Ở dưới chung cư, cậu thiếu niên mặc bộ quần áo thể thao đen cùng với chiếc mũ lưỡi trai. Ánh mắt cậu dịu dàng, cậu nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn phía sảnh ra vào khu chung cư.
Ánh đèn đường soi bóng tán cây đổ xuống đường hòa tan cùng bóng cậu vụn vặt.
“Nghiêu Thần Dật, cậu chờ tớ lâu không?” Mạc Nhiên chạy ra, cô chạy bước nhỏ tới chỗ cậu. Giọng nói hơi nhanh có lẽ vì đó chạy gấp gáp.
Nghiêu Thần Dật vẫn dịu dàng như thế, cậu bước tới đưa cho cô túi nhỏ. Mạc Nhiên nhận lấy và mở ra xem. Đó là hộp bánh tart trứng.
Mạc Nhiên nhìn cậu, ánh mắt cô dường như muốn nói điều gì nhưng Nghiêu Thần Dật đã mở lời trước: “Cái này, tớ tiện đường giao hàng nên đem qua cho cậu.”
Nói xong cậu vô thức gãi cổ, ánh mắt cũng nhìn ra chỗ khác. Mạc Nhiên nhìn biểu hiện của cậu biết rằng cậu nói dối nhưng cô không vạch trần ra, cô hùa theo: “Cậu có lòng thật đấy, tớ cảm ơn.”
Nghiêu Thần Dật nhìn thấy nụ cười trên môi cô cảm thấy như vậy là đủ rồi. Không uổng công cậu 45 phút làm bánh.
“À cái này tớ gửi cậu, đây là các công thức trọng tâm cũng như từ vựng của đề hôm nay. Tớ chợt nhớ tới cậu nên tiện tay làm luôn.” Mạc Nhiên đưa cho cậu tờ note.
Nghiêu Thần Dật nhận lấy, cậu nhìn nét chữ cô tròn trịa dễ thương. Hơn nữa, cô rất tinh tế để ý từng chi tiết nhỏ.
Nghiêu Thần Dật cảm thấy ấm lòng, lần đầu tiên có người đối xử với cậu như thế. Cô không truy cứu bài thi hay trách móc mắng cậu mà từ từ viết những khúc mắc mà cậu mắc phải rồi diễn giải chúng một cách dễ hiểu.
Không hiểu sao, cậu lại có một cảm giác đặc biệt. Cậu rất muốn cô là người bạn cùng bàn với cậu lâu dài.
Cậu để ý rằng cô mặc váy không ngờ lại xinh như vậy. Chiếc váy ngủ màu hồng dài kiểu lolita, cổ tròn họa tiết nơ nhỏ xinh xinh. Gương mặt tròn đáng yêu, đôi mắt dường như biết cười.
Trông giống như một nàng công chúa.
“Lớp trưởng, cậu bị cận sao?”
“Ừm, tớ bị cận nhẹ.”
Vừa hay khi Mạc Tà cùng Mạc Bắc trở về sau khi đi mua ít đồ ăn vặt thấy đôi nam nữ đang trò chuyện vui vẻ, Mạc Tà đi qua khẽ nói nhỏ: “Giới trẻ bây giờ lớn thật rồi. Bao giờ chúng ta được như thế nhỉ?”
Mạc Bắc cười lắc đầu, anh quan sát đôi gà bông kia nhưng hai giây sau đó anh dừng lại. Anh ngoái đầu nhìn, hai mắt nheo lại nhìn kĩ cô gái mặc chiếc đầm lolita kia.
“Mạc Tà, anh có cảm giác cô bé mặc đầm kia quen quen.”
Mạc Tà theo quán tính cũng quay lại nhìn, cảm thấy dáng người nhỏ nhắn, đôi chân dài thon, trắng tuyết kia giống em gái mình. Điều chú ý ở đây là chiếc váy hồng kia, rất giống chiếc váy tối nay em gái anh mặc ăn cơm.
“Nhiên Nhiên, em làm gì ở đây.”
Nghe thấy tiếng gọi, cô quay lại nhìn. Thấy hai anh trai đi tới, cô không sợ hãi mà vui vẻ vẫy tay với họ: “Anh cả và anh hai, hai người đi đâu vậy?”
