Giang Hạ Thư

ĐOẢN 7


9 tháng


Giang Hạ Thư đứng trên sân thượng của bệnh viện, trước mắt là màn đêm tĩnh mịch cùng với tiếng ve sầu của mùa hè. Bên trên là bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng len lỏi qua từng kẽ lá, đọng lại trên thân thể thiếu niên một tầng ánh sáng bạc. Cậu đứng trong bóng tối, bóng đen hắt lên phía tường trắng, bóng lưng của cậu cũng vì vậy mà trở nên cô tịch.

Thiếu niên ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, từng hồi ức như thước phim chiếu chậm trước mắt cậu.

Giang Hạ Thư yêu Phó Thụy, yêu từ cái nhìn đầu tiên. 

Cậu đem chân tâm thật ý ra đối đãi hắn, đem toàn bộ sự nhiệt huyết của tuổi thanh xuân mà theo đuổi hắn. Giang Hạ Thư từng chút, từng chút một chạy theo bước chân của Phó Thụy, chỉ hy vọng hắn có thể quay đầu lại nhìn cậu một lần.

Nhìn một lần, liền thấy được Giang Hạ Thư vì hắn mà có được thứ gì, lại là mất đi thứ gì.

Nhìn một lần, liền thấy Giang Hạ Thư đem tất cả nghẹn khuất cùng bi thương giấu chặt dưới đáy lòng.

Nhìn một lần, liền thấy bàn chân của Giang Hạ Thư đang chậm rãi rỉ máu theo từng bước chân của hắn.

Nhưng chung quy, Giang Hạ Thư cố gắng bao nhiêu, cũng không thể xoay chuyển được người kia. 

Thanh xuân của cậu, chỉ miệt mài theo đuổi một bóng lưng vĩnh viễn cũng không thuộc về mình. 

Đã là con người, đều có thứ mà bản thân muốn truy cầu. Đó gọi là chấp niệm.

Mà Phó Thụy, lại là chấp niệm cả đời này của Giang Hạ Thư. 

Nhưng chấp niệm của Giang Hạ Thư quá sâu, cũng quá lớn. Sâu đến nỗi, cậu đem nó khắc vào trong xương cốt. Lớn đến nỗi, cậu có dùng cả một đời cũng không thể quên.

Giang Hạ Thư khẽ mỉm cười, ý cười không đạt đến đáy mắt. Rõ ràng là đẹp đẽ như vậy, lại không khỏi làm lòng người lạnh đi vài phần.

Cho đến một ngày, Phó Thụy đột nhiên đáp lại tình cảm của cậu. 

Giang Hạ Thư của ngày đó, hạnh phúc đến bật khóc. Cậu đã nghĩ, cậu là người hạnh phúc nhất thế gian. Người cậu yêu, cuối cùng cũng đáp lại cậu. Nhưng cậu lại không biết, phía sau lại là cả một bầu trời giả dối. Nếu là Giang Hạ Thư của hiện tại, có lẽ cậu chỉ cảm thấy thật nực cười. 

Ngây thơ.

Ngây thơ đến đau lòng.

Cậu cùng Phó Thụy làm những thứ mà những đôi tình nhân vẫn thường hay làm. Khoảng thời gian đó, là khoảng thời gian và cũng là đoạn kí ức khó quên nhất trong cuộc đời cậu. Trong đoạn kí ức ấy, cậu hạnh phúc hơn ai hết, dường như cậu cười cũng nhiều hơn. 

Tất thảy hạnh phúc của năm tháng đó, là giấc mộng do cậu đơn phương chính tay thêu dệt nên. Mà giấc mộng, mãi mãi cũng chỉ là giấc mộng. Giấc mộng vỡ vụn rồi, thực tại tàn khốc liền đặt trước mắt cậu.

Kì thực, tất cả những gì Phó Thụy làm, chỉ là muốn lợi dụng cậu. Muốn lợi dụng cậu để trả thù, lợi dụng cậu để đẩy ngã Quý gia. Ngay khi cây cổ thụ Quý gia ngã xuống, cũng là lúc cậu không còn giá trị lợi dụng với hắn nữa.

Thứ mà Giang Hạ Thư nhận lại được, lại là tin ba mẹ tự sát, anh trai bởi vì tai nạn giao thông trở thành người thực vật.

Lớp vỏ bọc dối trá bị xé rách, người Giang Hạ Thư yêu lại là người đang hủy hoại cậu từng ngày.

Cậu từng hỏi Phó Thụy rằng hắn đã bao giờ yêu cậu hay chưa, dù chỉ là sự thương hại. Đáp án của hắn chỉ gói gọn trong hai chữ “chưa từng”.

