Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 1


9 tháng

trướctiếp

Vào rạng sáng mùa đông, ở trên đường chẳng có mấy người hay xe cộ qua lại, trừ những hàng quán nướng bán đồ ăn đêm ồn ào náo nhiệt thì có không ít những cửa hàng đã lục tục tắt đèn.

Toàn bộ thành phố bị bao phủ bởi sương mù đã dần chìm vào giấc ngủ.

Những đêm mùa đông luôn rất mệt mỏi, thậm chí cảm giác mệt mỏi còn tệ hơn là nhiệt độ hạ xuống thấp nữa.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Từ Khả đang ngồi xổm bên cạnh chiếc xe sang trọng không khỏi rùng mình một cái.

Đêm tháng mười hai lạnh thấu xương nhưng làm sao có thể đánh bại được trái tim lạnh giá của cô ngay lúc này. 

Từ Khả cau mày nhìn về phía vết xước vừa sâu vừa dài trên chiếc xe đằng trước, dấu vết dài ít nhất mấy chục cm trên thân xe màu xanh lam đặc biệt bắt mắt.

Vô tình bị chiếc xe ba bánh màu hồng của cô gây ra.

Vẻ ngoài xa xỉ của chiếc xe chứng tỏ giá trị của nó không hề nhỏ, nhưng cô không nhận ra thương hiệu của chiếc xe này. 

Ít nhất đối với người không am hiểu về ô tô như cô thì nó rất xa lạ, đây là lần đầu tiên cô thấy nó, thậm chí nhìn bề ngoài nó chẳng khác gì những chiếc xe đang chạy ngoài kia cả.

Và, chiếc xe này mới tinh như là vừa mua xong.

Panamera, của Porsche.

Giá thị trường dao động khoảng 1 triệu đến 2 triệu rưỡi.

Từng con chữ hiển thị trên màn hình điện thoại khi tra cứu rất bình thường, nhưng khi tổng hợp lại khiến cho con tim của cô không ngừng đập liên hồi.

Từ Khả lập tức tìm kiếm thông tin về việc khắc phục trầy xước của chiếc xe này tốn bao nhiêu tiền, càng tìm kiếm thì cô càng cảm thấy lạnh lẽo. Thay lớp sơn đầu ít nhất cũng phải tốn mấy chục ngàn, sửa chữa một vết xước dài và sâu thế này thì có lẽ phải tốn mấy chục ngàn thậm chí là cả trăm ngàn…. Con số này nằm ngoài khả năng của cô rất nhiều, nhất thời Từ Khả chỉ muốn bật khóc.

Sớm biết như vậy sau khi bán bánh ngọt xong cô cũng không thèm đi bán thêm xúc xích làm gì, khoảng một giờ trước cô còn đang rất vui vẻ bởi vì hôm nay việc buôn bán thuận lợi, mấy món ngọt trong cửa hàng bánh đã bán hết sạch từ sớm nên cô mới đạp xe đến đầu phố để bán thêm xúc xích.

Việc bán xúc xích cũng rất được, tất cả những xúc xích cô đem theo đều bán hết, hơn nữa cũng có rất nhiều người xem buổi phát sóng trực tiếp bán xúc xích của cô, còn tặng cho cô rất nhiều quà trên mạng.

Nói thế nào đi nữa thì hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời.

Sau đó chiếc xe ba bánh của cô đâm sầm vào chiếc ô tô hạng sang đang đỗ bên đường.

Vui quá hoá ra buồn.

Từ Khả không biết phải làm sao, cô chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh chiếc xe sang trọng để chờ chủ nhân nó ra và thương lượng về cách bồi thường, nếu như thực sự phải trả mấy trăm vạn thì cô làm gì có cách mà trả được đây. Mấy chục ngàn cũng đã khiến cô áp lực rất nặng, chỉ mong chủ nhân chiếc xe này có thể bao dung, chấp nhận cho cô trả góp.

Trong vài ngày nữa cô phải trả tiền thuê mặt bằng quý tới, phải mua thêm rất nhiều nguyên vật liều làm bánh cũng như là trả nợ.

Nghĩ đến đây cô nặng nề mà thờ dài một hơi.

Cô đợi gần một tiếng đồng hồ, ngày thường có rất nhiều xe ô tô đậu bên đường nhưng đây là lần đầu tiên có nhìn thấy chiếc xe với hình dáng khác lạ này, không biết tối nay chủ nhân của nó có xuất hiện hay là không.

Nếu không xuất hiện thì cô chỉ có thể để lại số điện thoại trong xe chờ đối phương chủ động liên lạc với mình.