Mạc Bắc chỉ vào túi đồ ăn đang cầm trên tay còn Mạc Huyền nhìn thấy Nghiêu Thần Dật và hộp bánh tart trứng trên tay cô liền hiểu vấn đề.
“Em chào hai anh ạ. Lúc chiều nay do bận quá chưa kịp chào hỏi, thật thất lễ quá. Em là Nghiêu Thần Dật, học sinh mới chuyển đến.”
Mạc Bắc nhìn cậu cũng vui vẻ chào hỏi: “Anh là Mạc Bắc, đây là Mạc Huyền. Bọn anh là anh trai của Mạc Nhiên.”
Mạc Huyền không nói gì, anh gật đầu chào rồi đi lên nhà trước. Mạc Bắc ở lại với cô, Nghiêu Thần Dật thấy không sớm nữa xin phép về nhà. Mạc Nhiên tạm biệt cậu và dặn dò về tới nhà thì báo cho mình một tiếng.
Nghiêu Thần Dật đồng ý, cậu đi về.
*
“Cậu nhóc đó thật tinh tế.” Mạc Bắc bấm thang máy, anh nhìn hộp bánh tart trứng hiệu Mật Đào cô đang cầm trên tay. Hoạ tiết hộp đặc biệt hơn mọi khi. Nhìn qua có vẻ đoán được rằng, đây là hộp bánh đặc biệt.
“Dạ?” Mạc Nhiên hơi khó hiểu. Sao con trai các anh nói chuyện không đầu không đuôi thế nhỉ? Làm cô không theo kịp tiết tấu.
Mạc Bắc cười mỉm, nụ cười ánh sâu xa khiến Mạc Nhiên cảm thấy có vấn đề.
“Không có gì, lên tới nhà rồi.”
Anh nói rồi bước ra, Mạc Nhiên đi theo. Khi cô vừa bước vào nhà, Mạc Tà chạy tới kéo cô vào ghế sofa ngồi chất vấn: “Nhiên Nhiên, hộp bánh này là do thằng bé kia mang tới à?”
Cô liếc qua nhìn Mạc Huyền, ánh mắt anh nhìn cô bình thường ngược lại còn cười cười nữa. Mạc Nhiên biết có vấn đề, không hề trốn tránh mà trả lời: “Cậu ấy tiện đường mang qua đây.”
“Tiện đường?” hai chữ mang âm sắc ngắn gọn nhưng mà lừa ai vậy. Có chó mới tin, tưởng anh là con nít lên ba hay sao mà lừa.
Tiện đường là tiện mang đồ ăn qua cho cậu dù hai chúng ta khác đường. Đại khái là thế đúng không? Mạc Tà biết ngay mà, củ cải trắng mà anh cùng mọi người trồng bao năm sắp bị con heo kia ăn mất rồi.
Truyện Kiếm HiệpKhông thể để như thế được.
“Hộp bánh đó em đừng ăn, để anh ăn hộ cho. Lát có gì đau bụng, anh chịu dùm em.”
Mạc Nhiên: “Anh đang nằm mơ hả?”
Ông Mạc thấy bên ngoài ồn ào, liền đi ra ngoài xem tình hình. Thấy cô con gái yêu đang cầm hộp bánh trên tay, ông đã thầm hiểu. “Ai da, củ cải trắng của bố sắp bị người ta nhổ rồi.”
“Bố…sao bố cũng hùa theo các anh chứ?” Mạc Nhiên giận dỗi, hai má cô phồng lên như trái táo nhỏ. Cô mím môi nhưng ánh mắt mang chút hờn dỗi.
Ông Mạc xoa đầu cô, ông trầm tư nói: “Thật mà, con xem. Người ta tinh tế còn gì.”
Mạc Nhiên biết mình không thắng được liền đi vào trong phòng, ông Mạc lắc đầu cười. Thật ra chỉ cần để ý cũng biết có dụng tâm với con gái ông.
Nhìn hộp bánh tráng trí đặc biệt lại còn là hiệu bánh cô thích nhất nữa, thì sao có thể nói là không có dụng tâm cơ chứ.
