[ Tường Lâm ] Bác Sĩ Hạ! Tôi Yêu Em Mất Rồi!

Chương 3


8 tháng


Buổi sáng, cậu thức dậy rất sớm, cậu ra ngoài cùng ông, ông chở cậu đến nơi mà ba đang làm việc, cậu thật sự có hơi sợ và cực kì lo lắng, cứ nắm chặt bàn tay.

"Con đừng quá lo! Đến đó gặp ba rồi về liền mà!"_ông vừa láy xe vừa an ủi tâm trạng cho cậu.

"Dạ!Mà ông ơi!"_cậu gọi.

“Hửm!”

“Ba con bây giờ đang làm gì!?”

“Ba con làm bên đội chóng khủng bố!”

"Vậy sao!"_cậu có hơi bất ngờ.

"Con yên tâm đi! Ba con rất nhớ con! Nên đừng quá lo việc thằng bé không nhận con!"

“Dạ!”

Ông đậu xe trước quân khu 7, cậu mở cửa bước ra ngoài, nhìn bên trong, ông hạ cửa xe xuống nói với cháu trai.

"Ông đến bệnh viện!! Con gặp ba xong thì bắt taxi đến bệnh viện sau nhé!?"_ông nhìn đồng hồ, nói.

"Dạ! Con biết rồi, bai ông!"_cậu vẫy tay chào ông.

“Ừm..! Ông đi đây!”

Ông láy xe rời đi, cậu đứng ở ngoài hồi lâu, hít 1 hơi thật sâu rồi bước vào, đến chổ hai người đang gác cỗng.

"Anh ơi! Cho em gặp đại đội trưởng Hạ Nhật Minh ạ!"_cậu lễ phép nói với người lính kia.

"Cậu là!?"_người kia hỏi.

"Em là người thân ạ! Con...con trai của ngài ấy!"_cậu hơi e ngại, nói.

"Được! Nhưng trước khi vào phải kiểm tra thông tin cá nhân trước đã!”

“Được!” 

Cậu gật đầu đồng ý, rồi làm theo những chỉ dẫn của anh lính gác, sao khi đã nhập thông tin vào máy, kiểm tra lí lịch mới cho cậu vào.

"Cậu đi theo tôi!"_có một người khác đi ra gặp cậu, dẫn đường cho cậu.

Cậu đi theo sau người đó, tim đập nhanh như sắp lọt ra ngoài rồi…

Đại đội chóng khủng bố H1

"Chú! Còn lại con đã gửi tài liệu cho chú hết rồi! Chú xem nếu có thiếu gì chú cứ kêu con!"_anh đứng nghiêm, nói.

"Hạo Tường! Vụ đồng chí bị mất hai cánh tay sao rồi!?"_người đàn ông kia nhìn tài liệu, hỏi.

"Bên bệnh viện nói sẽ tìm tay giả làm lại cho anh ấy!"_anh chậm rãi nói.

"Hazzz..! Dạo gần đây, sao nhiều chuyện xảy ra quá!"

"Chú! Bên họ chưa điều tra ra sao!? Đâu là nguồn gốc của cuộc bạo loạn!"

"Chưa! Nghe bảo là 1 cuộc bạo loạn lớn do 1 doanh nhân nước ngoài! Vẫn chưa có nhiều thông tin!!"_người kia ngước lên, nhìn anh.

“Dạ!”

"Mà con đó! Lo làm việc mà không ăn uống gì hết, ốm quá rồi đó!"_người kia quan tâm anh.

"Con cũng vậy mà! Có thấy thay đổi gì đâu chú!"_anh cười mĩm.

“Hazzz! Đừng có luyện tập rồi bỏ ăn nghe chưa!”

"Dạ! Con biết rồi! Thôi tới giờ huấn luyện rồi, con đi nha chú!"

“Ừm..đi đi!”

