Cuộc điện thoại thứ tư, Giang Nguyên suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được, bấm điện thoại. Chỉ là hắn vừa mới bấm số Từ Thanh Linh, đột nhiên nở nụ cười khổ, phát hiện ra ngoài mấy người bề trên, mình chỉ có thể gọi điện cho toàn con gái.

~ Này... Anh về rồi à?

Không bất ngờ, câu đầu tiên quả nhiên Từ Thanh Linh hỏi ngay...

- Còn chưa, đại khái là chừng một tuần nữa...

Gọi xong mấy cuộc điện thoại, lại thoáng thông báo tin tức gần đây cho Tuyên Tử Nguyệt một chút, nhìn thấy. không còn sớm, Giang Nguyên liền năm lăn ra giường. Nhìn điện thoại trong tay, trước mắt hắn lại hiện lên một khuôn mặt rất cuốn hút, chần chừ một chút, rốt cục không nén nổi, bấm số người này. 

~ Reng reng rang...

Một hồi chuông vang lên, cũng không thấy có người nhận điện thoại. Giang Nguyên hơi thất vọng định tắt máy, đột nhiên bên kia truyền tới tiếng bắt máy.

- Này...

Giang Nguyên vừa mới cười một câu, bên kia lại truyền tới một giọng nói uy nghiêm, mang theo hơi thở lạnh lão:

- Cậu là Giang Nguyên sao?

Nghe thấy giọng nói hơi xa lạ này, Giang Nguyên hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, mặt bắt đầu lộ nụ cười khổ, sau đó cẩn thận đáp:

- Cháu là Giang Nguyên... Người là bác Phạn sao...

- Đúng... Tôi là là Phan Thiên Mục...

Giọng nói lạnh lùng bên kia từ tốn đáp.

Thấy đối phương xác nhận, lúc này Giang Nguyên đã có hơi hồi hộp. Có lẽ hắn cũng không quá chột dạ với người khác, nhưng đối mặt với cha của Phan Hiểu Hiểu, thật sự hắn cũng hơi chột dạ. Dù sao nhà Phan Hiểu Hiểu cũng chưa cho phép Phan Hiểu Hiểu gặp mặt mình, nhưng cuối cùng mình gọi điện tới lại bị cha Phan Hiểu Hiểu nhận, trong lòng hắn tất nhiên phải hơi chột dạ.

Đầu óc xoay chuyển mấy vòng rất nhanh, đang  muốn nói thì đột nhiên giọng Phan Thiên Mục lại vang lên ở đầu bên kia:

- Cậu tìm Hiểu Hiểu có chuyện gì sao? - A... Không có chuyện gì, không có chuyện gì...

Nghe đối phương hỏi, đầu óc Giang Nguyên cứng đờ, vội vàng cười khan hai tiếng. Chẳng qua lời này vừa ra khỏi miệng hắn đã hối hận. Không có chuyện gì mà mình. gọi điện cho con gái người ta, thế là có ý gì... Chuyện này khiến người khác nghĩ sai, cũng hiểu sai.

Chẳng qua hình như Phan Thiên Mục cũng không định dây dưa với Giang Nguyên, lại nói thẳng luôn:

- Ồ... Giang Nguyên cậu hiện giờ ở biệt thự riêng của chủ nhiệm Dương sao?

- Vâng... Đúng vậy, bác Phan...

Mặc dù không hiểu rõ lắm ý của Phan tướng quân nhưng Giang Nguyên vẫn vội vàng đáp thật.

- Cậu rất quen thuộc với chủ nhiệm Dương sao? Có quan hệ gì?

Nghe những lời thẳng tuột này, Giang Nguyên đúng là đờ hẳn ra rồi. Chần chờ một lúc, rốt cục hắn cũng nói thật, không tìm lý do lung tung trước mặt cha Phan Hiểu Hiểu, nói:

- Tôi và trưởng ban Dương coi như quen... Quan hệ cũng không tồi...

- Là quan hệ gì?

Dường như Phan Thiên Mục cũng không định cho Giang Nguyên vượt ải dễ dàng, lại hỏi thẳng.

- Ấy... Chuyện này... Xin bác Phan thứ lỗi... Không được phép của trưởng ban Dương, tôi cũng không tiện giải thích với ngài...

Giang Nguyên cảm thấy rối rằm, cười khổ giải thích.

- Không tiện giải thích?

Phan Thiên Mục đầu bên kia dường như không hờn giận, trầm giọng nói:

- Nghe nói cậu là thầy thuốc?

- Hả... Đúng...

Giang Nguyên cười khổ đáp.

- Cậu thích con gái tôi sao?

Nghe thấy những lời này, đầu Giang Nguyên cứng đờ, hai mắt mở trợn trừng, hoài nghỉ có phải mình nghe nhầm không. Chần chừ một lúc, sau đó hắn mới quyết định xác nhận lại một chút, cười khan nói:

- Bác Phan, ngài vừa nói gì? 

~ Tôi hỏi có phải cậu thích con gái tôi không?

Dường như Phan Thiên Mục cũng không tức giận, lại nhắc lại.

-Ấy...

Giang Nguyên đưa tay lau mồ hôi trên trán, mặt cười khổ, rốt cục quyết định nói thật. Chính mình quả thật là thích, nói:

- Chuyện này... Đúng vậy... - Cậu có thể nuôi được con gái tôi sao?

Giọng Phan Thiên Mục vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nghe vào tai Giang Nguyên lại không khác gì sét giữa trời quang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play