Trong lòng ông cụ này không khỏi nghi hoặc, đột nhiên sắc mặt thay đổi, thâm nghĩ: “Không đúng... phụ nữ nào mà một lần ăn được hai lồng bánh bao? Bác sĩ Tiểu Giang này trông trắng trẻo, nghe nói thanh niên bây. giờ thịnh hành gay gì đó, đặc biệt là mấy chàng thanh niên dáng dấp dễ coi rất được hoan nghênh... Chẳng lẽ bác sĩ Tiểu Giang này cũng vậy à?”

Nghĩ tới đây, ông cụ rùng mình, ngạc nhiên nói: “Không phải đâu... Người tốt như vậy, sao có thể học 'Thỏ tướng công... có lẽ không phải, có lẽ không ph:

Ông cụ vội vàng lắc đầu, vứt những suy nghĩ hỗn loạn này ra ngoài. Bác sĩ Tiểu Giang là người tốt như vậy mà, sao có thể làm chuyện như vậy được, không đâu...

Lúc này dĩ nhiên Giang Nguyên không hề nghĩ đến ông cụ càng nghĩ càng thái quá này. Hắn đang cố gắng nhét bánh bao vào miệng. Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy hắn đều cảm thấy bụng rất đói, sau khi tập Ngũ Cầm Hí xong, hắn càng đói hơn nữa, luôn có cảm giác có thể ăn hết một con trâu. 

Chỉ cần chưa tới năm phút, Giang Nguyên đã nhét hết bốn lồng bánh bao vào bụng. Sau khi hắn ăn xong lồng bánh bao cuối cùng, hắn mới thỏa mãn vỗ bụng, coi như no được chín mươi phần trăm, cũng không tệ.

Sau khi Giang Nguyên tắm rửa mở cửa ra, các y tá bác sĩ cũng lục tục kéo đến.

Hôm nay bệnh nhân cũng rất nhiều, chưa đến chín giờ, cả phòng khám đã ngồi đây bệnh nhân.

Hồ lão y sư nhìn thấy cảnh này trong lòng rất vui. Đối với ông mà nói, kiếm tiền thực ra chỉ là thứ yếu, bệnh nhân đông mới là điều ông quan tâm nhất. Đương nhiên ông cũng hiểu, mấy ngày nay bệnh nhân đột nhiên đông hơn trước rất nhiều, rất nhiều người đều tìm đến vì Giang Nguyên.

Đương nhiên, bất kể tìm đến vì ai, dù sao Giang Nguyên cũng là đồ đệ của mình, đây đều là bệnh nhân của mình, thể diện của mình. Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Hồ lão y sư vô cùng sung sướng.

Tuy bệnh nhân đông, nhưng có Giang Nguyên và Trương Nhạc, bệnh nhân có đông thêm nữa cũng không thành vấn đề.

Bệnh nhân nườm nượp không ngừng qua tay Giang Nguyên và Trương Nhạc. đương nhiên dãy người xếp hàng bên phía Giang Nguyên đông hơn nhiều. Nhưng điều này cũng chẳng là gì, vì tốc độ khám bệnh của Trương Nhạc chậm hơn Giang Nguyên rất nhiều. Cho nên so ra thì hai bên cũng gần như nhau.  

Có điều không ai có thể ngờ ba người bận rộn hơn tiếng đồng hồ, bệnh nhân xếp hàng bên ngoài vẫn không thấy giảm bớt. Lúc này ba người mới cảm thấy hơi áp. lực. Xem ra hôm nay không làm đến mười hai giờ không thể khám hết số bệnh nhân này.

Mọi người lại bận rộn một lúc nữa. Lúc này đột nhiên vang lên tiếng kêu khóc của một người phụ nữ, dường như được truyền đến từ khoa ngoại bên cạnh.

Giang Nguyên khế cau mày, nhẹ nhàng lắng nghe. Hắn nghe thấy người phụ nữ kia khóc nói:

- Bác sĩ Lý, cầu xin anh, anh có lòng tốt hãy chữa cho. cháu tôi. Tôi biết tôi không đủ tiền, nhưng nó mà cứ thế này thì sẽ chết mất...

Sau đó là giọng nói bất đắc dĩ của bác sĩ Lý:

- Bà ơi, không phải tôi không muốn giúp... Tiền nhiều hay ít không phải vấn đề, vấn đề là nó bị đâm sâu thế này, tôi không làm được, lỡ chảy nhiều máu sẽ phiền phức đấy... Bà mau đưa nó đi bệnh viện, nếu không càng kéo dài nó sẽ càng phiền phức đấy!

- Bác sĩ Lý, tôi biết kỹ thuật của anh tốt lắm, anh giúp. tôi đi... Tôi mượn được 300 tệ thôi, đi bệnh viện làm sao đủ... Cầu xin anh đại từ đại bi... hu hu...

Người phụ nữ này khóc rất thương tâm, khiến người nghe cảm thấy đau lòng.

Bác sĩ Lý lại bất đắc dĩ nói: 

- Bà ơi, tôi nói rồi, không phải vấn đề tiền. Nếu tôi có thể làm, cho dù bà chỉ có 100 tệ tôi cũng sẽ làm cho con trai bà. Nhưng tôi thật sự không chắc chắn...Lỡ như chảy quá nhiều máu, chắc chắn sẽ chết người đấy!

- Nhưng... huhu... bác sĩ Lý, nếu như anh không chữa cho cháu tôi, tôi biết làm... làm thế nào... Tôi không thể đưa nó đi đâu được nữa...

Nghe đến đây, lại nghe thấy tiếng nấc nghẹn của bà cụ. Giang Nguyên nhíu mày. Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn Hồ lão y sư cũng đang dừng bút. Giang Nguyên liền nhìn Hồ lão y sư trầm giọng nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play