Sự xuất hiện của Ansel phần nào đã giảm bớt áp lực cho bệnh viện rất nhiều, dù sao thì ông ấy cũng là người nắm rõ tường tận nguyên nhân bệnh tình của Thẩm Trí, là một nhà tâm lý học và bác sĩ thần kinh não nổi tiếng quốc tế, ông ấy đã tiếp xúc với Thẩm Trí gần chín năm.

Vì vậy, khi bệnh viện đề xuất dùng thuốc, Ansel đã phủ quyết ngay lập tức.

Cách đây 5 năm, Thẩm Trí đã ngừng uống thuốc. Sự chậm trễ về nhận thức lần này là do phản ứng căng thẳng với môi trường gây ra. Nếu quay trở lại với phương pháp dùng thuốc hoặc vật lý trị liệu có thể hủy hoại con đường phía trước của anh. Cách thận trọng hơn, Ansel chọn liệu pháp tâm lý.

Ông ấy đưa ra hai yêu cầu. Thứ nhất, thay đổi môi trường trị liệu, phải chọn nhà có sân vườn, tốt nhất nên trồng nhiều cây cối trong sân. Hải Thành là thành phố biển nằm ở vùng nhiệt đới, rất nhiều biệt thự trồng cây nhiệt đới dày đặc, vấn đề này không có gì khó khăn.

Yêu cầu thứ hai là tìm được chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam đeo trên tay Thẩm Trí lúc ban đầu, nếu cần thiết sẽ trực tiếp dùng thôi miên trị liệu cho Thẩm Trí nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chuỗi hạt đó.

Lúc Thẩm Trí tỉnh lại thì cũng lúc trời vừa hừng sáng, ngoài cửa sổ lớn bằng gỗ có thể nhìn thấy lá cọ đan chéo nhau. Ở cửa sổ để lại một khe hở, mùi cỏ cây thoang thoảng từ bên ngoài tỏa vào, có tiếng chim hót líu lo không ngừng. Anh không ngừng nhìn ra bên ngoài một lúc, cho đến khi ý thức của anh dần dần ổn định thì mới phát hiện ra nơi này rất xa lạ, anh không biết mình đang ở đâu.

Có một khoảnh khắc xuất thần, thời gian như trở về thời thơ ấu, mùa hè năm anh chín tuổi, anh nằm trên chiếc giường lớn nhìn cây cỏ trong sân, chờ gió thổi lá cây rồi dùng mắt mà đếm số lần rung lắc.

Quãng thời gian buồn tẻ như vậy dường như lại là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Anh vẫn có thể nghe thấy giọng nói bận rộn của người phụ nữ ấy bên ngoài, cho dù đó là tiếng gõ máy tính hay là âm thanh đang ngân nga bài hát đồng dao lúc nấu ăn hay ngồi bên cạnh anh cùng đọc những câu chuyện cổ tích. Mọi thứ dường như trở nên thật diệu kỳ, điều đó khiến anh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Một hôm anh hỏi bà ấy: "Tại sao phải trồng nhiều cây như vậy?"

Người phụ nữ cười nói với anh: "Sân vườn như là đường dẫn vào nhà, nếu làm cho sân vườn trở nên ấm cúng, khi chú Tạ của con bận rộn cả ngày dài bên ngoài trở về, từ phía xa xa nhìn thấy bóng cây thấp thoáng thì tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn."

Lúc đó anh không hiểu ấm cúng có nghĩa là gì, nó là thứ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.

Tầm mắt Thẩm Trí dần dần tập trung, anh nghiêng đầu liếc nhìn điện thoại di động trên tủ đầu giường, vừa mới giơ tay cầm điện thoại xem giờ nhưng chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay lại đập ngay vào tầm mắt của anh, khiến động tác của anh có đôi phần ngập ngừng.

