5
Tối ngày hôm ấy, tôi lại biến thành một con mèo nằm trên cột cào móng và liếm lông một cách duyên dáng.
Cố Du Thuấn thay bộ đồ mặc ở nhà màu trắng, tay dài chân dài thả dáng nằm trên sô pha. Mái tóc mềm mại buông nhẹ trên trán che khuất ánh mắt của anh ấy, trông thật nhu nhuận, ngoan ngoãn như một con mèo lớn.
"Đậu Đậu, lại đây."
Phải một lúc lâu tôi mới nhận ra anh ấy đang gọi mình, đành phải nhăn nhó nhảy lên ghế sofa, cố gắng bắt chước chuyển động của mèo rồi cứng nhắc cọ sát vào tay anh ấy.
Khụ, hơi lấy lòng xíu.
Anh ấy vẫn chăm chú nhìn cuốn sách trên tay, dùng một tay còn lại vuốt ve tôi từ đầu đến đuôi. Tôi meo meo vài tiếng rồi kéo tay anh ấy. Lúc này anh mới chú ý tới tôi, cúi đầu mỉm cười: “Con đói à?”
Có một loại đói gọi là Cố Du Thuấn cho rằng bạn đang đói. (Tức là chị gái hành động bình thường nhưng anh nhà nghĩ đấy là biểu hiện mèo đang đói)
Năm phút sau, tôi chán ghét liếc nhìn bát cho mèo ăn, mấy cái thứ màu đen đen này là để người ta ăn ấy hả?
Sau đó tôi ngửi thử rồi không nhịn được mà chảy nước miếng. Cảnh tượng này vừa lúc rơi vào mắt Cố Du Thuấn, sếp nở một nụ cười rất thiếu đòn.
Tôi mất hết cả mặt mũi.
Nhưng không thể phủ nhận là Cố Du Thuấn khi ở nhà thực sự rất dịu dàng. Khi anh cười rộ lên, hàng lông mày cụp xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt hẹp dài nheo lại nhẹ nhàng, khuôn mặt lạnh lùng xa cách chợt có cảm giác như một người đàn ông ấm áp.
“Được rồi, ba không cười nữa.” Anh nén cười: “Ăn đi.”
Thôi được, xét đến mức độ dịu giọng của anh ấy...
Tôi không thể cưỡng lại nổi cám dỗ bắt đầu ăn, hơn nữa còn vừa ăn vừa… chẹp chẹp miệng nữa. Huhuhu sao tôi lại chẹp miệng chứ… nhưng đúng là đồ ăn ngon thật, meo meo meo.
Tôi cứ giằng co một mình như đứa tự kỷ rồi xơi một lèo hết luôn đồ ăn.
Thức ăn cho mèo có mùi thơm quá đi mất.
Tôi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, Cố Du Thuấn đã ôm mông tôi rồi bế tôi lên.
“Hôm nay tắm cho con nhé.”
Từ từ?! Tắm rửa á?
Một mỹ nhân phố thị như tôi sao có thể khỏa thân trước mặt đàn ông hả… À quên, tôi có lông mà nhỉ.
Có lông cũng không được! Bụng và ngực của tôi vẫn lộ ra ngoài đó!
Tôi níu tay Cố Du Thuấn miệng meo meo không ngừng.
Cố Du Thuấn nhặt con vịt mỏ đỏ nổi trên mặt nước lên, không ngừng trêu chọc nó trước mặt tôi: "Đậu Đậu, bé xem đây là gì nè? Đây là con vịt nhỏ mà bé thích nhất đó! Vịt con quạc quạc quạc!"
Nhân sinh viên mãn rồi, không ngờ trong đời tôi lại có lúc được nhìn tên mặt lạnh như Cố Du Thuấn tỏ vẻ đáng yêu, nếu phải dùng một từ để miêu tả sếp bây giờ, chắc sẽ là… ngây thơ?
Nhưng tiếc thay tôi là một meo meo máu lạnh, tôi không hề cử động.
Cuối cùng, có lẽ sếp thực sự hết cách với tôi nên đã dùng ảo thuật lấy ra từ trong túi một thanh cá hồi cho mèo rồi cười tủm tỉm như bà mẹ kế độc ác đang dụ dỗ Bạch Tuyết.
Tôi phục rồi, người đàn ông này đúng là lắm mưu nhiều kế.
May là tôi vừa mới ăn xong... Tôi không th... Tôi không thèm... huhu, thơm quá đi mất.
Tôi lại chép miệng ăn tiếp thanh súp thưởng, miệng thì hưởng thụ tim thì đổ lệ huhu.
Mà bên Cố Du Thuấn lúc này đã trang bị đầy đủ vũ khí, vẻ mặt nghiêm túc tỉ mỉ bôi bọt sữa tắm lên người tôi. Từ đầu đến đuôi chỗ nào cũng được chăm chút kỹ lưỡng, tôi thoải mái đến độ kêu grừ grừ.
Thôi thì nếu không phản kháng được mình đành hưởng thụ vậy.