Khi cô vừa xuống nhà thì hai anh trai cô đã đi ra ngoài mua bánh tart trứng vì thấy dòng trạng thái bạn bè của cô. Ông Mạc là người va chạm từng trải nên rất hiểu, những người thường không nói mà làm là những người cần cẩn trọng nhưng một người sẵn sàng thời gian và công sức bỏ ra vì người khác mà không hề nói ra là những người có dụng tâm.
Giống như đường về nhà giữa tớ và cậu ngược hướng nhưng không hiểu sao tớ lại muốn đưa cậu về nhà vì thuận đường.
“Xem ra, thằng bé rất thích Mạc Nhiên nhà chúng ta.”
Mạc Tà: “Con không đồng ý.”
Ông Mạc: “Cứ để mọi thứ thuận theo ý trời đi. Ông trời đã xào lá bài rồi còn bốc như nào đó con bé quyết định thôi.”
Mạc Tà im lặng không nói gì nữa, anh biết Mạc Nhiên bây giờ đã lớn không thể nào mà bảo vệ cô mãi được nhưng anh lại càng không muốn cô đi vào vết xe đổ trước kia mà bố đã từng dẫm vào.
Mạc Nhiên là người em gái duy nhất mà anh không muốn bị tổn thương. Thực ra khi biết hộp bánh tart trứng trên tay em gái mình cầm, anh đã biết sẽ có ngày còn heo kia sẽ ăn mất củ cải trắng anh bảo vệ.
Quá khứ trước kia đã khiến gia đình mất mát lớn rồi, anh không muốn nó lặp lại lần hai.
Anh không muốn…
*
Khi Nghiêu Thần Dật vừa về tới phòng ngủ, Mạc Nhiên đã gửi tin nhắn tới cho cậu.
[ Bánh ngon quá, tớ cảm ơn nha. Sao cậu biết địa chỉ nhà tớ? ]
Nghiêu Thần Dật mỉm cười, nụ cười nhuốm màu nắng nhẹ sau cơn mưa xuân. Cảm tưởng như một khung cảnh đẹp, nhu hoà hiện ra trước mắt.
[ Tớ đã hỏi ông Trời đó. Haha. Cậu thích thì lần sau tớ mang qua ]
Mạc Nhiên tâm tình vui vẻ vừa thưởng thức bánh vừa nhắn tin:
[ Cảm ơn cậu nhé. Tớ rất thích(≧▽≦) ]
[ Cậu thích là vui rồi. Cảm ơn vì tờ note của cậu nhé. Nó rất hữu ích đấy ]
[ Không có gì ]
Mạc Nhiên tắt cuộc trò chuyện và thưởng thức món bánh tart trứng do cậu mang qua.
Chiếc hộp bánh bìa cứng màu nâu nhạt, trên đó in hoạ tiết hoa văn nhẹ nhàng. Mở hộp bánh ra, mùi thơm béo ngậy từ trứng và bơ quyện vào xông thẳng mũi cô. Màu vàng cánh gián trên vỏ bánh giòn tan, Mạc Nhiên cắn thử một miếng.
Hmmm… ngon thật đấy. Đúng là vị cô thích rồi. Mạc Nhiên ăn trong sự hạnh phúc nhỏ bé. Cô không nghĩ cậu lại để ý những điều này.
Mạc Nhiên vừa ăn bánh vừa ngâm nga bài hát cô thích.
“Hey baby, you’re so sweet
I like your smile, like your eyes
Baby, I like something about you”
*
Sáng hôm sau khi cô vừa bước chân ra ngoài phòng ăn, Mạc Nhiên thấy ông Mạc đang nấu bữa sáng. Cô đi tới bê những món ăn ra bàn.
“Bố, nay bố nấu món mì thịt bò sao? Thơm quá đi.”
“Nhiên Nhiên, con cứ để đấy. Không cần làm.” ông Mạc vẫn đang trang trí bát mì bò cuối cùng.
Mạc Nhiên tất nhiên không nghe lời rồi. Cô vẫn phụ giúp ông, cô mở tủ lạnh lấy ít nước trái cây đổ ra từng chiếc cốc một. Cô cẩn thận bê ra bàn.