Tiết trời lại thổi thêm đợt gió lạnh, trong không khí phủ một tầng sương. Gương mặt Từ Khả đỏ lên vì lạnh, cô nhìn chằm chằm vết xước trên xe, không biết đã tự trách bản thân lo nhìn điện thoại mà không nhìn đường biết bao nhiêu lần.

Nếu không thì đã không trượt tay lái khiến chiếc xe ba bánh của cô đâm vào chiếc xe đẹp đẽ này.

Chậc, chậc.

Đợi thêm gần hai mươi phút nữa, Từ Khả xoa xoa hai bàn tay với nhau cho ấm, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, đã gần một giờ sáng. 

Thôi thì đợi thêm nửa tiếng nửa thôi, nếu như chủ nhân chiếc xe vẫn không xuất hiện thì cô đành để lại mảnh giấy trên xe rồi về trước.

“Cô bé, nửa đêm rồi mà em còn ngồi xổm chạm vào xe anh là muốn làm gì?” Đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói tuy lười biếng nhưng dễ chịu vang lên trên đỉnh đầu cô.

Từ Khả giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người nói, đó là chủ nhân của chiếc xe sang trọng này.

Đập vào mắt cô là một khuôn mặt cực kì ưa nhìn với đường nét rõ ràng, xương hàm tuyệt mỹ. Từng đường nét trên gương mặt rất chuẩn mực, tổng hợp lại thì càng xuất chúng, đầu tóc anh có chút tán loạn, ba phần tóc mái cũng mang theo cảm giác lười biếng.

Anh cúi đầu nhìn cô, tư thái từ trên cao nhìn xuống khiến cho đèn đường vừa vặn chiếu vào mặt anh, đôi mày xinh đẹp nhướng lên, trong đôi mắt đào hoa hiện lên nụ cười giễu cợt, dưới khoé mắt có một nốt ruồi lệ, mắt trái anh hơi hếch lên trông vô cùng hoang dã.

Nửa đêm sương mù quấn lấy thân anh, khiến cho anh nhìn có chút không chân thật.

Từ Khả không khỏi nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến như vậy, đẹp đến mức có thể dùng từ “mỹ” để hình dung, đến mức có chút hoa lệ mê người.

Hoa mỹ.

Tha thứ cho cô vì vốn từ hạn hẹp, trong vài giây ngắn ngủi cô chỉ có thể nghĩ đến từ “hoa mỹ” này mà thôi.

Mặc dù đây không phải là từ có thể miêu tả ngoại hình của một người nhưng nó rất phù hợp với người đàn ông đang đứng trước mặt này đây.

Cô vội vàng đứng dậy, phát hiện ra người đàn ông này rất cao, vừa rồi không thấy được do bản thân đang ngồi xổm.

Anh cao ít nhất một mét tám lăm, bên ngoài mặc một chiếc măng tô màu đen với một chiếc áo len cao cổ màu lạc đà bên trong, hai chiếc chân dài bọc trong quần yếm đen, dưới chân cũng mang đôi bốt Martin màu đen, cổ giày hở ra, bộ quần áo thời thượng này rất phù hợp với khí chất kiêu ngạo của anh.

Người đàn ông trong tư thế buông lỏng, ngón tay phải còn kẹp nửa điếu thuốc, làn khói trắng cuộn lên hoà vào không khí làm mờ đi gương mặt một chút.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá, cảm giác không tệ lắm.

“Sao nào, cũng giỏi thật đó” Người đàn ông vừa nói vừa rít một hơi thuốc: “Cô thật tận tâm, trời lạnh như thế mà” 

Từ Khả nghe vậy lập tức lắc đầu, cô giơ tay lo lắng ra hiệu với anh.

Cô không thể nói, cô bị câm và thường ngày giao tiếp với mọi người hầu như thông qua điện thoại di động, giấy và bút, nãy giờ cô quá lo lắng nên đã không kịp phản ứng lại.

Nhìn thấy bộ dạng bối rối của cô gái trước mặt, đôi mày xinh đẹp của Thẩm Trí nhướng lên cao.

Sau khi ra hiệu một lúc, Từ Khả nhận ra đối phương không thể hiểu được ngôn ngữ kí hiệu của cô, vì vậy cô đành lấy giấy bút đã chuẩn bị trong túi xách.

[Xin lỗi, tôi vô tình làm xước xe của ngài, vết xước rất lớn] 

Cô vội vàng ghi vào sổ tay một câu rồi giơ lên cho đối phương đọc.

