Cố Diễu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Thẩm Trí đột nhiên đứng dậy sải bước đi xuống cầu thang nên anh ấy vội vàng đi theo phía sau nhưng còn chưa đi tới tầng một, chú Trịnh đã dẫn Tạ Tiền Thiển vào cửa.
Mái tóc ngắn ướt sũng bết dính vào mặt, nước mưa từ từ trượt xuống gò má trong veo rồi lăn tới cổ. Cả người ướt như chuột lột, áo khoác rách tả tơi, trên tay ôm chặt một chiếc túi. Vẻ ngoài đó muốn nói là xấu hổ bao nhiêu thì có xấu hổ bấy nhiêu.
Thẩm Trí đi xuống cầu thang, ngơ ngác nhìn cô: “Em đánh nhau với người ta à?”
Cố Diễu không thể tin được đi tới trước mặt cô rồi nhìn từ trên xuống dưới, Tạ Tiền Thiển không trả lời câu hỏi của Thẩm Trí. Trong nháy mắt, nước mưa không ngừng chảy xuống hàng mi dài của cô, đôi mắt sáng màu kia tựa hồ cũng đã ướt hoen nhìn Thẩm Trí với ánh mắt sáng ngời, cô nghẹn ngào hỏi: "Bây giờ em chuyển về trong phòng ở tầng một được không?"
Ngay cả đồng tử của Cố Diễu cũng chấn động, anh ấy đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Trí, anh kiên định nhìn chằm chằm vào Tạ Tiền Thiển. Sau đó từng bước một đi về phía cô để rồi chiếc bóng cao lớn của anh bao trùm lấy cô. Nhiệt độ lạnh như băng từ nãy đến giờ phải chăng cũng được xua tan đi phần nào.
Rồi anh không nói gì, cầm lấy chiếc túi cô đang ôm và nắm tay cô dắt lên tầng hai.
Thẩm Trí không để cô vào phòng dành cho khách mà trực tiếp dắt cô vào phòng tắm trong phòng của mình. Tạ Tiền Thiển có chút không thoải mái vì cô bị ướt sũng, đi đến đâu cũng khiến cho sàn nhà đọng cả vũng nước, giống như hiện giờ cô đang đứng trong phòng tắm sang trọng và đẳng cấp như thế nhưng nước mưa từ trên người vẫn không ngừng nhỏ giọt. Khi nghiêng đầu nhìn, nó vẫn chảy cả đoạn đường đi, cô cảm thấy hơi xấu hổ nên không dám động đậy chỉ đứng nép vào trong góc.
Sau khi Thẩm Trí vào phòng tắm, anh đến thẳng bồn tắm mở nước cho cô, nửa cúi người cảm nhận nhiệt độ, sau đó mới đứng thẳng dậy hỏi cô: "Em có quần áo không?"
Tạ Tiền Thiển chỉ vào chiếc túi Thẩm Trí đặt bên cạnh anh và định nói với anh rằng trong đó chứa quần áo.
Thẩm Trí gật đầu, đi ra ngoài: "Ngâm một lát để xua đi cái lạnh. Nếu cần gì thì gọi anh."
Nói xong anh ra ngoài đóng cửa cho cô.
Lúc cô chạy liền một mạch trên đường thì toàn thân tựa hồ đã tê liệt, cũng không cảm thấy mệt mỏi cũng không đau nhức nhưng lúc này khi ngâm mình vào bồn tắm, cô mới phát hiện cơ bắp đau không thể tưởng, nước ấm bao phủ lấy cô. Cơ thể như được xua tan cái lạnh khắc nghiệt ngay lập tức, cô thoải mái tuột hẳn đôi vai xuống bồn nước và nhắm mắt lại.
Nhưng khi cô vừa nhắm mắt lại, đôi mắt khát máu của Thẩm Nghị hiện ra trước mắt rồi ánh mắt đau đớn của Cố Lỗi, tiếng thở dài buồn bã của sư phụ; Tất cả hình ảnh đan xen trong đầu cô, càng ngày càng lộn xộn. Cô mở mắt một cách quyết liệt, trước mắt hiện ra khung cửa sổ lưới chạm khắc tinh tế và mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, khung cảnh trang nhã và đậm chất thiền tịnh này nhanh chóng khiến trái tim cô bình tĩnh trở lại.