Giang Hạ Thư thật muốn nhìn xem, trái tim của Phó Thụy rốt cuộc làm bằng sắt đá, hay cũng giống như người bình thường, đều làm từ máu thịt. Hắn không ngừng tổn thương cậu hết lần này đến lần khác, xem cậu như một món đồ chơi, chơi xong liền vứt bỏ.

Ngày đó, trong lòng cậu không có oán hận đối với Phó Thụy, chỉ có sự hối hận đang chậm chạp đi tới. 

Ngay từ đầu, vốn dĩ không nên gặp gỡ.

Không gặp, không yêu.

Không yêu, không đau.

Hồi ức dần dần tan vỡ như những mảnh thủy tinh, những mảnh thủy tinh ấy cứa vào linh hồn của cậu, đem cậu triệt để chìm sâu vào vực thẳm tuyệt vọng.

Khóe mắt Giang Hạ Thư ửng đỏ, bi thương dưới đáy mắt hóa thành thực thể.

Lệ nóng doanh tròng.

Sự giả tạo, sự dối trá, sự phản bội, từng cái rồi từng cái như một con dao sắc bén mạnh mẽ đâm vào trái tim cậu. Máu thịt lẫn lộn, tâm can như bị giày xéo, đau đến không thở nổi. 

Giang Hạ Thư không biết, cuộc sống sau này của cậu sẽ tiếp tục như thế nào. Cậu chỉ biết, hiện tại ngay cả một tia hi vọng sống sót cậu cũng không có.

Phó Thụy tựa như một khối u ác tính dừng chân nơi trái tim cậu, không ngừng làm cậu đau đớn, âm ỉ từng hồi. Hắn cho cậu hy vọng, rồi lại nhẫn tâm dập tắt đi tia hy vọng đó.

Có người từng nói với Giang Hạ Thư một câu thế này: “Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng đau. Chấp niệm quá sâu, sẽ tạo thành thương tổn cả đời không thể lành được. Hãy học cách buông bỏ, đừng theo đuổi thứ vốn dĩ không thuộc về cậu.”

Giang Hạ Thư trời sinh đã cố chấp, một khi đã yêu thích thứ gì đó, cậu liền mặc định sẽ không bao giờ buông tay.

Khi đó, cậu đã nghĩ rằng, chỉ cần cậu cố gắng cùng kiên trì một chút, Phó Thụy chắc chắn sẽ rung động. Nói cố gắng, liền cố gắng bảy năm. Nói kiên trì, liền kiên trì bảy năm.

Sau này mới biết, có những thứ dù cho cậu cố gắng bao nhiêu lần đi nữa, cũng sẽ không thể bắt được.

Tựa như hòn đá dưới mảnh đất khô cằn và ngôi sao trên bầu trời tăm tối. Hòn đá nọ vẫn mãi ngước nhìn lên ngôi sao, mơ mộng rằng sẽ có một ngày hòn đá cùng ngôi sao đứng chung một chỗ. Đáng tiếc, hòn đá và ngôi sao cách nhau cả một dãy ngân hà, hòn đá nọ vĩnh viễn cũng sẽ không thể đứng bên cạnh ngôi sao được.

Đạo lý đơn giản như vậy, đến tận khi cận kề với cái chết, Giang Hạ Thư mới hiểu được.

Cậu mệt mỏi rồi.

Chân cũng không còn sức nữa.

Cậu không thể đuổi theo Phó Thụy được nữa, linh hồn chằng chịt vết xước, thương tổn chất chồng. Giang Hạ Thư dường như nhìn thấy bản thân cậu những năm tháng đó, vui có, buồn có, nhưng chưa từng có sự tuyệt vọng như hiện tại.

Bi thương cùng cực.

Cậu đưa tay gạt đi hàng nước mắt đã khô trên bờ mi, khóe miệng chậm rãi kéo lên, ánh mắt đầy những vụn vỡ rơi vào khoảng không vô định, lại như đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó.

Giang Hạ Thư vươn tay về phía trước, chạm vào màn đêm tĩnh mịch, cậu tựa như đang muốn chạm vào thứ gì đó, đôi chân trần của cậu bước từng bước về phía trước.

Khát vọng được giải thoát mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Tình yêu của cậu dần héo úa như đóa hoa không màu, theo cậu bay lên bầu trời, rồi lại rơi xuống mặt đất một cách đau đớn.

Thời điểm rơi xuống, kí ức tưởng chừng như đã phủ bụi từ rất lâu, giống như một cái rương nhỏ được mở ra. 

Giang Hạ Thư không phải người của thế giới này.

Cậu đến từ một thời không khác, trong vô số thời không đang tồn tại song song nhau.

Suy cho cùng, kết cục vẫn không khác nhau là mấy.

Đều chết đi trong nỗi cô đơn tuyệt vọng, sự tàn khốc của thực tại đang dần giết chết hai con người trong cùng một thể xác.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play