Anh mở cửa, rời khỏi phòng, trên đường đi, anh cứ có cảm giác gì đó kì lạ, trái tim cứ quặn thắt lại, giống như có 1 bàn tay bóp lấy, anh vừa đi thì thấy có hai người đi đi về phía này…

"Đi đâu vậy!?"_anh đứng lại, hỏi.

"Dạ! Người nhà của lão tướng đó lão đại!" _người kia đứng lại, nghiêm mặt nói.

"Vậy à!"_anh khàn giọng.

“Dạ!”

Anh đi lướt qua, nhìn người phía sau có chút quen thuộc, anh như bị thu hút, đứng lại, quay người qua nhìn người đó, đôi mắt nhìn vào bóng dáng có chút quen, trái tim như hàng ngàn cây kim đâm vào...nước mắt sống tự dưng rơi xuống, khiến anh bất ngờ, vội lau đi.

“Gì vậy! Sao lại....”

Anh khó hiểu nhanh chóng lau nó rồi đi về phía sân huấn luyện, còn cậu, cậu vẫn còn đang thấy lo lắng...hơi thở rất nặng...nhưng kì lạ là khi đi ngang người đó, cảm giác an toàn bao lấy người cậu, cậu cũng thấy rất kì lạ..

"Đây là phòng của đại đội trưởng! Cậu vào đi nha...tôi phải đi rồi!"_người dẫn đường cho cậu, quay đầu lại nhìn.

“Vâng! Cảm ơn anh!”

Người đó rời đi, cậu hít thật sâu rồi gõ cửa.

"Vào đi!"_người bên trong nói ra.

Cạch

“Có chuyện gì!?”

Ông vẫn đang chăm chú vào hồ sơ, không để ý đến cậu, cậu khi thấy ông, người nhẹ đi hẳn, không lo lắng hay sợ hãi nữa mà thay vào đó là nổi nhớ, anh không kìm được mà…

“Ba!”

Ông nghe tiếng ba, bất chợt ngước lên, trước tầm mắt của ông là 1 cậu thanh niên, trắng trẻo, cao ráo và cực kì đẹp trai…

"Cậu!?"_ông hơi khó tin.

"Tuấn Lâm của ba đây!"_cậu hít một hơi thật sâu, nói.

“Tuấn Lâm...! Tuấn Lâm sao!?”

Ông đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi, chạy lại trước mắt cậu, nắm chặt tay cậu, vẫn còn mơ hồ, ông hỏi lại.

“Con...con là Tuấn Lâm! Hạ nhi!?”

"Dạ!"_gật đầu.

Ông xúc động mà ôm lấy cậu, nổi thương nhớ

"Con không thích ở đó! Con chỉ muốn ở đây thôi

ba!"

"Mẹ con! Vẫn ổn chứ!?"_ông có chút hoài niệm,

hỏi.

“Vẫn ổn, ba khỏi phải lo cho mẹ đâu!”

“Ừ...vậy giờ con đến bệnh viện luôn hay sao!?”

"Dạ! Tại ông nói là ở bệnh viện đang thiếu người,

nên con đến đó làm việc luôn!"_cậu nhìn đồng

hồ đeo tay.

“Để ba lấy xe đưa con đi!”

"Dạ thôi! Ba đang bận lo mấy hồ sơ mà! Con đi

taxi là được rồi!"_cậu lắc đầu.

"Thôi! Để ba đưa con đi! Giờ ra đường cũng nguy hiểm lắm!"

Ông ra lấy xe, cậu đứng đó đợi ông, những tiếng ồn của huấn luyện thu hút cậu trai trẻ, cậu nhìn những người đang chạy vượt qua chướng ngại vật, dưới cái nắng hè hơn 30°C làm cậu thấy thương họ luôn..bao năm nay, cuối cùng cũng đã vơi đi, ông nhớ cậu, nhớ đứa con trai mà suốt 21 năm trời không thể gặp mặt hay liên lạc, chỉ xem đi xem lại những bức ảnh cũ của cậu khi nhỏ và xem lại mấy bộ phim cũ khi cậu còn đóng phim, giờ mới để ý, trên bàn của ông cũng có khung ảnh lúc nhỏ của cậu...cậu ôm lấy ông.