Lúc này, bụng cô phát ra một loạt tiếng kêu đói thì cô mới sực nhớ ra mình còn chưa ăn cơm trưa. Chạy lâu như vậy khiến cô cảm thấy như mình đã bị bỏ đói ba năm.
Đây là lần đầu tiên cô tắm trong phòng tắm của Thẩm Trí, Thẩm Trí cho một loại thảo dược đông y vào bồn nước. Mùi hương thoang thoảng không khó chịu nhưng mùi thảo dược không rõ ràng lắm, cô đoán rằng dùng để xua đi cái lạnh.
Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, Thẩm Trí không có ở trong phòng mà chỉ còn Căn Bậc Ba cứ lảng vảng trước cửa phòng Thẩm Trí. Nó thấy Tạ Tiền Thiển đi ra liền lao về phía cô, Tạ Tiền Thiển giật mình, lẩm bẩm nói: "Cái gì đây?"
Cô còn nhớ lần trước rời khỏi Nhất Gián Đường, Căn Bậc Ba vẫn chỉ là một bé mèo nhỏ, tại sao bây giờ cô trông nó giống như một con sư tử con. Là đã đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi?
Cô ngồi xổm xuống bế nó lên, Căn Bậc Ba không ngừng kêu meow meow hết sức đáng yêu, trọng lượng nặng nề khiến vai Tạ Tiền Thiển lún xuống.
Nhưng rất nhanh cô ngửi thấy mùi thức ăn phảng phất đâu đó nên lập tức theo mùi hương đó đi xuống tầng dưới và nhìn thấy Thẩm Trí đang đứng trong bếp đeo tạp dề, Cố Diễu và chú Trịnh đã đi rồi, phòng khách rộng lớn chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ.
Tạ Tiền Thiển bước đến cửa nhà bếp với Căn Bậc Ba trong tay, nhìn vào bên trong và hỏi: "Anh đang nấu đồ cho em ăn phải không?"
Thẩm Trí không ngẩng đầu nói: "Anh còn chưa ăn cơm tối!"
"Ồ."
Tạ Tiền Thiển có chút thất vọng đi vào phòng bếp, sau đó từng bước đi tới phía sau Thẩm Trí rồi thò đầu ra xem, Thẩm Trí đang áp chảo chiên ức vịt. Ngay lúc này đây, miếng ức vịt thơm phức trong chảo đã ngả sang màu vàng óng hấp dẫn, anh dùng dầu hương thảo quét lên lớp da vịt giòn rụm, Tạ Tiền Thiển đứng ở phía sau nuốt nước miếng, yếu ớt nói: "Thật ra thì cả ngày nay em đều chưa ăn."
Thẩm Trí đặt lá hương thảo xuống, tắt bếp rồi lấy thịt vịt ra, mở nắp nồi bên cạnh, kiểm tra xem nước sốt thịt bò hầm rượu vang như thế nào.
Sau đó anh đậy nắp nồi lại, vừa quay đầu lại, cả cơ thể tỏa mùi thơm nhẹ sau khi tắm của cô đã đứng ngay trước mặt anh.
Tạ Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn anh và phát hiện mắt kính của anh bị làn sương bao phủ, cô chỉ tay nhắc nhở anh: "Kính của anh bị mờ rồi."
Thẩm Trí đeo một chiếc tạp dề màu đen, hai tay chống lên mép bàn rồi bình tĩnh nhìn cô: "Thật à, giúp anh tháo ra đi."
Tạ Tiền Thiển đặt Căn Bậc Ba xuống, tiến lại gần, ngẩng đầu giơ tay về phía anh, Thẩm Trí khom lưng cúi xuống để vừa tầm với chiều cao của cô, Tạ Tiền Thiển vừa tháo kính ra thì nhìn thấy phía sau cặp kính mờ sương là đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của anh nhìn cô hồi lâu.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đôi môi của Thẩm Trí đã áp xuống đôi môi mềm mại của cô, Tạ Tiền Thiển theo bản năng lùi về phía sau một bước nhưng ngay sau đó, một bàn tay to lớn đã xẹt qua eo cô, một lần nữa đem cô kéo về phía trước, cô bị giam giữ trong vòng tay của Thẩm Trí. Và anh dễ dàng luồn qua để mở đôi môi của cô, khác với nụ hôn trên biển lần trước, lần này Thẩm Trí tinh tế hơn, dùng đầu lưỡi trêu chọc cô, dịu dàng nhưng cũng nóng bỏng, giống như một nụ hôn trong trò chơi đuổi bắt. Anh không ngừng chinh phục, cô thì liên tục né tránh và cuối cùng bị anh bắt được rồi hôn một cách tình cảm đầy sâu sắc.