Thẩm Trí cúi đầu nhìn cuốn sổ cô đang cầm, trên đó có viết mấy chữ đại loại như là [Đâu là xúc xích vị việt quất, xúc xích có muốn cay không?]….. 

Chuyện này.

Đầu bút to hơn bình thường, chắc là để tiện cho người khác, quyển sổ không lớn lắm, hình như là đóng chung cỡ giấy A4.

Nét chữ xinh đẹp, ngòi bút sắc và chắc nịch, trái ngược với vẻ bề ngoài dễ thương và thanh tú của cô.

“Cô không thể nói chuyện?” Thẩm Trí xem xong rồi hỏi

Từ Khả gật đầu tiếp tục viết vào sổ.

Thẩm Trí nhìn cô chằm chằm, thấy cô rất nhanh đã viết thêm một câu: [Xe của ngài bị xe ba bánh của tôi làm xước, phải bồi thường bao nhiêu ạ?] 

Nhìn những dòng chữ trên tờ giấy của cô, Thẩm Trí vòng qua phía trước xe, quả nhiên nhìn thấy phía trước của chiếc xe mới mua của mình có một vết xước vừa hẹp vừa dài.

“Chậc” Anh nhíu mày, liếc nhìn chiếc xe ba bánh bên cạnh.

Xe ba bánh không quá lớn mà còn rất cũ nát, trong xe có một cái lò nướng và một bình xăng nhỏ, còn có mấy cái khay bên trong lộn xộn những gia vị và những hộp nhỏ dùng để đóng gói.

Từ Khả nghe tiếng “chậc” của anh, nhìn thấy đôi lông mày anh cau lại thì cô càng cảm thấy bối rối.

[Xin lỗi, tôi biết xe của ngài rất đắt tiền, phí sửa chữa cũng rất đắt] 

Cô viết xong một câu liền vội vàng giơ lên, sau đó lại cặm cụi viết tiếp

[Tôi không thể trả nhiều tiền cho ngài một lần được, ngài có thể cho tôi xin trả góp dần dần được không? Tôi xin lỗi, thực sự tôi không cố ý đâu] 

Thẩm Trí nhìn qua cuốn sổ rồi lại nhìn vẻ mặt của cô.

Cô gái trước mặt trông cũng không lớn lắm, nhìn qua có vẻ chỉ mới 22 23 tuổi, đầu tóc búi cao, khuôn mặt tròn trịa thanh tú, còn có đôi mắt hạnh trong veo tròn xoe, rõ ràng là trông vô cùng dễ thương.

Ăn mặc còn rất….giản dị.

Dù sao cũng là loại quần áo đơn giản, nhìn qua thì rất cũ kĩ. Cô mang một đôi giày giữ nhiệt màu đỏ sẫm, loại thường chỉ thấy người lớn tuổi mang và một cái tạp dề kẻ sọc sẫm màu dài tới gối.

Mộc mạc.

Hình như cô ấy đã đợi rất lâu rồi, khuôn mặt đỏ bừng lên vì lạnh, ngay cả chóp mũi và vành tai cũng đỏ bừng.

“Cô đã đợi ở đây bao lâu rồi?” Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ sáng rồi.

Từ Khả lắc đầu, tiếp tục viết: [Không lâu]

Lại một cơn gió lạnh thổi qua, cô rụt cổ về, không tránh khỏi phun ra một ngụm khói trắng, đôi mắt nhìn anh ngập tràn áy náy.

“Cô trả tôi một trăm đồng” Thẩm Trí nhìn cô rồi nhẹ giọng, anh vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc trong tay, đem mẩu thuốc đó bỏ vào túi quần.

Vẫn là tiết trời se lạnh lúc nửa đêm, một cô gái đã chờ đợi ở đây rất lâu, sự chân thành của cô cũng khiến anh nguôi ngoai bớt.

Thật xui xẻo cho anh, đối phương còn là cô bé câm không nói chuyện được.

Có thể đợi lâu trong cái lạnh này thì anh đoán rằng cô sẽ cảm thấy xấu hổ vì không trả bất kì khoản tiền bồi thường nào cả, nếu là một người không có đạo đức thì đã sớm cao chạy xa bay rồi.

Từ Khả há to miệng, nhìn anh rồi phát ra một tiếng “a”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc trên mặt cô, Thẩm Trí lại nói: “Tôi không thiếu khoản tiền bồi thường này của cô”

Từ Khả: “….”

“Cô chuyển khoản hay đưa tiền mặt?” Anh không muốn nói thêm gì nữa, lấy điện thoại bấm vào mã nhận tiền trong wechat rồi đưa cô.

