- Tiểu Bảo đừng khóc, Tiểu Bảo đừng khóc. Tắm xong, lập tức sẽ khỏe ngay.

Nhìn Tiểu Bảo ngồi trong thùng nước khóc hu hu, Tuyên Tử Nguyệt có chút luống cuống tay chân, còn Phan Hiểu Hiểu thì đau lòng nhìn Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, xong chưa? Nếu xong rồi thì cho Tiểu Bảo ra ngoài. - Còn phải chờ thêm một chút nữa.

Giang Nguyên cũng đau lòng nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.

- Còn chờ? Cũng phải hơn mười phút nữa lận.

Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế, còn lại nhìn cả người Tiểu Bảo bị thuốc nước làm cho đỏ bừng, Phan Hiểu Hiểu năn nỉ Giang Nguyên:

- Bây giờ cũng được rồi mà.

- Không, mới được có năm phút thôi. Nếu muốn nước thuốc phát huy được hiệu quả cao nhất thì phải mười lăm phút.

Giang Nguyên thở phào nhìn đồng hồ, chần chừ một chút, không biết là đang tự trấn an mình hay là trấn an Phan Hiểu Hiểu:

- Như vậy mới tốt cho nó.

Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, Phan Hiểu Hiểu dùng sức mím môi một cái, sau đó không nói gì thêm. Thật ra cô biết Giang Nguyên còn căng thẳng hơn cả mình, nhưng chỉ vì tốt cho Tiểu Bảo nên phải kiên trì tiếp.

Chờ hết mười phút, nước thuốc cũng lạnh dần, Tiểu Bảo cũng đã khóc hết hơi, bắt đầu mơ màng ngủ, toàn thân đỏ như con tôm bị hấp chín.

Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận ôm Tiểu Bảo từ trong thùng nước ra, sau đó cầm cái khăn Giang Nguyên đưa qua, lau khô nước thuốc, lúc này mới dùng chăn bọc Tiểu Bảo lại, nhìn Giang Nguyên cười khổ:

- Hy vọng Tiểu Bảo sẽ cảm thấy quen, nếu không, em sẽ không chịu nổi đâu. - Tử Nguyệt, cái này có cần thiết sao?

Tuy đã biết kết quả nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn không nhịn được mà hỏi.

- Đương nhiên là cần thiết.

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Tiểu Bảo đang ngủ mê trong ngực mình, nhẹ thở dài, nói:

- Khi chúng tôi còn bé cũng phải trải qua quá trình như vậy, nhưng vận khí của Tiểu Bảo tốt hơn chúng tôi rất nhiều. Nó có người cha tốt, có thể dùng thuốc tốt nhất cho nó.

-Ừm.

Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói, Phan Hiểu Hiểu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp một tiếng. Nếu Tuyên Tử Nguyệt còn bé cũng giống như vậy, Tiểu Bảo cũng không còn cách nào khác.

Giang Nguyên cũng có chút nhức đầu. Một phần tẩy tủy của Tiểu Bảo cần hơn một trăm điểm. Mặc dù hắn đã mượn của Mã Tiểu Duệ mấy trăm điểm, nhưng ngày nào cũng phải dùng, tính lại cũng chỉ đủ dùng cho bốn năm ngày. Xem ra hắn phải cố gắng thêm một chút. Nếu ngay cả con trai cũng không nuôi nổi, thật sự quá mất mặt.

Dĩ nhiên cũng chỉ có hắn suy nghĩ như vậy. Nếu đổi lại là người khác, người của Thiên Y Viện muốn tự sát hẳn sẽ không ít. Người khác kiếm một năm cũng chỉ đổi được nửa phần thuốc tẩy tủy.

Số lượng hắn dùng một ngày bằng người ta kiếm trong vòng hai ba năm. Nếu còn nói mất mặt, vậy thì không có mấy ai có thể còn sống.

Trở lại phòng luyện đan, Giang Nguyên nhìn Tế Thế Đỉnh, sau đó thở dài, tiếp tục luyện đan.

Một lò đan dược thượng phẩm ba mươi điểm, dù muốn nhanh như thế nào đi chăng nữa cũng phải mất bốn năm tiếng mới luyện chế được. Một ngày nhiều nhất cũng chỉ được ba lò. Tỷ lệ thành công trăm phần trăm cũng chỉ kiếm được 90 điểm. Với lực tinh thần của hắn, một ngày luyện ba lò, thậm chí bốn lò cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu truyền ra ngoài thì thật sự quá dọa người.

Một luyện đan sư cao cấp, có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, một tháng nhiều nhất cũng chỉ luyện được hai mươi lò đan dược thượng phẩm. Bởi vì luyện chế đan dược rất hao tâm tổn sức. Sau khi luyện xong, luyện đan sư sẽ tương đối mệt mỏi.

Dĩ nhiên, là luyện đan sư cao cấp, anh có thể tiếp tục luyện chế, nhưng tinh thần quá mệt mỏi, khi luyện đan sẽ không tập trung được tinh thần, tỷ lệ thất bại sẽ càng cao.

Trong tình huống như vậy, không ai muốn luyện hai ba lò đan dược thượng. phẩm liên tiếp. Anh có thể không quan tâm điểm của anh, nhưng phòng luyện đan nhất định sẽ quan tâm đến việc anh sử dụng dược liệu thượng phẩm.

Cho nên, Giang Nguyên suy nghĩ một chút, quyết định dùng biện pháp khác.

Hai ngày sau, Giang Nguyên đem ba cái chai cho Mã Tiểu Duệ:

- Hãy nghĩ biện pháp đổi thành điểm giúp tôi.

- Đổi thành điểm?

Mã Tiểu Duệ mở ba cái bình nhỏ nhìn qua, sắc mặt biến đổi:

- Hai bình trung phẩm, một bình thượng phẩm?

- Đúng. Hẳn sẽ có không ít người muốn. Một hai ngàn điểm vẫn có thể đổi được.

Giang Nguyên bất đắc dĩ gật đầu:

- Cẩn thận một chút.

- Không sai, có Mã Tiểu Duệ tôi đây, chuyện này không thành vấn đề. Mã Tiểu Duệ nhún vai, hào sảng vỗ vai Giang Nguyên một cái:

- Hãy chờ tôi. Thật là đáng thương, vì con trai mà bị đồn đến bước đường này. Haiz, thật là đáng thương mà.

- Thương cái đầu cô đấy. Con trai tôi không phải cháu cô sao? Nhanh lên đi. Nếu không, cháu của cô sẽ không có thuốc dùng. Khốn kiếp.

Nhìn biểu hiện của Mã Tiểu Duệ, Giang Nguyên không nhịn được tức giận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play