Tạ Tiền Thiển không có kinh nghiệm hôn, cô cũng chỉ bắt gặp trên TiVi và nếu may mắn đi trong khuôn viên trường, thỉnh thoảng cô cũng thấy một cặp đôi đang hôn nhau say đắm nhưng cô chưa từng nghiên cứu kỹ, đột nhiên cô không thể nhúc nhích được và cô nép vào trong vòng tay của Thẩm Trí như thể bị niêm phong.
Anh buông cô ra, ánh mắt ôn nhu ở ngay trước mắt cô, giọng hơi khàn khàn hỏi: "Anh như thế này mà nhìn giống loại thích đàn ông sao?"
Cả khuôn mặt Tạ Tiền Thiển đỏ bừng, há hốc mồm không nói nên lời. Lúc này, Thẩm Trí lại cúi đầu xuống, lần này nụ hôn như vũ bão, Thẩm Trí không còn giam cô trong vòng tay nữa mà là hôn rồi hôn, cứ như thế từ từ dồn cô vào bức tường phía sau. So với sự dịu dàng lúc ban nãy, anh bây giờ càng cuồng nhiệt hơn. Tạ Tiền Thiển chưa bao giờ biết rằng một nụ hôn đơn giản lại có đủ loại kiểu cách như thế, thậm chí nó khiến cơ thể cô mềm nhũn mà không còn phát được một chút sức lực nào.
Ngọn lửa nhỏ dưới xoong sau lưng kêu bíp bíp, hơi nóng hấp dẫn từ trong bếp bốc lên, hô hấp của hai người càng lúc càng gấp gáp. Đến nổi Thẩm Trí cảm thấy chưa bao giờ bị mất kiểm soát như vậy, không phải do vấn đề tâm lý mà là do mất kiểm soát về mặt sinh lý.
Anh đột nhiên rời khỏi môi cô nhưng vẫn ôm cô một cách trìu mến, đầu óc Tạ Tiền Thiển trống rỗng và thân thể có chút không nghe lời, hoàn toàn khác với sức lực thường ngày vốn có. Cô có chút nghi hoặc hỏi: "Anh đánh thuốc mê em sao? Tại sao em không còn chút sức lực nào cả?"
Thẩm Trí cụp mắt cười cười, cúi đầu miễn cưỡng hôn nhẹ lên nốt ruồi hấp dẫn dưới môi cô rồi nói: "Ừm, anh đã đánh thuốc mê em đấy."
Tạ Tiền Thiển không hiểu nhìn anh, sự ngây thơ cùng sự quyến rũ đầy mê hoặc kết hợp làm cho cơ thể Thẩm Trí càng lúc càng nóng lên, anh lên tiếng hỏi cô: "Tại sao em lại quay trở về?"
Tạ Tiền Thiển thành thật nói với anh: "Anh không thể rời xa em."
"......"
Chuyện này với bất kỳ ai cũng không có gì sai nhưng là từ chính miệng cô nói ra, có cảm giác tự tin và cảm giác bất tuân, Thẩm Trí cũng không phủ nhận mà chỉ nhìn cô cười.
Cô tiếp tục nói: "Cố Diễu bảo rằng em có thể trị lành cho anh."
Ánh mắt Thẩm Trí hết sức kiềm chế: "Em muốn giúp anh trị bệnh? Em không sợ sao? Anh và người bình thường không giống nhau."
Tạ Tiền Thiển vẫn rất chân thành lắc đầu: "Không sợ, cứ cho rằng anh thật sự phát bệnh thì em nghĩ anh chưa chắc có thể đã tổn thương được em."
Thẩm Trí thẳng người nhướng mi, nghĩ như vậy cũng đúng, nếu như những cô gái bình thường thì thật sự sẽ nghĩ đến an toàn của bản thân phải được đặt lên hàng đầu. Có lẽ chỉ có cô gái trước mắt mới có thể tự tin nói chưa chắc có thể đã tổn thương được mình.
