Đám người Hồ lão bước ra ngoài nghênh đón các vị tiền bối đồng nghiệp đến thăm, còn Giang Nguyên thì vẫn còn đang phân tích chứng bệnh của người bệnh.

Khi hai người kia ra ngoài, tất cả những người bệnh còn lại đều chăm chú nhìn bác sĩ Tiểu Giang. Đối với những bệnh nhân cũ, bọn họ đều biết bác sĩ Tiểu Giang là một người có tay nghề khá cao, nhưng còn bệnh nhân mới thì không biết.

Nhìn thấy vị bác sĩ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không khỏi có chút bàn tán.

- Tại sao Hồ lão lại ra ngoài? Chỉ còn đệ tử ở lại, chúng ta làm sao bây giờ?

- Anh xem, bắt mạch mà cũng lâu như vậy, lại còn chưa kê đơn thuốc, chẳng lẽ là không biết khám?

Người đàn ông trung niên đang chờ Giang Nguyên bắt mạch nghe được tiếng bàn tán rất nhỏ, trong lòng cũng có chút lo lắng. Bác sĩ lần trước khám cho ông thoạt nhìn cũng không tệ, sau đó Hồ lão lại xem qua một lần rồi mới đi lấy thuốc. Còn lần này là một vị bác sĩ trẻ măng, nhìn qua nhìn lại cũng không kê được đơn thuốc. Bây giờ hai người kia đều ra ngoài, vị bác sĩ trẻ tuổi này sẽ không tự ý kê loạn đơn thuốc cho mình chứ?

Nghĩ vậy, người đàn ông trung niên lại càng khẩn †rương, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Giang Nguyên cũng không chú ý những tiếng nghị luận của bệnh nhân xung quanh, tập trung toàn bộ tỉnh thần phân tích tình huống của người bệnh. Nhưng trong lúc hắn đang cau mày suy nghĩ, đột nhiên ngửi được một mùi hôi thối.

-Ưm?

Sau khi ngửi được mùi thối này, Giang Nguyên có chút sửng sốt. Cái mũi của hắn cực kỳ thính, hơn nữa trong trí nhớ của hắn, cái mũi dường như đã được cường hóa. Mặc dù hắn không dám khẳng định phán đoán của mình, nhưng cái mũi của hắn cực kỳ linh mẫn là thật.

Cho nên, Giang Nguyên ngẩng đầu, hít hít cái mũi, rất nhanh phát hiện được nơi có mùi thối phát ra. Quả nhiên là từ hơi thở của người bệnh truyền đến.

Sắc mặt của hắn nhẹ nhàng thay đổi. Nếu không phải mũi của hắn đủ thính, người bình thường tuyệt đối không ngửi được cái mùi đặc biệt khó nắm bắt này.

Từ hơi thở của người bệnh có thể trợ giúp phán đoán bệnh tình có liên quan đến người bệnh. Cũng giống như lần trước, hắn ngửi được mùi thuốc trừ sâu trên người bệnh nhân, mới đoán ra bệnh nhân đã uống thuốc Giáp Án Lân.

Cho nên lần này, sau khi Giang Nguyên ngửi được mùi hôi trong hơi thở, lập tức cẩn thận hơn. Bởi vì khi phát hiện được điểm này là có thể phán định được bệnh tình của người bệnh. Trong Trung y, quan trọng nhất chính là “Vọng, Văn, Vấn, Thiết”. Bình thường thầy thuốc. Trung y rất ít khi dùng Văn. Bác sĩ Trung y hiện đại lại càng không. 

Nhưng Giang Nguyên đã phát hiện được chút đặc điểm đó, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Lập tức hít hít cái mũi thêm hai cái, Giang Nguyên liền nhận ra mùi thối này rất giống với mùi của một quả táo bị rửa nát.

- Rất giống với mùi của một quả táo hư.

Giang Nguyên nhận ra cái mùi, trong đầu liền nhảy ra tư liệu có liên quan.

Sau khi đọc qua đoạn tư liệu này, ánh mắt Giang Nguyên sáng lên. Tục ngữ có câu “Phía Đông không sáng, phía Tây sáng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play