Đôi mắt Lý Tân không khỏi trừng lớn: “Khu đất số hai ở Dương Thành? Tôi nghe cha tôi nói mảnh đất đó có giá trị kinh tế rất lớn!” 

 Lâm Thanh Nham càng nói càng cảm thấy phiền muộn: “Tôi nghe nói lần này Giang Kim Bưu trở về Dương Thành sẽ ở một đoạn thời gian. Cha tôi đang cố gắng hết sức để gặp ông ấy, nhưng muốn gặp được nhân vật có cấp bậc như ông ấy thật sự khó như lên trời!” 

 Bạn thân có lòng muốn hỗ trợ thế nhưng cũng không có cách nào! 

 “Ở Dương Thành, người có thể hẹn gặp Giang tổng, hoặc là người cùng cấp với Giang tổng, hoặc là lãnh đạo cấp cao!” 

 Lâm Thanh Nham tự lẩm bẩm: “Tôi biết Trang Công Tử, ông nội anh ta cũng từng được coi là lãnh đạo cấp cao ở Dương Thành...” 

 Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Lý Tân cũng sáng lên: “Nhà họ Trang có thế lực rất lớn, không phải trước đây Trang Công Tử theo đuổi cô sao, cô nhờ anh ta giúp đỡ chuyện này thử xem, tôi nghĩ có thể thành công!” 

 Lâm Thanh Nham không khỏi cười khổ nói: “Thành công? Sao có thể đơn giản như vậy, lần trước anh ta còn lừa tôi... Không nói chuyện này nữa, phiền chết được!” 

 Đúng vậy, vào ngày sinh nhật của Lưu Công Thiên, Trang Công Tử không chớp mắt mà nói dối, rõ ràng gã không hề giúp nhà họ Lâm mà còn lấy đi công lao! 

 Hơn nữa còn làm cô xấu hổ trước mặt cha và ông nội! 

 Đồng thời cũng bị Diệp Huyền nói trúng, Trang Công Tử không phải người tốt lành gì. 

 Nhưng bây giờ có lẽ nhờ Trang Công Tử giúp là lựa chọn tốt nhất. 

 Bên kia, Diệp Huyền đã bắt taxi về nhà họ Lâm, vừa bước vào cửa thì nhìn thấy mẹ của Lâm Thanh Nham, Lý Gia Tuệ. 

 “Diệp Huyền về rồi, mẹ đi lấy đồ ăn ngon cho con!” 

 Lý Gia Tuệ đã coi Diệp Huyền như người nhà từ lâu! 

 “Mẹ, không cần đâu, con chưa đói!” 

 Diệp Huyền không trở về phòng mà trò chuyện với Lý Gia Tuệ. Lý Gia Tuệ gọt cam cho Diệp Huyền ăn. Bà thật sự coi Diệp Huyền là con rể của mình, Diệp Huyền cũng rất kính trọng bà. Vì ông nội Lâm và Lý Gia Tuệ, hắn cũng muốn bảo vệ tập đoàn Lâm thị thật tốt, Diệp Huyền nghĩ thầm. 

 Tại phòng làm việc trên lầu, Lâm Thanh Nham cắn răng nói: 

 “Ông nội! Cha! Để con đi nhờ Trang Công Tử giúp một lần nữa nhé?” 

 Nhắc đến Trang Công Tử, trên mặt cha cô là Lâm Văn Bạch tràn đầy tức giận: “Đừng đi cầu xin hắn, thằng nhãi đó không phải thứ gì tốt!” 

 “Lần trước tại tiệc sinh nhật của ông Lưu, rõ ràng là hắn ta không giúp nhà họ Lâm chúng ta nhưng lại tự nhận công lao về mình, rõ là một tên tiểu nhân!” 

 Sau đó ông Lâm đã hỏi ông Lưu rằng liệu có phải là nhà họ Trang đã giúp đỡ nhà họ Lâm hay không, kết quả người ta nói không phải! 

 Điều này làm ông Lâm rất xấu hổ! 

 Loại người đạo đức giả như Trang Công Tử, ông Lâm cực kỳ chán ghét! 

 Lâm Thanh Nham thấp giọng nói: “Nhưng nếu chúng ta không nhờ Trang Công Tử giúp đỡ thì còn có thể nhờ ai nữa đây? Nếu không hẹn được Giang Kim Bưu, khu đất thứ hai sẽ bị cha con nhà họ Lục cướp mất!” 

 “Đến lúc đó, uy tín của bọn họ trong tập đoàn sẽ tăng lên, cổ đông của tập đoàn sẽ cho rằng nhà họ Lâm chúng ta không bằng nhà họ Lục!” 

 Những lời Lâm Thanh Nham nói là sự thật, các cổ đông của tập đoàn đầu tư tiền vào tập đoàn Lâm thị chỉ là để kiếm tiền! 

 Ai giúp họ kiếm được tiền thì họ sẽ ủng hộ! 

 Lúc này, Lâm Vân Hà thở dài, kể lại chuyện cũ lúc ông còn trẻ đã giúp đỡ ông cụ bên nhà họ Trang! 

 Ông cũng nói sẽ trực tiếp gọi cho ông cụ của nhà họ Trang là Trang Vương Mã! 

 Nhưng mà, muốn cầu người ta giúp đỡ thì phải ăn nói khép nép, Lâm Thanh Nham rất đau lòng cho ông nội Lâm! 

 Lâm Vân Hà hít sâu một hơi: “Ăn nói khép nép thì ăn nói khép nép vậy, vì lợi ích của nhà họ Lâm, vì không để quyền lực của hai đứa bị đoạt, ta sẽ gọi cuộc điện thoại này!” 

 Nói xong, ông lấy điện thoại di động ra gọi cho Trang Vương Mã: “Anh Trang, còn nhớ tôi không? Tôi là Lâm Vân Hà!” 

 Giọng điệu của Lâm Vân Hà rất khách khí, ông cố ý chào hỏi bằng giọng điệu của một người bạn cũ. Trang Vương Mã ở đầu dây bên kia khẽ cau mày, giọng điệu nghiêm túc lạnh lùng: 

 “Hóa ra là Lâm tổng?” 

 Nghe giọng điệu cố ý xa cách và lạnh lùng của ông ta, trong lòng Lâm Vân Hà không khỏi trầm xuống! 

 Nhưng để có được cuộc hẹn với trùm đất Giang Kim Bưu, ông vẫn tiếp tục mỉm cười và nói: “Là tôi, anh...” 

 “Anh em gì, chúng ta không liên quan gì đến nhau, Lâm cựu chủ tịch, đừng loạn xưng hô!” 

 Giọng điệu của Trang Vương Mã vừa kiêu ngạo vừa khinh thường, dường như từ lâu ông ta đã quên hết những gì Lâm Vân Hà từng giúp đỡ! 

 Cuộc gọi này là Lâm Vân Hà mở loa ngoài nên cha con Lâm Văn Bạch cũng có thể nghe được nội dung cuộc gọi. Nghe giọng điệu không coi ông Lâm ra gì của Trang Vương Mã, sắc mặt hai cha con tràn đầy tức giận! 

 Bọn họ cảm thấy ông Lâm bị sỉ nhục! 

 Nhà họ Lâm bị sỉ nhục! 

 Lâm Vân Hà đè nén cơn giận trong lòng: “Ngài Trang nói đúng, thật ra là tôi muốn nhờ ngài Trang bắc cầu, mời trùm đất Giang Kim Bưu ăn bữa cơm.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play