Ansel nói anh tìm được bảo vật, có lẽ là như vậy. Thẩm Trí quàng cánh tay ôm cô càng chặt hơn, hỏi: "Em biết anh mắc bệnh gì sao?"
"Hội chứng rối loạn tiếp xúc với người khác giới."
"Ừm, muốn vượt qua chướng ngại này thì phải cố gắng tiếp xúc với người khác giới. Nếu không có vấn đề gì, bước tiếp theo anh có thể tiếp xúc với em để thích ứng với sự thay đổi tâm lý này. Vậy em có thể để cho anh chạm vào em không?"
Anh nửa thật nửa đùa nhìn cô, Tạ Tiền Thiển chớp mắt một cái, sau đó lại chớp mắt lần thứ hai, khó hiểu hỏi: "Anh muốn chạm như thế nào?"
Thẩm Trí đang nói sự thật, bởi vì vài năm trước khi Ansel ngừng thuốc đã gợi ý với anh rằng nếu gặp được một cô gái phù hợp thì anh nên mạnh dạn hẹn hò và tiếp xúc với người khác giới để từ từ vượt qua rào cản tâm lý của mình.
Chỉ là anh cố ý trêu chọc cô nhưng Tạ Tiền Thiển đã nghiêm túc hỏi anh rằng anh sẽ chạm vào mình như thế nào thì anh lại sợ rằng nói cho cô biết quá trình này sẽ khiến cô sợ hãi.
Khi anh nghiêng đầu, Căn Bậc Ba chỉ nép sang một bên và bất động nhìn anh với ánh mắt giống như nhìn thấu những thăng trầm của thế giới, Thẩm Trí trực tiếp nhấc nó lên và ném ra ngoài, đóng cửa phòng bếp.
Sau đó, anh quay lại và nói với Tạ Tiền Thiển "Giống như vừa rồi."
"Đánh thuốc mê em sao?"
"......"
Sau đó cô suy nghĩ một lúc và nói: "Nhưng chỉ được phép ở nhà thôi."
"......" Anh không mong đợi điều này diễn ra trên đường phố.
Tạ Tiền Thiển sau đó đưa ra một lời giải thích hợp lý: "Em sợ rằng lúc bên ngoài sẽ có một mối nguy hiểm đột ngột xuất hiện mà em thì không thể nào dùng sức được."
"Nghe theo em."
Sau đó Tạ Tiền Thiển giật giật góc áo của anh và nhẹ giọng nói: "Vậy thức ăn anh nấu có thể cho em ăn một chút được không?"
"......"
Thẩm Trí biết Tạ Tiền Thiển thích ăn thịt nên nghĩ ra cách làm thịt vịt chiên giòn và thịt bò hầm rượu vang, dùng nguyên liệu để trung hòa mùi vị của rượu đỏ, anh biết cô không thích uống rượu nhưng rượu có thể ngăn cơ thể bị cảm lạnh. Vì cô đã dầm mưa suốt cả đêm nên Thẩm Trí đã trộn rượu vang đỏ vào thịt bò, món này thơm ngon đến mức ngay cả anh cũng không thể nếm ra được mùi rượu.
Một mình anh ăn cũng không nhiều, trên cơ bản đều vào bụng Tạ Tiền Thiển, chắc là cô vẫn chưa ăn no nên múc thêm một bát cơm rồi chan nước xốt vào trong bát để trộn cơm mà ăn rất ngon. Mặc dù ngày ngày cô đều ăn theo cách này nhưng vì sức vận động của cô cũng khá lớn nên không hề cảm thấy cô béo lên chút nào.
Thẩm Trí vốn dĩ đã rất kén ăn và cứ theo cái đà đó thời gian lâu dần anh cũng đâm ra chán ăn nhưng mỗi khi nhìn thấy Tạ Tiền Thiển nhiệt tình ăn uống, anh lạ cảm thấy rất đói, vì vậy sau khi cô chuyển đi thì đến cơm anh cũng chẳng buồn để ăn.
Tạ Tiền Thiển nhanh chóng ăn xong bát cơm thứ ba rồi đặt bát xuống, tỏ vẻ hài lòng rồi nói: "Em ăn xong rồi. Anh ăn nhanh đi, thịt vịt này rất ngon."
