn chỉ là con non mà thôi.

Đương nhiên nếu hung thú này trưởng thành ngay cả tông sư võ đạo cũng không đánh nối, cũng không bị bang chúng Cự Linh Bang bắt được. 

Sở Hưu không hứng thú gì với thứ này, y cũng chẳng muốn nuôi vật cưỡi làm gì.

Trần Thanh Đế nuôi một con hổ đen, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng nuôi một con báo đen, y nuôi một con chim có vẻ không dễ nghe.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp vung tay nói: “Gia cố thêm trận pháp trên xích, nuôi nó ở cổng giữ thể diện” Da mặt Thẩm Phi Ưng giật giật, vị đại nhân này đúng là không làm theo lẽ thường.

Đây là hung thú thượng cổ, thế nhưng Sở Hưu lại nuôi như chó canh cửa, suy nghĩ thật kỳ quái.

Đương nhiên Thẩm Phi Ưng cũng chẳng dám nghĩ nhiều, tặng quà xong rồi, Sở Hưu muốn dùng thế nào thì dùng, hắn không quản được.

“Thẩm bang chủ, ngươi biết tính ta rồi đấy, có gì nói thẳng đi” Sở Hưu lạnh nhạt nói.

Thẩm Phi Ưng đưa một con hung thú còn non cho y không phải chỉ là để nịnh bợ.

Tặng quà giá trị chắc chắn có thứ cần nhờ.

Đương nhiên Sở Hưu cũng không thấy bài xích điểm này, người như Thẩm Phi Ưng mới gọi là hiểu quy củ. 

Thẩm Phi Ưng cười cười nói: "Quả nhiên không qua mắt được Sở đại nhân. Thật ra chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.

Trường Lâm Tường gia gần với Cự Linh Bang ta tranh đoạt đường buôn bán với Cự Linh Bang ta vài lăn. Nơi đó vốn là con đường buôn thuộc vẽ Cự Linh Bang ta, thế nhưng Tường gia này...”

Thẩm Phi Ưng còn chưa dứt lời Sở Hưu đã nói: “Lát nữa để Đường Nha đi theo ngươi một chuyến”

Thẩm Phi Ưng sửng sốt, sau đó mặt cười tươi như hoa, vội vàng khom người nói: “Đa tạ đại nhân!”

Đối với Sở Hưu hiện tại, y đã lười lo nghĩ mấy chuyện thế này.

Y chỉ biết Thẩm Phi Ưng đi theo mình, hơn nữa rất hiểu chuyện, như vậy là đủ.

Bất luận Tưởng gia muốn đoạt đường buôn của Cự Linh Bang hay Cự Linh Bang muốn cướp đoạt của Tưởng gia, những chuyện này với Sở Hưu đâu có quan trọng? Còn không quan trọng bằng tối nay ăn gì.

Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, Thẩm Phi Ưng vô cùng cao hứng đi khỏi

Có điều lúc này Sở Hưu lại nhìn bóng lưng Thẩm Phi Ưng vuốt căm.

Có vẻ y đã nghĩ ra phải làm sao để đối phó với Đại Quang Minh Tự, đương nhiên chiêu này quả thật ghê tởm. Có điều người ghê tởm là Đại Quang Minh Tự, không phải y.

Sở Hưu đã có tính toán về chuyện Đại Quang Minh Tự, có điều còn cần suy nghĩ cẩn thận một chút mới được.

Vạn nhất chọc phải võ lâm chí tôn đã bước vào. cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Hư Từ, vậy đừng nói là kho báu mà Lục Giang Hà cất giấu, cho dù là kho báu Độc Cô Duy Ngã lưu lại, Sở Hưu cũng bỏ trốn trước đã

Ngay lúc Sở Hưu đang suy nghĩ, còn chưa chính thức động thủ, lại có một người Sở Hưu không ngờ tới tìm đến cửa. Người đó, chính là Bạch Vô Kỵ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Ngay khi thấy Sở Hưu, Bạch Vô Kỵ trực tiếp làm một đại lễ với Sở Hưu rồi vội vàng nói: "Xin Sở đại nhân cứu Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta một lần, sau này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta nguyện coi Sở đại nhân làm chủ, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không bao giờ phản bội!” 

Bạch Vô Kỵ nói vậy khiến Sở Hưu sững sờ, thế này là sao?

Lời thề của Bạch Vô Kỵ rất nghiêm trọng, trực tiếp nhận Sở Hưu làm chủ, thái độ chẳng khác nào coi mình là nô bộc.

Nếu là người khác Sở Hưu còn tin, nhưng là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Sở Hưu không tin.

Đặc biệt là tên Bạch Hàn Thiên kia, nhìn như thô kệch nhưng thực ra có không ít tâm cơ, thậm chí Sở Hưu còn bị hắn lừa mấy lần.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Cứu Cực Bảo Phiêu Tuyết Thành các ngươi? Với thực lực của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi còn cần ta cứu sao? Bạch Hàn Thiên cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu”

Gương mặt Bạch Vô Kỵ lộ vẻ phức tạp: "Phụ thân ta chết rồi, Bạch Hàn Phong cũng chết rồi”

Sở Hưu sửng sốt: "Hai vị tông sư võ đạo của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều đã chết? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ai ra tay?"

Ngày trước Bạch Hàn Thiên đưa ra ý tưởng hy sinh đứa con trai này của hắn đi bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Sau này Bạch Vô Kỵ biết được mọi chuyện còn âm thầm oán hận Bạch Hàn Thiên.

Nhưng Bạch Hàn Thiên dẫu sao cũng là phụ thân hắn, giờ Bạch Hàn Thiên chết, tâm trạng Bạch Vô Kỵ lại càng phức tạp.

Nghe Sở Hưu hỏi như vậy, Bạch Vô Kỵ thở dài một cái nói: “Phụ thân chết trong tay tán tu Bắc Địa, Kỳ Lĩnh Song Kiếm.

Kỳ Lĩnh Song Kiếm không phải một người mà là hai người, hai người là song sinh cùng nhau học kiếm, tâm linh tương liên, khi liên thủ đối địch uy lực tăng cường gấp bội.

Khi phụ thân ta còn trẻ từng kết thù kết oán với hai người này, có điều bọn họ ngại uy thế Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không dám báo thù.

Sau này hai người đó trốn trong vùng Kỳ Lĩnh khổ. tu, đồng thời trở thành tông sư võ đạo, nhưng tiếp đó vẫn không dám tới khiêu khích phụ thân ta

Mãi tới gần đây, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xảy ra biến cố, bọn họ tìm được cơ hội nhân lúc phụ thân ra ngoài một mình ra tay đánh lén g iết chết phụ thân. 

Sau khi phụ thân chết, các thế lực ở Bắc Địa đều ngấp nghé Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta, âm thầm ra tay gây sự chèn ép. Bạch Hàn Phong cũng chết trong tay tân tú tuấn kiệt Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play