Tắm rửa cho mèo xong, Cố Du Thuấn còn nhớ tới sai lầm ngày hôm qua, liền cố ý nhét tôi vào giường mèo lạnh ngắt, chỉ vào đầu tôi rồi làm công tác tư tưởng cho tôi mấy phút, cho đến khi thấy tôi ngoan ngoãn nằm xuống mới hài lòng cầm chiếc áo choàng tắm vào phòng tắm.
Anh vừa đi khỏi, tôi lập tức đứng dậy nhảy lên chiếc giường lớn êm ái của anh.
Đùa gì vậy, tiên nữ ta đây đương nhiên phải ngủ trên giường lớn rồi!
Tôi lăn lộn trên giường, đảm bảo mình được bao phủ bởi mùi hương giống như Cố Du Thuấn rồi mới hài lòng làm ổ bên cạnh gối. Người đàn ông tên Cố Du Thuấn này thơm thật đấy, có mùi gây nghiện y như cỏ mèo.
Nhưng tôi là một meo meo việc nào ra việc đó, biết mình muốn gì, thế nên cho dù ngay lúc này đang mê đắm mê đuối hết sức, tôi vẫn còn nhớ đến thanh thức ăn cho mèo ăn dở đang đặt cạnh bồn tắm nên lăn lông lốc một mạch xuống giường, thiếu chút nữa chỉ vì thanh thức ăn cho mèo mà ngã rồi.
No cơm ấm cật, tôi còn chưa no nữa kìa.
Cửa phòng tắm không đóng nên tôi dùng móng vuốt đẩy cửa rồi nghênh ngang bước vào.
Nhiệt độ nước trong phòng tắm tương đối cao, không gian tràn ngập một lớp hơi nước mỏng. Qua đôi mắt hồn nhiên ngây thơ của mình, tôi nhìn thấy thân hình trần trụi của Cố Du Thuấn đang quay lưng về phía tôi, dòng nước chảy xuống theo đường cong dù cơ bắp nhưng không hề quá cỡ của anh ấy.
Ahhh! Tôi điên mất!
Lúc này Cố Du Thuấn đột nhiên hơi quay người lại làm tôi sợ xám hồn. Không được, không được, tôi không thể để anh ấy nghĩ tôi là kẻ háo sắc được!
Tôi quay người bỏ chạy nhưng kết quả do phán đoán sai vị trí nên trực tiếp va thẳng vào cửa phòng tắm, khiến tôi meo meo đau đớn.
Lúc này thì Cố Du Thuấn quay người lại hẳn, anh ấy nhíu mày nghiêm nghị nhìn tôi, còn tôi nhìn anh bằng đôi mắt mèo ầng ậng nước.
Một người một mèo lặng lẽ nhìn nhau mấy giây, nắm đấm của Cố Du Thuấn trở nên cứng ngắc, cổ đỏ bừng... à, có lẽ là bị bỏng rồi.
Dưới cái nhìn chết chóc của sếp, tôi dường như đọc được suy nghĩ của anh ấy: Mèo cưng ba tháng tuổi của tôi nhìn trộm tôi tắm thì nên làm sao?
Hic, bé Napoléon chân ngắn chết lặng rồi.
6
Ngày hôm sau khi tôi đến báo cáo với Cố Du Thuấn, toàn thân anh ấy được bao phủ bởi một luồng áp suất thấp, giữa hai lông mày hiện lên vẻ u ám như thể công ty chúng tôi sắp phá sản.
Thật tình, con gái mình một tay nuôi nấng lại nhìn trộm mình tắm, vụ này đúng là cú sốc chấn động.
"Sếp Cố, sếp có đang nghe không ạ?"
Tôi vẫy vẫy tay trước mặt người sếp đang dán mắt vào điện thoại của mình.
"Tôi không có điếc."
Cố Du Thuấn ném điện thoại sang một bên, nhìn tôi thật sâu, một lúc sau mới có chút khó khăn nói: “Nếu cô có một bé mèo Napoleon chân ngắn, khuôn mặt tròn tròn, bàn chân mềm mịn như phấn, lông trắng mượt bóng bẩy, xinh đẹp hệt như công chúa nhỏ, thì cô có nỡ đưa nó đi triệt sản không?” – Đồng tử của tôi co lại, sếp vừa nói cái quỷ gì vậy? Triệt sản gì chứ? Anh suy nghĩ cả đêm mà lại nghĩ ra giải pháp táng tận lương tâm như vậy hả?
Chưa gì tôi đã cảm nhận được đau đớn rồi, tôi vội vàng xua tay: "Đương nhiên là không, sao nỡ chứ? Nếu có người muốn làm chuyện này, hắn nhất định là đồ táng tận lương tâm!"
Cố Du Thuấn gật đầu đồng ý, một lúc sau, anh đột nhiên nheo mắt lại: "Cô vừa nói gì?"