Một lát sau, các anh trai đều có mặt ở phòng ăn.
“Mạc Bắc, nay anh phải về Giang Thành sao?”
Mạc Bắc: “Ừm, kì nghỉ Quốc Khánh sắp tới anh sẽ cố gắng sắp xếp để về.”
Mạc Nhiên thấy Mạc Huyền với Mạc Dù cũng thu xếp hành lý để ở ngoài. Hai người bọn họ cũng quay lại trường học. Chỉ còn mỗi Mạc Tà và cô là học chung trường mà thôi.
Mạc Tà mặc đồng phục thể thao Nhất Trung, cổ áo viền trắng vuông vắn càng làm nổi bật vẻ đẹp nam tính của anh. Mạc Tà nhìn cô rồi gắp miếng thịt bò mềm bỏ vào bát mì.
“Em ăn nhiều chút, tuần sau là thi cuối kì rồi.”
“Vâng ạ. Em cảm ơn.”
Ăn xong tất cả mọi người dọn dẹp và bắt đầu đi học. Mạc Bắc lái xe ô tô từ hầm chung cư đi lên. Anh cùng Mạc Huyền và Mạc Du chuyển hành lý tới cốp xe, bỏ vào ngay ngắn.
Mạc Tà dắt xe đạp đi tới. Cả bốn người bọn họ chào nhau rồi Mạc Bắc khởi động xe đi luôn.
Mạc Tà chờ cô em gái chậm chạp, thấy bóng dáng cô anh nhắc nhở: “Em mau chân lên, anh không muốn bị ghi tên đi muộn đâu.”
“Em biết rồi.” Mạc Nhiên đạp xe tung tăng đi tới.
Thế là cả hai người đạp xe sóng đôi đi song song nhau. Bóng hai người in xuống lòng đường, vừa hay những tán lá vàng rơi xuống che lấp chúng. Bầu trời hôm nay thật quang đãng, mùi thơm hai hàng hoa anh thảo bên đường tản trong gió nhẹ.
…
Khi Mạc Nhiên vừa dắt xe đạp vào chỗ để xe vừa hay cô nhìn thấy Nghiêu Thần Dật đi vào khu nhà xe dành cho học sinh.
“Thần Dật, chào buổi sáng.”
“Chào cậu, lớp trưởng.” Nghiêu Thần Dật khoá cổ xe đạp lại, cậu bước tới gần chỗ cô.
Hôm nay, cậu đã mặc đồng phục của trường. Do bọn cô là học sinh khối 11, nên hoạ tiết cổ áo có chút khác biệt. Nếu như anh trai cô là viền trắng thì viền cổ áo khối 11 là màu xanh lục pha lẫn màu trắng tinh, tạo nên hiệu ứng nhìn nhẹ nhàng, tối giản.
Dáng cậu vốn rất cao, mặc đồng phục lên quả thực rất giống nam thần học đường tiểu thuyết. Người cậu tỏa hào quang của thiếu niên dương quang, ấm áp giữa trời thu trong veo.
Đứng ở vị trí hơi chéo cậu, cô có thể nhìn thấy góc nghiêng hoàn hảo nhất.
Đường xương hàm vuông cạnh, sống mũi cao, thẳng anh tuấn. Đôi mắt phượng dài, hàng lông mi dài, cong vút. Ẩn sâu bên trong, con ngươi đen trầm như mực.
Ngoài ra, trên chiếc mũi cao thẳng như cầu trượt ấy, ngự tọa đường sống mũi là một nốt ruồi đen nhỏ xinh xinh, càng làm cậu đẹp trai hơn.
“Lớp trưởng, trên mặt tớ dính gì à?” Nghiêu Thần Dật dí sát mặt mình gần gương mặt cô, từ khoảng cách này cậu có thể gương mặt ửng hồng của thiếu nữ. Ánh mắt long lanh như thu liễm, khóe môi hơi giật.
“Không có gì a~” Mạc Nhiên xấu hổ, áp tay che hai má của mình chạy lên lớp trước, cô không đợi cậu đi cùng.
Nghiêu Thần Dật vẫn đứng đó, cậu thầm cười: “Mạc Nhiên ngốc này, cậu đúng là người đặc biệt.”