Cố Lỗi đang ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh đột nhiên bị động tĩnh đánh thức, nhìn thấy đôi mắt trong veo của Thẩm Trí, liền từ trên ghế đứng dậy, hưng phấn hỏi: "Anh Thẩm, anh không sao chứ?"

Thẩm Trí nhìn chằm chằm vào cổ tay anh. Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói là: "Tiểu Thiển đâu?"

Cố Lỗi lập tức nhếch miệng cười đáp: "Tiền Đa rất tốt. Đúng rồi, cô ấy để lại cho anh chuỗi hạt trầm hương rồi quay về Đô Thành. Trường học đã bắt đầu khai giảng nên khi thấy anh có chuyển biến tốt, cô ấy mới xin nghỉ hai ngày để quay về trường nhập học. Trước khi đi cô ấy vẫn còn nhảy nhót khỏe mạnh, anh Thẩm cứ yên tâm đi."

Thẩm Trí chậm rãi hạ cổ tay xuống, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Tình trạng của Cố Diễu không nghiêm trọng và anh ấy đã hồi phục sau vài ngày nên quay lại Đô Thành trước để giúp Thẩm Trí giải quyết việc tái cấu trúc tài sản của Thúy Ngọc Các mà Thẩm Trí không quay trở về ngay lập tức. Anh sẽ ở lại Hải Thành thêm một thời gian cho đến khi các vấn đề của dự án được hoàn thành triệt để và gánh nặng trong lòng Chủ tịch Nghiêm cũng đã được rủ bỏ vì tình hình sức khỏe của Thẩm Trí được cải thiện rõ rệt.

Ansel đã nói chuyện rất lâu với Thẩm Trí trước khi bay về nước và ông ấy tỏ ra rất hài lòng nói với Thẩm Trí rằng giả dụ được phép phán xét tình huống này, nếu nó xảy ra trước đây thì những đả kích chấn thương mà Thẩm Trí phải gánh chịu trong tưởng tượng của ông ấy sẽ tồi tệ hơn gấp nhiều lần so với tình hình hiện tại của anh. Chứng rối loạn kích động nếu được điều trị bằng phương pháp truyền thống thì thời gian phục hồi lý tưởng nhất là trong vòng một năm.

Nhưng điều khiến ông ấy ngạc nhiên hơn, trong lần trị liệu phục hồi này đã diễn ra rất thuận lợi, đến nỗi có thể nói là thuận lợi hơn bao giờ hết. Ngay cả tâm trạng và vẻ ngoài của Thẩm Trí cũng nhanh chóng được điều chỉnh lại, khiến Ansel rất ngạc nhiên.

Ông ấy nửa đùa nửa thật nói: "Trở về Trung Quốc chỉ mấy tháng mà anh có thể tiến bộ vượt bậc như vậy. Hãy nói cho tôi biết, có liên quan gì đến cô gái đó không? Cô gái mà bác sĩ Tưởng hay nhắc đến, nói rằng cô ấy khiến anh vượt chướng ngại này?"

Thẩm Trí chỉ cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười mà không nói một lời.

Ansel cười sảng khoái: "Xem ra anh đã tìm được bảo vật, hãy giữ lấy bên cạnh. Chúc phúc cho anh. A Trí! người bạn cũ thân mến, nhìn thấy anh như vậy, tôi thật sự là mừng cho anh."

Sau cuộc trò chuyện đó, Thẩm Trí đã đích thân tiễn Ansel đến sân bay để chào tạm biệt ông ấy, cả hai đều nghĩ rằng đây có thể là lần cuối cùng họ gặp nhau với tư cách là bác sĩ và bệnh nhân, có lẽ ở lần gặp gỡ tiếp theo họ sẽ dùng thân phận khác-những người bạn cũ thực sự.

