[ Tường Lâm ] Bác Sĩ Hạ! Tôi Yêu Em Mất Rồi!

Chương 1


9 tháng


Sân bay Luân Đôn

"Alo bà!"_người con trai đang cầm điện thoại, nói chuyện ở sân bay.

"Con lên máy bay chưa!?"_người phụ nữ ở đầu dây bên kia, hỏi.

"Chưa bà! Do máy bay có sự cố nên thời gian bay có chút thay đổi!"

“Rồi! Bà hỏi thôi,cúp máy nha con!”

“Dạ! Hẹn gặp lại bà sao! Yêu yêu bà!”

1 chàng trai ưu tú ngồi ở hàng khách ở sân bay, gu ăn mặc thật sự cứ như người mẫu nổi tiếng, ngồi đợi 1 lúc thì cũng đã đến giờ, cậu tiến vào trong. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, mĩm cười.

“Sắp được về nhà rồi!”

Trên máy bay

"Hello friends, you have boarded flight 200A71 of London Southend Airport (SEN) from London to China. Please fasten your seat belt and secure all luggage under your seat or in the overhead locker. And make sure your chair and table tray are upright. Please turn off all personal electronic devices, including laptops and mobile phones. We would also like to reiterate that smoking is prohibited during the flight. Thank you for choosing London Southend Airport (SEN) Enjoy your stay"

"Xin chào các bạn, các bạn đã đáp chuyến bay 200A71 của Sân bay London Southend (SEN) từ London đến Trung Quốc. Vui lòng thắt dây an toàn và cố định tất cả hành lý dưới ghế của bạn hoặc trong tủ để đồ trên cao. Và đảm bảo rằng ghế và khay bàn của bạn ở tư thế thẳng đứng. Vui lòng tắt tất cả các thiết bị điện tử cá nhân, bao gồm cả máy tính xách tay và điện thoại di động. Chúng tôi cũng xin nhắc lại rằng việc hút thuốc bị cấm trong suốt chuyến bay. Cảm ơn bạn đã chọn Sân bay London Southend (SEN) Hãy tận hưởng niềm vui của bạn"

Tiếp viên hàng không trao đổi cho các hành khách xong thì máy bay cũng cất cánh, cậu đeo lên đồ bịch mắt có hai con mắt ếch xanh, thư thái ngồi ở phía bên trong, cậu ngã đầu ra sao,để ngủ. Chiếc máy bay đã bay hơn được 1/4 quãng đường.

“What sir! What's wrong with him!”

Bỗng ở phía ghế có 1 cô gái la lớn lên..người đàn ông đó ôm ngực rồi gục xuống, ai nấy xung quanh đều hoảng hốt. Không khí xung quanh cậu trở nên ồn ào, khó tả. Thật sự rất ồn.

“God!”

“Is he dead!”

"Is there a doctor!" _mọi người bắt đầu ồn ào.

“What's wrong with him!”

Mấy tiếp viên đang sơ cứu cho ông, cậu đang yên giấc thì bị mấy tiếng ồn đó làm thức giấc, cậu nghe bà lão vợ ông khóc hết nước mắt, cậu đứng dậy rồi đi về phía ông lão.

"I'm a doctor! Everyone, get out of the way!"_cậu đưa tay lên, nói.”

Cậu gọi mọi người ra xa, rồi bắt đầu giúp cho ông, cậu đưa ông đến chỗ thoáng, ít người, nới rộng quần áo ở cổ, ngực, bụng, ngồi ở tư thế thoải mái, cậu còn lấy trong túi 1 gói thuố caspirin, cho ông nhai một liều aspirin dạng viên nén...1 lúc sau ông đã ổn định, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu chở về chỗ ngồi, rồi tiếp tục ngủ...đến cở hơn 10 tiếng sau thì máy bay hạ cánh…

• 

Cậu đi ra khỏi sân bay, hít thở không khí quen thuộc pha chút xa lạ này.

"Thank you!"_người phụ nữ ban nãy ở máy bay, đi lại chỗ cậu.

"Why!?"_cậu khó hiểu.

Bà chỉ về người ông đó, cậu như hiểu ý rồi ôm bà…

"It's okay ma'am! What I have to do! Good bye Grandma!"

Cậu tạm biệt ông bà rồi lên taxi rời đi.

"Cậu muốn đi đâu!?"_tài xế xoay đầu lại, nhìn cậu.

"Cho tôi đến bệnh viện Bắc Kinh TTF!"_cậu nói.

“Vâng!”

Chiếc taxi chở cậu từ sân bay đến bệnh viện, cậu vẫn với phong thái đó nhìn ngó bên ngoài, nụ cười hạnh phúc khiến cho cậu càng thêm ấn tượng.

"Cậu mới đi chơi về sao!?"_bác tài xế nhìn cậu hỏi.

"Tôi mới về đây khi nãy thôi!"_cậu tiếp lời.

"Vậy cậu là người ngoại quốc luôn hả!? Thấy cậu nói chuyện giống người Trung quá! Nét cũng y hệt người Trung!"

"Tôi cùng mẹ sang Anh lúc 7 tuổi!"_cậu mĩm cười.

“À! Theo ba đi công tác hả!?”

Cậu cười rồi đưa ngón tay ra 1 chút để chạm vào những hạt nắng bên ngoài. Hạt bụi nhỏ bay vào bên trong.