Thẩm Trí ăn không nhanh bằng cô, trên tay vẫn còn nửa bát cơm. Thật ra ngồi xuống ăn không bao lâu thì trong đĩa đã trống không, anh không biết có nên tiếp tục ăn hay không. Cuối cùng, Tạ Tiền Thiển đã rất tốt bụng mà để lại hai miếng thịt vịt cho anh.
||||| Truyện đề cử:
Xuân Đề |||||
Thẩm Trí nhìn cô chống cằm lên bàn, với tư thế muốn ở cùng anh nên cười nói với cô: "Em ngồi qua đây với anh."
Tạ Tiền Thiển đứng dậy đi vòng sang phía đối diện, vừa định kéo chiếc ghế bên cạnh thì Thẩm Trí đã kéo cô ngồi lên đùi mình.
Tạ Tiền Thiển không biết ý của anh ngồi đây với anh là trực tiếp ngồi vào người anh như thế cho nên cô đang băn khoăn không biết đè ở trên người anh như vậy có khiến anh khó chịu hay không, ngẩng đầu hỏi: "Cái này cũng là điều cần làm trong quá trình trị liệu sao?"
Thẩm Trí sửng sốt một chút: "Cũng có thể nói vậy."
"Vậy được rồi." Sau đó cô ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh không nhúc nhích.
Rất hiếm khi Tạ Tiền Thiển có vẻ ngoài trầm lặng như vậy nhưng Thẩm Trí rất thích nó và gạo trắng cũng trở nên thơm phức.
Mái tóc mềm mại của cô chỉ ở dưới cằm anh, anh thỉnh thoảng cúi đầu xoa đỉnh mái tóc mềm mại thơm tho của cô. Căn Bậc Ba nhảy lên đùi Tạ Tiền Thiển một cách có ý thức, vì vậy Tạ Tiền Thiển liền ôm lấy Căn Bậc Ba đang ở nằm trong vòng tay của Thẩm Trí.
Anh lên tiếng hỏi cô: "Em đã đánh nhau với ai?"
Tạ Tiền Thiển im lặng một lúc, rồi nói: "Ừm, em đã đến võ quán."
"Sư phụ Lương cũng ở đấy?"
"Dạ vâng."
Thẩm Trí không hỏi thêm nội tình của võ quán nữa, chỉ nói với cô: "Đừng suốt ngày đi đánh nhau với người khác."
Tạ Tiền Thiển nghĩ về một vấn đề khác: "Nếu em chuyển đến đây thì phía ký túc xá trường học sẽ phải làm sao?"
"Ngày mai anh sẽ nói chuyện với Từ Khiêm, cứ để anh ta xử lý."
Thẩm Trí hai tay ôm eo cô, nâng cô lên để cô ngồi thoải mái hơn, chợt nhớ ra một chuyện: "Giường ở tầng dưới bị Cố Lỗi dọn đi rồi, nếu em còn muốn ngủ căn phòng đó, chờ ngày mai mưa tạnh anh sẽ cho người bố trí lại."
"Vậy tối nay em ngủ ở sofa."
Thẩm Trí xoa đầu cô: "Không được, buổi tối sau khi trời mưa thì sương lại càng lạnh hơn, không giống với mùa hè."
"Ừm."
Thẩm Trí không nói nữa, anh đặt bát xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng Tạ Tiền Thiển, thuận miệng nói với cô: "Giường trong phòng khách chưa dọn, em ngủ phòng anh đi."
Tạ Tiền Thiển kìm nén hồi lâu, vừa định nói "Nam nữ phải giữ khoảng cách" thì Thẩm Trí lại nói thêm: "Đưa Căn Bậc Ba vào cùng, dù sao cũng chỉ là một đêm."
Tạ Tiền Thiển đột ngột nuốt câu nói đấy xuống, cô thấy giường của Thẩm Trí khá lớn, dài ít nhất hai mét, chiếc giường trông thật mềm mại. Sau đó cô lại liếc nhìn chiếc ghế sofa bằng gỗ tử đàn ở hành lang bên cạnh, ngủ ở đó một đêm chắc chắn là không được thoải mái, nó cứng ngắc.
Vì vậy, cô đành thỏa hiệp.