Từ Khả vẫn không có phản ứng gì, cô đã chuẩn bị tâm lí phải trả ít nhất hai mươi đến ba mươi ngàn nhân dân tệ, thậm chí cô vẫn còn đang suy nghĩ bản thân phải mất bao lâu để trả xong số tiền bồi thường này.

“Cô ngốc hả?” Thấy cô không có phản ứng gì, người đàn ông tiếp tục nói.

Từ Khả hoàn hồn, cúi đầu viết: [Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng lần này tôi đã làm hỏng xe của ngài rồi, tôi không thể để ngài chịu thiệt được, bồi thường trong một lần thì quá nhiều tiền tôi không có khả năng chi trả, nhưng tôi có thể trả góp] 

Thẩm Trí thấy cô đang cúi đầu viết, có lẽ do quá lạnh nên bàn tay cầm bút của cô cứng đờ mà run rẩy.

“Vết xước đó không tốn nhiều tiền sửa đâu” Anh nói

Từ Khả ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn đường vẻ mặt anh trông không chút lãnh đạm, đại khái là do mắt mày anh quá đẹp, cho nên không thể lãnh đạm được.

“Đưa tôi một trăm tệ đi, lạnh quá, tôi không muốn đứng đây hóng gió nữa” Thẩm Trí lại đưa điện thoại qua cho cô.

Gặp phải người tốt rồi.

Còn là một người đàn ông đẹp trai ưa nhìn nữa.

Người vừa đẹp trai vừa tốt bụng.

Từ Khả cười cảm kích, cô lấy điện thoại ra chủ động quét mã chuyển cho anh một trăm tệ.

Khi quét xong, cô cầm bút và viết lên tờ giấy.

[Ngài có thích ăn đồ ngọt không? ]

[Cũng có thể đem tặng cho bạn bè, người thân] 

“Có ý gì?” Thẩm Trí nhìn lời nói của cô, kỳ quái mà hỏi.

[Tôi mở một tiệm bán đồ tráng miệng, ngay trước cửa hàng này] 

Từ Khả viết xong rồi chỉ vào một dãy nhà cũ năm sáu tầng ở phía trước con đường.

Thẩm Trí nhìn sang, phía trên có chung cư, phía dưới có cửa hàng, có quán ăn, tiệm thuốc và rượu, nhưng xa quá anh không thấy rõ và đại đa số đều đã đóng cửa hết rồi.

[Kêu là Tiệm đồ ngọt Siêu Khả Dĩ, ở bên cạnh căn tin, ngày nào ngài cũng có thể đến để chọn bánh, hương vị với kiểu dáng tuỳ ý]

[Giống như tôi đang trả góp cho ngài]

Từ Khả lại cười, cô giơ cuốn sổ lên trước mặt, đôi mắt tròn xoe của cô trong veo thuần khiết, khi cười lên thì bên khoé miệng cô có một má lúm đồng tiền nhỏ.

Thẩm Trí nhìn cô, hỏi: “Em tên gì?”

[Từ Khả] 

“Cái tên này cũng rất đáng yêu” Nhìn hai chữ trên giấy người đàn ông không khỏi mỉm cười.

Từ Khả lập tức lắc đầu: [Vâng, vâng, vâng]

“Ồ?” Thẩm Trí hỏi lại

Cô nhíu mày, giống như là cảm thấy không ổn nên viết: [Cũng dễ thương] 

“Được, đợi rảnh rỗi đi ngang qua chỗ này mua bánh ngọt, vừa vặn ở nhà có một thằng nhóc thích ăn” Thẩm Trí không hỏi nữa: “Mau trở về đi, muộn rồi”

Từ Khả gật đầu, nhưng cũng không lập tức rời đi.

Thẩm Trí thấy cô muốn anh đi trước nên anh liền lên xe rồi khởi động.

Khởi động rồi nhưng cô vẫn không rời đi, Từ Khả nghi hoặc, chỉ thấy anh hạ cửa kính xe xuống, vươn đầu nhìn mình: “Xe của cô chuyển đi một chút, tôi qua không được”

Từ Khả nhanh chóng tiến lên đem xe ba bánh của mình hướng qua một bên.

Người đàn ông chậm rãi lái xe ra khỏi chỗ đậu, anh cũng không nói thêm gì nữa, đóng lại cửa sổ, lái chiếc xe sang trọng rời đi, chỉ lưu lại mỗi một làn khói xe cùng tiếng vang ầm ầm.

------------------------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp