- Anh đúng là ăn nhiều thật... Cô nàng nhìn Giang Nguyên, đột nhiên thở dài, nói:

- Anh ăn còn nhiều hơn heo, ngủ như heo chết... Vóc. dáng lại đẹp như vậy... Đúng là rất không công bằng.

Đối diện với nhữn Nguyên chỉ nhún vai lời tào lao của cô nàng, Giang Tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

Sau khi Giang Nguyên giải quyết hết mớ đồ ăn lần nữa, hắn đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, vì hắn còn muốn ăn nữa...

Giang Nguyên đưa tay sờ cái bụng dường như nhiều nhất mới no được tám phần, ho khan một tiếng, sau đó bưng ly sữa lên uống cạn. Cuối cùng hắn quyết định không ăn tiếp nữa, nếu không chắc chắn không những sẽ dọa người khác, hơn nữa còn dọa chính mình. Kể ra năm đó mỗi ngày mình phải chạy hàng trăm cây số, chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, nhiều nhất cũng chỉ ăn nhiều như bây giờ. Nhưng lần này có chuyện gì xảy ra, sao mình vẫn đói.

Lúc chờ cô nàng kia ăn từng chút như chim ăn, Giang Nguyên nhìn đồng hồ, nói:

- Đi thôi đi thôi... Nếu không đi, anh không quay về kịp...

Sau khi Giang Nguyên đưa cô nàng lên taxi, chiếc xe bắt đầu khởi động rồi hắn mới thở phào nhẹ nhỏm, cuối ¡ cùng cũng tiễn được cô nàng ôn thần này đi.

Nhưng ai ngờ xe vừa chạy được hai mét, cô bé nọ đột nhiên vươn đầu ra, nhìn Giang Nguyên cười nói:

- Giang Nguyên... Khi nào đến Yên Kinh thì gọi điện cho em, em mời anh ăn Toàn Tụ Đức...

- Á... Con bé này sao biết tên mình? Sao mình có số của con bé được?

 Giang Nguyên nhìn cô bé đắc ý rụt đầu vào, thoáng hơi trầm ngâm, vội vàng móc di động ra, vừa nhìn... 

Quả nhiên, trong điện thoại có một cuộc điện thoại gọi đi lúc sáu rưỡi, sau đó còn lưu một cái tên: Phan Hiểu Hiểu.

- À... Cô bé này... còn lục chứng minh của mình...

Giang Nguyên đau khổ bưng mặt. Hắn thật sự không muốn gặp lại cô nàng này. Lần này suýt chút nữa đã làm mình mất mạng rồi, nếu thêm lần sau...

Giang Nguyên vội vàng bắt xe về phòng khám, vẫn may là mới hơn bảy giờ rưỡi một chút. Hắn không trì hoãn thêm nữa, sau khi lên lầu thay quần áo liền xuống. lâu mở cửa.

Hôm nay người đến sớm nhất là bác sĩ Lưu phụ khoa. Sau khi bác sĩ Lưu vào, nhìn thấy Giang Nguyên liền khách sáo chào hỏi, sau đó anh ta đột nhiên nhìn Giang Nguyên cười cười, nhưng không lên tiếng.

Giang Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ. Bác sĩ Lý khoa ngoại cũng đến, sau khi ngẩng đầu thấy Giang Nguyên cũng mỉm cười chào hỏi thì cũng sửng sốt, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ đưa tay vỗ vai Giang Nguyên, cười hì hì rồi đi vào phòng khám của mình.

Vào lúc Giang Nguyên đang cảm thấy khó hiểu, chị y tá Lưu đến, nhìn Giang Nguyên, cũng đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào miệng Giang Nguyên nói:

- Giang Nguyên... miệng của cậu sao vậy? Bị ai cắn à? 

- Hả?!