"Ba! Con về với ba rồi!"_cậu vuốt nhẹ lưng ông..

“Về là tốt rồi! Con trai!”

Cả hai mừng rỡ vì đã gặp lại nhau, 1 lát sau ông dắt cậu đi ra ngoài.

"Vậy là con về đây luôn à!?"_ông vừa đi vừa hỏi cậu con trai.

"Dạ!"_cậu gật đầu.

"Ba tưởng con sẽ ở đó luôn!"_ông ôn nhu nói với cậu. 

"Con không thích ở đó! Con chỉ muốn ở đây thôi ba!"

"Mẹ con! Vẫn ổn chứ!?"_ông có chút hoài niệm, hỏi.

“Vẫn ổn, ba khỏi phải lo cho mẹ đâu!”

“Ừ...vậy giờ con đến bệnh viện luôn hay sao!?”

"Dạ! Tại ông nói là ở bệnh viện đang thiếu người, nên con đến đó làm việc luôn!"_cậu nhìn đồng hồ đeo tay.

“Để ba lấy xe đưa con đi!”

"Dạ thôi! Ba đang bận lo mấy hồ sơ mà! Con đi taxi là được rồi!"_cậu lắc đầu.

"Thôi! Để ba đưa con đi! Giờ ra đường cũng nguy hiểm lắm!"

Ông ra lấy xe, cậu đứng đó đợi ông, những tiếng ồn của huấn luyện thu hút cậu trai trẻ, cậu nhìn những người đang chạy vượt qua chướng ngại vật, dưới cái nắng hè hơn 30°C làm cậu thấy 

“1....2..1...2...1...2..”

“Nhanh lên! Không còn thời gian đâu!”

"Lão đại ơi! Tha..tha cho em đi!"_người kia cầu xin.

“Em..em chết mất. ”

"Nhanh lên! Lúc làm nhiệm vụ, có ai tha cho các cậu không! Nhanh lên!"_anh nghiêm khắc nói.

“Aaaaaa!”

Mấy người đó muốn gục ngã…anh rất nghiêm khắc, đặt biệt là rất hung dữ nữa. 1 lát sau, ông láy xe đến đón cậu, cậu lên xe rồi đi với ông..

Trên xe

"Ba! Ở đây huấn luyện nghiêm khắc quá nhỉ!?"_cậu vuốt vuốt tay, nói.

"Ừmm..vì phải đối mặt với nguy hiểm nên bắt buộc phải như thế đó con!"thương họ luôn..

 

"Ai trong này cũng gọi là lão đại hả ba!?"_cậu quay sang hỏi ông.

“Sao! Ai nói cho con nghe cái đó vậy!”

"Tại lúc con vào đây thấy có người gọi cái cậu gì đó là lão đại, rồi gọi ba là lão tướng gì đấy, khi nãy con cũng nghe mọi người gọi nữa!"

"Haha! Đó là biệt danh đặt chơi thôi con à, do ba lớn tuổi nên mới gọi là lão tướng, còn lão đại là Hạo Tường, là trung đội trưởng của đội H1, trong đó, tại do thằng bé nghiêm khắc quá nên là ai cũng gọi là lão đại đó con!"

"Vậy còn ba! Lão tướng của ba! Có phải là nghiêm khắc lắm không!?"_cậu hỏi ba.

"Ba già rồi, không nghiêm khắc nữa! Để nhóc con kia huấn luyện họ là được rồi!"

“À! Thì ra là vậy!”

"Bác sĩ Hạ! Ba nên gọi con như vậy được rồi nhỉ?"

“Hì...dạ! Ba!”

Ông chở cậu đến bệnh viện, trên đường đi họ nói rất là nhiều, chắc có lẽ khoản cách thời gian không là gì đối với tình phụ tử.

Hết chương 3

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play