Đã nửa tháng kể từ khi Thẩm Trí trở lại Đô Thành, Cố Diễu và chú Trịnh đến sân bay để đón họ. Trong suốt cuộc dọc đường đi, Cố Diễu và Cố Lỗi đã huyên thuyên rất nhiều, họ đều là những người may mắn thoát chết. Cố Lỗi đã tâng bốc Tạ Tiền Thiển một cách đầy cường điệu, cậu ấy mô tả cảnh tượng trong kích động và nói với chú Trịnh: "Chú Trịnh, chú thực sự không biết, khi đó Tiền Đa một chân đã đá Cố Diễu văng ra xa, nếu không phải nhờ cú đá của cô ấy, chúng tôi chắc chắn đã chết rồi!"

Đang cao hứng, Cố Lỗi đột nhiên hỏi: "Nhân tiện, hôm nay là cuối tuần Tiền Đa sẽ ở nhà đợi chúng ta chứ? Anh có bảo cô ấy mua thịt không? Bữa ăn trên máy bay đó khiến tôi đau răng."

Cố Diễu do dự, Thẩm Trí quay đầu liếc Cố Diễu đang ngồi ở ghế lái phụ mà không nói lời nào.

Xe lái về Nhất Gián Đường, cổng chính vừa mở ra thì Căn Bậc Ba trong nhà dựng thẳng cái đuôi chạy nước kiệu. Gió đêm thổi qua, đám lông trên lưng nó rung lắc mang lại cảm giác của sự uy nghiêm.

Cố Lỗi kinh ngạc nói: "Đây là Tiểu Tam của chúng ta sao? Nửa tháng không gặp mà đã lớn như thế, ăn uống kiểu gì thế này?"

Căn Bậc Ba từ nhỏ đã không sợ người, rõ ràng là một con mèo nhưng ngày thường lại luôn bày ra thói quen của một con chó. Nào là dụi dụi lưng uốn éo quanh một đám người, tỏ ra nghênh đón bọn họ về nhà với tác phong chuẩn mực cao nhất.

Cảm xúc Cố Lỗi trào dâng, ôm Căn Bậc Ba lên hít một hơi thật sâu, hướng về phòng mà gọi to: "Tiền Đa, chúng tôi trở về rồi!"

Tuy nhiên, trong phòng rất yên tĩnh, dường như ngay cả gió trong sân vườn cũng thay đổi trở về vẻ lạnh lùng ban đầu của nó.

Cố Diễu lúc này mới lén nhìn Thẩm Trí một cái, nhỏ giọng nói với bọn họ: "Tiền Đa, cô ấy......"

Thẩm Trí ngẩng đầu nhìn Cố Diễu. Cố Lỗi cũng phát hiện Tiền Đa không có ở nhà, liền hỏi ngược lại: "Tiền Đa đâu rồi? Vẫn còn ở trường học?"

Cố Diễu hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Tiền Đa đã chuyển đi hơn mười ngày trước, cô nói nhiệm vụ xem như là kết thúc. Trong lúc đi học sẽ không nhận nhiệm vụ, sau này trên giang hồ sẽ gặp lại."

Cố Lỗi sửng sốt một chút: "Ý của anh là...... Tiền Đa không cần chúng ta nữa?"

Một người đàn ông cao gần 1 mét 90 nói ra những điều này mang theo chút uất ức nghẹn ngào.

Thật ra lúc Tiền Đa muốn rời đi Cố Diễu đã cố gắng giữ lại, đối với sự nhìn nhận của anh ấy về mối quan hệ giữa lão đại và cô dù không minh bạch rõ ràng cho lắm nhưng Cố Diễu vẫn mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của Tiền Đa đối với lão đại là vô cùng đặc biệt. Vì từ khi cô xuất hiện bên cạnh anh thì nụ cười trên môi lão đại cũng ngày một nhiều hơn. Anh nguyện ý gần gũi cô, tiếp xúc với cô và dành mọi sự luôn nuông chiều cho cô, đến mức trèo cây hay đào hố thì lão đại đều tỏ ra dung túng vô đối.

Nói một cách ích kỷ, anh ấy không muốn Tiền Đa rời đi và anh ấy cũng đề cập với Tiền Đa rằng liệu cô có thể đợi đến lúc lão đại quay trở về trước khi quyết định có nên rời đi hay không.

Nhưng Tiền Đa trả lại rất thẳng thắn tiền ký túc xá cô đã trả nên không thể lãng phí như thế, và rồi cô đã chuyển ra ngoài ngay trong đêm đó, Cố Diễu không thể đuổi kịp cô với tốc độ đó.

Lúc này, Cố Diễu mang theo trái tim đầy nỗi lo sợ, cẩn thận quan sát phản ứng của lão đại nhưng biểu cảm trên mặt Thẩm Trí gần như không bộc lộ cảm xúc gì mà lẳng lặng đi về phòng.

Kể từ ngày hôm đó, Nhất Gián Đường trở về dáng vẻ bình yên đến lạ thường. Lúc sáu giờ sáng không còn tiếng vung roi, không còn bóng dáng mọi người giành giật nhau để mà gắp thức ăn trong bữa trưa cũng không còn bắt gặp thân hình nhỏ bé thoăn thoắt trên hành lang trong những buổi chiều tà. Tiết trời vào thu, ngay cả gốc cổ thụ trong sân cũng đã tắt tiếng ve sầu.

Cuộc sống của Thẩm Trí lại trở về quỹ đạo cũ, yên ắng lạnh lùng. Ban ngày anh vẫn xử lý công việc của Thúy Ngọc Các và ban đêm thì xử lý công việc của BK như thường lệ. Điều duy nhất thay đổi là vấn đề suy nhược thần kinh hình như lại quay trở lại. Cố Diễu đôi khi thức giấc vào lúc giữa đêm hai hoặc ba giờ để đi vệ sinh thì vẫn nhìn thấy phòng của Thẩm Trí còn sáng đèn.

Về phần Tạ Tiền Thiển, từ khi cô trở về trường học thì tâm sự trùng trùng, mấy ngày nay cô nghiên cứu tâm lý đồng tính luyến ái, cô vô cùng nghi ngờ rằng mình có thể đã gây ra đại họa rồi. Cô đã khiến Thẩm Trí từ cong biến thành thẳng, nếu không sao anh có thể hôn cô một cách ngon lành trên biển ngày hôm đó như thế chứ?

Nếu cô biết mình hấp dẫn như vậy thì nên kiềm chế tránh xa anh ra, điều này khiến cô cảm thấy rất phiền não, mặc dù cô vẫn không hề ăn ít đi.

Nhưng nghĩ đến việc cô và Thẩm Trí còn có hôn ước, nếu nhà họ Thẩm ép cô phải gả thì cô biết làm sao đây, điều này lại khiến cô càng thêm lo lắng, vô hình chung đã biến sự đau khổ tức giận của mình thành sức ăn và ăn nhiều hơn.

Sau khi bước vào năm thứ hai, học kỳ đầu tiên với nhịp điệu căng thẳng dồn dập khiến lịch trình của cô đặc kín. Đại học Q, trường đại học hàng đầu Trung Quốc đã tập hợp những sinh viên hàng đầu từ khắp cả nước.

Tình Dã và Tôn Uyển Kính, ở cùng ký túc xá gần như đã dành cả kỳ nghỉ hè trong thư viện. Còn cô, hồi tưởng lại cả kỳ nghỉ hè này thì điều duy nhất còn đọng lại trong ký ức là bắt ve sầu và vuốt ve bé mèo. Do đó, Tạ Tiền Thiển cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè lên cô.

