- Được, không thành vấn đề. Người phụ trách tiếp nhận.

- Thế nào? Giang Nguyên anh có cần đặt cược thêm cho mình không?

Viên Nhất Chương hỏi. Giang Nguyên nhún vai, cười nói:

- Không cần, tôi không thích lắm, chỉ là bồi Viên thiếu chơi đùa mà thôi.

Giang Nguyên nói xong, Phan Hiểu Hiểu bên cạnh đột nhiên lấy ra một tấm thẻ:

- Tôi đặt năm mươi vạn, đặt Giang Nguyên thắng. Viên Nhất Chương sửng sốt, sau đó bật cười, nắm tay Triệu Minh Tử nhìn Giang Nguyên, sau đó nhìn Phan Hiểu Hiểu, ánh mắt toát ra một tia âm trầm, cười nói với Triệu Minh Tử bên cạnh:

- Tôi đem Minh Tử theo.

Giang Nguyên hơi ngẩn ra, sau đó quay sang nói với Phan Hiểu Hiểu:

- Có dám hay không?

Phan Hiểu Hiểu giật mình nhìn Giang Nguyên, rồi nhìn Triệu Minh Tử đang đắc ý phía đối diện, âm thầm căn răng, ôm lấy cánh tay Giang Nguyên, gật đầu nói:

- Được. - Được, vậy chúng ta xuất phát.

Thấy Phan Hiểu Hiểu cũng đã đồng ý, Viên Nhất Chương đắc ý cười.

Lần này, y không chỉ muốn thắng một cách xinh đẹp. mà còn muốn dạy cho tên tiểu tử này một bài học. Tây Sơn không phải là nơi để đùa. Hơn nữa, y cũng muốn cho Phan Hiểu Hiểu biết, chờ sau khi cô lên xe rồi la hoảng lên, cô sẽ biết, gã nhà quê này đúng là không thể dựa vào được.

Bốn người bước ra khỏi lều vải, bên ngoài đã sớm †ập trung một đám người. Đám công tử thân với Viên

Nhất Chương đều vỗ tay:

~ Viên thiếu nhất định phải thắng cho đẹp mắt. 

- Không thành vấn đề. Mọi người chờ tôi thắng được tiền đi.

Viên Nhất Chương cười lớn.

Miêu Miêu và La Lệ vây quanh bên cạnh Giang Nguyên, hưng phấn nói:

- Giang Nguyên, Miêu Miêu nói anh nhất định sẽ thắng. Có năm chắc hay không?

- Sao?

Giang Nguyên ngoài ý muốn nhìn Miêu Miêu, sau đó cười nói:

- Vậy thì đặt tôi đi.

Nghe Giang Nguyên nói xong, nhìn thấy nụ cười của

Giang Nguyên, Miêu Miêu gật đầu:

- Được, có những lời này của anh, tôi hoàn toàn yên tâm. Tôi sẽ đặt hết tiền tiêu vặt của mình. Nếu thua, anh phải chịu trách nhiệm đấy.

- Haha, đây là chuyện của cô, tôi mặc kệ.

Dứt lời, Giang Nguyên liền kéo Phan Hiểu Hiểu bước về phía chiếc xe.

Nhìn Phan Hiểu Hiểu đi theo Giang Nguyên, còn Triệu Minh Tử thì đi theo Viên Nhất Chương, Miêu Miêu trợn tròn mắt: 

- Hiểu Hiểu, cậu cũng đi sao?

Phan Hiểu Hiểu lúc này đã quyết tâm. Mặc dù cô cũng có chút khẩn trương, nhưng cô vô cùng tin tưởng Giang Nguyên. Nếu Giang Nguyên có dũng khí mang cô đi, vậy thì cô còn cái gì phải lo lắng nữa. Nghe Miêu Miêu hỏi, Phan Hiểu Hiểu liền gật đầu:

- Chuyện vui như vậy, tớ tất nhiên là muốn chơi rồi.

- Hả, vậy tớ cũng muốn đi.

La Lệ bên cạnh nhảy dựng lên.

- Không có phần của cậu đâu. Lần sau Phan Nghị sẽ mang cậu đi.

Phan Hiểu Hiểu le lưỡi với La Lệ:

- Mau đi đặt cược đi.

- Hiểu Hiểu, cậu xấu lắm.

La Lệ dậm chân, buồn bực nhìn Phan Hiểu Hiểu đi theo Giang Nguyên bước lên xe, ánh mắt tràn đây hâm mộ.

- Này, cũng đừng hâm mộ người ta chứ. Chúng ta mau đi đặt cược đi.

Miêu Miêu mỉm cười kéo La Lệ đang hâm mộ về phía lầu vải. 

- Này, cậu định đặt hết phải không?

Nhìn Miêu Miêu đặt đến sáu mươi vạn, ngay cả tiền thẳng một trăm vạn cũng bỏ vào luôn, La Lệ kinh ngạc nói.

- Đương nhiên.

Miêu Miêu cười nói:

- Cậu xem, lần này Viên Nhất Chương thua chắc rồi. Chúng ta xem như buôn bán có lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play