"Ba mẹ tôi ly hôn, vì ba tôi thua kiện nên tôi mới đi theo mẹ!"_cậu nhìn những hạt nắng, nói.

"À...xin lỗi cậu vì đã nhiều chuyện nhưng mà cậu đi rồi, sao lại về nữa vậy!? Sao không ở đó luôn!?" _bác hỏi thêm. 

"Không biết vì sao nhưng tôi lại cảm thấy tôi thiếu thứ gì đó và muốn về đây để tìm nó!" 

“Vậy à!”

1 lúc sau, chiếc taxi đậu trước cổng bệnh viện, cậu bước ra, trả tiền rồi bước vào trong. Bác tài xế nhìn cậu rồi khó hiểu.

“Sao nhìn cậu này quen quen! Giống diễn viên gì gì ấy nhỉ!?”

Ở bên trong rất nhiều bệnh nhân, họ rên lên vì đau đớn, có nhiều bộ đội và lính cứu hoả cũng bị tương tự...cậu bỏ qua chuyện đó mà đi lại thẳng quầy tiếp tân của bệnh viện.

"Chị cho tôi hỏi, phòng của viện trưởng khoa ngoại ngài Hạ Giả Tuấn ở đâu ạ!?"

"À xin lỗi anh! Viện trưởng phải có lịch trước mới gặp được ạ!"_cô tiếp tân trả lời.

“Vậy sao!”

Cậu buồn hiu quay người đi thì bị cô y tá đó gọi lại.

“Mà anh ơi! Anh có phải là Tuấn Lâm không ạ!?” Cậu quay lại, gật đầu vui vẻ.

“Vâng! Là tôi!”

"Trời ơi! Anh nổi tiếng vậy, em lại không nhận ra, phòng của viện trưởng trên tầng 5 dãy 2, phòng 12 nha, anh lên đó đi!"

“Cảm ơn cô!”

Cậu gật đầu cảm ơn cô rồi đi vào thang máy, ở bên ngoài mấy cô y tá muốn gục ngã với sắc đẹp của cậu nhưng chưa được 1s họ đã trở lại với công việc, cậu bước ra khỏi thang máy, hí hửng đi tìm phòng 12, 1 lúc sau, cậu đứng trước căn phòng, cửa của nó có ghi là phòng viện trưởng Hạ, cậu gõ cửa.

Cốc cốc cốc

“Vào đi!”

1 tiếng trầm ấm có chút quen thuộc phát lên, cậu mở cửa bước vào.

“Chào viện trưởng!?”

Lúc này cái người đầu bạc trắng đó vẫn còn đang áp đầu vào đống tài liệu mà chưa nhận ra anh.

"Cậu muốn gì! Tôi bận lắm, không rãnh chào hỏi đâu!"

Cậu kéo ghế ngồi xuống, gỡ chiếc kính đen xuống, thở dài.

“Ông à!?”

Nghe tiếng "ông", người liền quay lên, khuôn mặt nghiêm khắc ban đầu liền thay đổi, người đứng bật dậy, nhanh chòm qua ôm lấy đầu của cậu, hôn chụt chụt rồi rời ra.

“Hạ nhi! Con!?”

"Con vừa về là tới đây đó ông! Mà ông không có tiếp đón con gì hết! Buồn ghê!"

“Haha! Ông xin lỗi, về là tốt rồi!”

"Ông ơi! Con đến đây là nộp đơn xin việc luôn,

ông giúp con nha!"

“Ừm..ông biết rồi!!”

"Mà ông ơi! Sao ở dưới nhiều bộ đội với cảnh sát quá vậy!?"

"Hazzz! Không hiểu sao gần đây có nhiều vụ khủng bố, mới đây nè, mấy người kia đi biểu tình vụ làm đường, ném pháo với cả súng nữa...mấy người đó bị thương đó conn!"

“Ghê vậy hả ông!?”

"Ừm..mà thôi con về nhà đi! Để tối rồi ông cháu mình nói chuyện tiếp!"

“Dạ! Vậy con về đây!”

Cậu tạm biệt ông rồi rời đi...cậu ra khỏi thang máy, đeo mắt kính lại rồi bước ra cửa. Bóng ai đó lướt ngang...đôi tay họ chạm vào nhau 1 cách mờ nhạt, cậu bước ngang người đó, cảm giác quen thuộc, 1 lực hút khiến cậu bất giác quay người lại...nhưng khi quay lại cảm giác đó liền biến mất, xung quanh chỉ là cảnh tượng hổn loạn, cậu tỏ vẻ thất vọng rồi rời đi…

"Sao rồi!?"_người đàn ông đi nhanh đến, hỏi.

"Lão đại! Anh đến rồi!?"_mấy người đang đứng đợi, thấy anh liền đứng dậy.

"Cậu ta sao rồi!?"_người đàn ông đó nhăn mặt.

"Bị đứt 1 cánh tay! Bác sĩ đang phẩu thuật ở bên trong!"

“Ừ..có chuyện gì thì báo với tôi!”

“Dạ! Anh về trụ sở chính đi! Ở đây để em lo!”

“Ừm...!”

Người đàn ông to cao đó chậm rãi bước đi, cách ăn mặc như 1 người lính, anh mệt mỏi ngồi xuống hàng ghế, rồi cởi bỏ cái nón xuống, khuôn mặt anh tú phơi ra, mồ hôi khắp mặt, anhngồi đó lúc lâu rồi rời khỏi cửa bệnh viện.

Hết chương 1


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play