Qua không bao lâu sau thì cô nhìn thấy tin tức của Thẩm Trí và Chủ tịch Nghiêm đã ký kết hợp đồng thành công. Mặc dù cô không biết điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với chú ba Thẩm. Nhưng có vẻ giống như Thẩm Trí đã nói, dự án này đã phá vỡ con đường của chú ba, sau này có lẽ ông ta cũng không khinh suất mà tạo ra sóng gió gì được nữa. Bây giờ, mọi sự như ván đã đóng thuyền, Tạ Tiền Thiển nghĩ rằng Thẩm Trí chí ít cũng đã được an toàn.

Mặc dù họ là một nhóm học bá rất ưu tú nhưng việc con gái thảo luận về cánh mày râu khi ở cùng nhau là điều khó tránh khỏi. Trong ký túc xá, Khúc Băng nói rằng em họ của cô ấy có người bạn cùng phòng rất đẹp trai và cool ngầu. Đã thế lại còn được xếp cùng chung một lớp nữa.

Từ khi bắt đầu vào học đàn em đã là mục tiêu của rất nhiều người, rất nhiều người đều đang thăm dò Khúc Băng về cậu nhóc đó. Nếu bọn họ có hứng thú, Khúc Băng có thể ưu tiên tài nguyên, chuyển sang bán cho nội bộ trước.

Khi hỏi đến Tạ Tiền Thiển thì não cô vẫn còn đầy rẫy những vấn đề của Thẩm Trí nên cô lo lắng nói rằng phải đợi mình giải quyết xong vấn đề của vị hôn phu trước.

Ký túc xá đột nhiên yên lặng như tờ, về phần vì sao cô gái thường ngày không đoái hoài không thèm liếc mắt nhìn soái ca dù chỉ một cái lại đột nhiên bảo rằng có vị hôn phu. Những cô bạn cùng phòng khác không dám hỏi thêm, không biết có phải là cô đang nói đùa hay thổi phồng.

Khúc Băng năm nay nhất định phải tham gia cho bằng được vào hội sinh viên của trường nên buổi trưa đã hẹn với các đàn chị khóa trên trong hội sinh viên, Tôn Uyển Kính có việc phải làm, do đó hôm nay chỉ có Tình Dã và Tạ Tiền Thiển đến căn tin ăn trưa.

Trên đường đi, Tình Dã không nhịn được buộc miệng hỏi: "Nhìn không ra đấy, cô như thế mà đã có vị hôn phu rồi, là do người nhà sắp đặt?"

Tạ Tiền Thiển thành thật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn cô ấy hỏi: "Làm sao cô biết?"

Đôi mắt long lanh của Tình Dã cũng chuyển động theo: "Chuyện này cô cũng không tỏ vẻ tán đồng nên tuyệt đối không phải là kiểu yêu đương tự do. Chẳng lẽ là bởi vì vị hôn phu của cô bộ dạng khó ưa lắm sao?"

Tạ Tiền Thiển lắc đầu: "Anh ấy trông khá ổn."

Cuối cùng, cô chêm thêm một câu: "Dù sao nhìn cũng đẹp hơn tiểu thịt tươi mà Khúc Băng thích."

Tình Dã nhướng mày: "Nếu không thì là điều kiện không tốt nhưng do gia đình sắp đặt thì đang lý ra ắt hẳn phải không tệ mới đúng?"

Tạ Tiền Thiển thở dài một hơi, tỏ vẻ tiếc nuối: "Điều kiện cũng rất tốt, dù sao thì cũng thuộc dạng có rất nhiều tiền."

"......" Mí mắt của Tình Dã lập tức nhướng lên.

"Ngoại hình đẹp trai lại giàu có thì cũng nên tiếp xúc thử xem."

Tạ Tiền Thiển quay đầu nhìn cô ấy với suy nghĩ sâu xa và buộc miệng nói ra: "Anh ấy không thích phụ nữ."

Biểu cảm của Tình Dã trong nháy mắt trở nên tinh tế, cô ấy nheo mắt lại và từ từ nâng cằm lên "Ồ" một tiếng thật dài và vỗ vai Tạ Tiền Thiển: "Vấn đề này không có cách giải quyết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play