Nghe thấy lời này vẻ mặt Giang Nguyên cứng đờ, đưa tay sờ. Quả nhiên, hình như trên môi mình có thứ gì đó. Hắn vội vàng che miệng, cười khan hai tiếng rồi vào nhà vệ sinh xem thử.

Quả nhiên, trên môi mình còn in một hàng dấu răng, hơn nữa còn ngấn vệt máu, mặc dù không quá lộ rõ. Nhưng giữa ban ngày ban mặt như thế này thì rất bắt mắt.

Sau khi Giang Nguyên sửng sốt một lúc rốt cuộc. mới nhớ ra sáng nay lúc mình còn đang mê loạn dường m!. như đã bị cô nàng kia hung hăng cắn một cái. Sau đó thì hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị cô bé này... A đúng rồi... Phan Hiểu Hiểu, bị Phan Hiểu Hiểu đụng trúng chỗ ä hiểm, kết quả quên mất chuyện này.

-Em...

Vẻ mặt Giang Nguyên muốn khóc. Lần này thì hay rồi, bị chị Lưu miệng rộng nhìn thấy, lần này mình mất mặt rồi.

Hăn lập tức vội vàng dùng nước lau sạch dấu vết kia, sau đó lại hung hăng ấn nắn một hồi, rồi nhìn lại trong gương, thấy dấu vết trên miệng mình không nhìn ra được nữa, lúc này hắn mới buồn bực ra ngoài.

Có điều lần này khi hắn bước ra, tất cả mọi người đều nhìn vào miệng hắn, đặc biệt là y tá Tiểu Lệ và Tiểu Mỹ, trong mắt ai cũng đầy tia u oán. 

Mặt Giang Nguyên hơi ửng hồng, chỉ đành che mặt buồn bực đi nhanh về phòng khám.

Ai ngờ hắn vừa đến phòng khám, Hồ lão y sư cũng nhìn hắn với vẻ mặt quái dị, có điều nhìn hai lần vẫn không nhìn thấy dấu vết rõ ràng nào, chỉ thấy miệng Giang Nguyên hơi hồng một chút. Ông liền nở nụ cười, nói:

- Giang Nguyên, nghe nói con bị cắn... Ai vậy? Có phải Tiểu Vũ không?

- Haizz... Chàng thanh niên à, phải học cách trầm tĩnh một chút, đừng có vội vàng như vậy... Con gái người †a da mặt mỏng, phải từ từ có biết không hả...

Hồ lão y sư nhìn khuôn mặt Giang Nguyên đang đỏ lên, vẻ mặt hận không rèn sắt khi còn nóng, cảm thán nói.

Trương Nhạc lúc này đang đứng cạnh cũng nở nụ cười kỳ lạ, nhìn Giang Nguyên đang không thể nói gì.

Tuy nhiên hắn biết, giờ giải thích cũng chẳng bao biện được gì. Với tình huống trước mắt, càng giải thích thì càng bị nghi ngờ thôi... Đây gọi là giải thích là che giấu, che giấu là... Là đó. Mọi người đều rõ...

Giang Nguyên ở trong phòng khám một ngày, trong lòng hơi không yên, đang nghĩ không biết Chương Bá Vương kia như thế nào...

Nhưng hắn ngồi cả một ngày cũng không nghe được tin tức gì, tất cả đều gió êm sóng lặng. Điều này khiến hắn hơi nghỉ hoặc.

Ngồi cả ngày trời, buổi tối cuối cùng Giang Nguyên cũng không chịu được nữa. Đợi mọi người tan làm, sau khi hắn dọn dẹp vệ sinh xong liền đi vào phòng làm việc của Hồ lão y sư, mở máy tính ra, còn cả phần mềm kia. Sau khi tốn nửa giờ, lượn vài vòng các trang web, thiết kế đủ các cửa ải và cạm bẫy xong, hắn mới bắt đầu xâm nhập vào kho số liệu.

Đợi đến khi hắn tìm được tư liệu của Chương Bá Vương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play