- Chuyện... Chuyện này... Sao cô biết được... Người bị hôn ....là tôi hả...

Tiếp thụ nền giáo dục tiên tiến "thiếu niên tiền phong”, hàng năm vẫn cần giấy khen "học sinh ba tốt", chưa bao giờ trốn vào WC hút thuốc, mặc dù trung học cũng có chút manh nha yêu đương sớm nhưng thật sự là một học sinh ngoan, hiện tại cũng miễn cương xem như một thầy giáo tốt, đồng chí Giang Nguyên nghe thấy mấy từ 'tình yêu thầy trò" toát ra từ miệng cô bé Tuyên t nhiên sắc mặt tái nhợt.

Hơn nữa trong lúc bối rối, hắn còn không nhịn được, cố gắng giải thích:

- Không phải tôi hôn Thanh linh... Là cô ấy hôn... Ấy...

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt nhìn mình bĩu môi, vẻ mặt như cười như không nhìn mình, Giang Nguyên lại càng đỏ mặt.

- Chậc chậc... Không ngờ đấy... Giang Nguyên, ngày thường anh vẫn ra dáng trang nghiêm đạo mạo, không ngờ lại ra tay với học trò của mình... Cũng quá đói khát rồi...

Nói đến đây, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên trở nên quỷ dị, nhìn có chút hả hê, cười hắc hắc nói:

- Còn chưa hết đâu... Nghe nói anh còn có liên quan tới Lý Vũ ở Đại Nhất... Anh rất vinh hạnh được bầu thành "tiêu phu thần cấp" của Đông Đại đấy... 

- Tiều phu...

Nghe trong giọng Tuyên Tử Nguyệt tràn ngập vẻ trào. phúng, còn vẻ mặt như cười như không kia, trán Giang Nguyên đầy gân xanh... Mình thành tiều phu từ bao giờ chứ... Mình với Lý Vũ có gì sao? Rõ ràng là chẳng có tí gì mà...

- Chuyện này... Chuyện đó... Tôi với Thanh Linh... Không có gì... Với Lý Vũ cũng không có gì... Cô đừng có hiểu lầm...

Giang Nguyên ngượng ngùng cười nói.

- Ô... Tôi biết sao được có cái gì không chứ... Anh giải thích với tôi làm gì...

Nhìn vẻ mặt Giang Nguyên lo lắng giải thích, đột nhiên Tuyên Tử Nguyệt cảm thấy tâm tình lại tốt lên.

-Äy...

Sắc mặt Giang Nguyên lúc này cũng cứng đờ. Đúng thế... Chả hiểu mình nóng lòng giải thích làm gì. Lập tức. hắn vội vàng cười khen, quay đầu nói:

- Đúng rồi... Cô nghe chuyện này từ đâu vậy...

- Trên mạng... Rạng sáng qua, trong diễn đàn Đông Đại, danh tiếng của anh nổi hẳn rồi... Từ Thanh Linh đó, Lý Vũ nữa... Đều là cấp bậc hoa khôi giảng đường... Lại bị thầy giáo vô lương như anh đạp hư rồi... 

- Diễn đàn Đông Đại?! Bạn học Giang Nguyên lập tức sụp đổ.

Bệnh nhân buổi sáng vẫn nhiều như cũ, nhưng xế chiều lại là giờ học Trung y của Đại Tứ. Mà Giang Nguyên nợ giờ giảng đã lâu, nếu đã trở về thì tất nhiên phải thay sư phụ lên lớp.

Nhớ tới phải đi dạy tại Đại Tứ, Giang Nguyên cũng trở nên hơi rối rắm. Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Gần một tháng nay không ở Vân Giang rồi, nếu đã trở về mà còn không giảm bớt gánh nặng giảng dạy cho sư phụ thì thật không ổn.

Cho nên Giang Nguyên cũng chỉ biết cố gắng khám bệnh, khám hết một số bệnh nhân cố ý tìm tới hắn, nếu không chậm trễ giờ giảng buổi chiều thì thật xấu hổ.

Hôm nay bệnh nhân tới khám Giang Nguyên có thể nói là không tăng không giảm. Chẳng qua hoàn hảo là đặc điểm lớn nhất khi khám bệnh của Giang Nguyên chính là tốc độ nhanh. Chỉ cần không gặp phải bệnh nhân có nghỉ nan gì thì hắn chỉ cần ba bốn phút là xong.

Lúc này, thầy thuốc Hồ đối diện thỉnh thoảng cũng chú ý động tác của Giang Nguyên, chẳng qua hôm nay ông thấy dù Giang Nguyên nhanh nhưng lại hoàn toàn khác với nhanh như hôm qua.

Giang Nguyên ngày hôm qua lúc xem bệnh là lơ đãng, thỉnh thoảng lộ ra tia tham công. Nhưng hôm nay mặt Giang Nguyên vẫn mỉm cười, hành động lại mang theo cảm giác nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, tốc độ dù nhanh nhưng khiến cho mọi người đều có cảm giác. không nhanh không chậm.

Chứng kiến mọi việc, thầy thuốc Hồ lộ một tia vui mừng, thoải mái chú ý tới bệnh nhân phía bền mình.

Như thế, ba thầy trò đồng tâm hiệp lực, ngay cả cơm trưa cũng thay nhau ăn, cuối cùng đến một giờ chiều cũng đã khám xong gần hết bệnh nhân. Giang Nguyên khám hết bệnh nhân của mình xong liền vội vàng và hai bát cơm, sau đó cầm một chén trà lớn, vội vã tới trường học.

Mặc dù không muốn đi nhưng nếu đến muốn thì lại càng ngại.

Bạn học Giang Nguyên cũng không phải loại da mặt dày. Nhưng đối với hắn mà nói, dường như giả vờ bình tĩnh cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm.

Chẳng qua cả đường hắn di chuyển, dần dần phát hiện ra mình không thể bình tĩnh được. Bởi dọc đường đi, thật sự hắn bị chú ý khá nhiều.

Nhìn một đám các cô gái đang tò mò, lại giống như hơi thất vọng nhìn mình, còn các nam học sinh, cả đám mắt đều mang vẻ hâm mộ và ghét hận, vốn bước chân Giang Nguyên không nhanh không chậm liền không khỏi tăng lên vài phần.

Đáy lòng hắn cũng xấu hổ hơn vài phần. Dù sao hắn cũng xem như một thầy giáo, trong lòng cũng vẫn cảm thấy rất cao thượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play