“Cái đó không quan trọng!” Tôi lao tới như muốn nhảy bổ vào mặt sếp, nặn ra nụ cười chân thành nhất: “Sếp Cố à, anh gặp phải khó khăn gì trong việc nuôi mèo phải không? Tôi cũng từng nuôi một một bé mèo Napoleon chân ngắn, mặt tròn tròn, bàn chân mềm mịn như phấn, lông trắng mượt bóng bẩy, xinh đẹp hệt như công chúa nhỏ, không ai hiểu nó hơn tôi đâu.”
“Cô cũng nuôi mèo à?” Anh ấy hơi nghi hoặc: “Con mèo ấy bây giờ ở đâu?”
Tôi rơi vài giọt nước mắt cá sấu: “Con mèo đó đau đớn vì tôi đã triệt sản nó, cuối cùng buồn bực không vui nên…”
"..." Cố Du Thuấn im lặng đến lạ thường.
"Cho nên sếp à, sếp đã gặp phải khó khăn gì vậy?"
Anh ấy cau mày, dùng ngón tay giữ chặt tập tài liệu, cuối cùng nghiêm túc nhìn tôi như đã hạ quyết tâm: “Vậy thì cô phải giữ bí mật.”
"Được."
“Con mèo của tôi, gần đây nó không bình thường.” Hàng mi dài của anh khẽ run lên, trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng thấp thoáng ráng đỏ: “Mèo nhỏ… nó lén nhìn một người bạn của tôi… tắm, hơn nữa..."
Anh ấy dường như cảm thấy khó nói tiếp, mãi mới thốt ra được vài chữ từ kẽ răng: "Hơn nữa... nó còn chảy nước miếng..."
Lần này đến lượt tôi câm nín.
Ai có thể hiểu được sự xấu hổ khi nhìn một anh chàng đẹp trai đến nỗi chảy nước miếng trong phòng tắm và bị chính người đó bắt gặp rồi giờ nói thẳng vào mặt?
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói với anh ấy bằng giọng bình tĩnh nhất có thể: “Hiện tượng này thực ra rất phổ biến. Bởi vì khi tôi nhìn mèo của tôi đi tắm cũng sẽ… À nhầm, ý tôi là mèo nhà tôi nhìn tôi tắm cũng sẽ… À quên là tôi nhìn bạn tôi tắm cũng…”
"..."
Tôi giải thích một cách lộn xộn, cũng không biết Cố Du Thuấn có nghe không, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng độ tín nhiệm của anh ấy dành cho tôi đang nhanh chóng mất đi.
Mất mặt cả họ nhà mèo rồi huhu.
“Là như này, hành vi như vậy của chúng là dấu hiệu của sự thiếu quan tâm.” Tôi cố tỏ ra chuyên nghiệp: “Gần đây anh có hành động gì lạnh nhạt với nó không?”
Cố Du Thuấn trầm ngâm đẩy mắt kính lên, tôi ở bên cạnh kịp thời dẫn dắt anh ấy: “Ví dụ như gần đây nó không được ngủ cùng giường với anh chẳng hạn…”
Hehe, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, việc khác không biết làm chẳng lẽ lại không biết viện cớ à?
Mà lúc này trên gương mặt vốn đen như đáy nồi của sếp Cố nhà ta bỗng lộ ra vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ. Anh ấy liếc nhìn tôi một cách tán thưởng: “Suy luận không tồi, tiếp tục đi.”
Tôi dẫn dắt từng bước: “Lúc này, anh phải làm bạn và dành cho mèo con sự quan tâm nhiều hơn. Mèo con nhỏ như vậy, nếu để nó một mình thì thật đáng thương. Nó chỉ là một con mèo nhỏ, mèo nhỏ thì có ý đồ gì không tốt được chứ."
Hehehe, mèo nhỏ có một bụng ý đồ xấu.
Tích cực tỏ ra yếu đuối kiếm chút phúc lợi cho bản thân nào.
Haizz, chuyện nhỏ.
"Tôi hiểu rồi.".
Truyện Thám HiểmSắc mặt Cố Du Thuấn dịu xuống thấy rõ, một lát sau, đột nhiên anh lại đưa ra một câu hỏi khó hiểu: "Nếu một người con gái rất thích mèo, thì cô ấy nhìn thấy ảnh mèo con dễ thương trong vòng bạn bè* sẽ thả tim có phải không?”
(*Vòng bạn bè: một tính năng của wechat, chức năng như tường nhà zalo của VN.
)
"Đương nhiên rồi, không ai lại không thích mèo cả."
Anh ấy dừng lại, nhìn tôi chằm chằm và hỏi: "Nếu người đó không thích chút nào thì sao?”
Đúng là một câu hỏi kỳ lạ. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến điều đó: “Vậy thì chắc là cô ấy thấy con mèo con này xấu, hoặc là thấy chủ của mèo con xấu.”
"Bộp."
Tiếng bút máy rơi xuống đất đột ngột vang lên, Cố Du Thuấn mím môi, lạnh lùng nói: “Cô có thể đi ra ngoài được rồi.”
Tôi gãi đầu rời đi trong mơ hồ.