“Ngài Diệp Huyền, là lỗi của tôi, là tôi quá nóng ruột đã mạo phạm đến cậu.” 

 Bị Diệp Huyền từ chối, sắc mặt Giang Kim Bưu lập tức sụp đổ, ông ta lúng túng nhìn về phía Trương Vũ Hà, muốn cầu xin ông giúp đỡ. 

 Trương Vũ Hà làm sao có thể không biết Diệp Huyền là đang mượn hoa hiến Phật, muốn Giang Kim Bưu nhớ kỹ ân tình của Trương Vũ Hà ông! 

 “Diệp Huyền.” 

 Trương Vũ Hà cười nói: “Chủ tịch Giang cũng vì quá yêu thương vợ mình nên sốt ruột mới nói năng lỗ m ãng, thật sự không phải cố ý.” 

 Trương Vãn Thanh cũng bị Giang Kim Bưu làm cho cảm động. 

 Suy cho cùng, một nhân vật lớn như ông ta lại có thể vì vợ mình mà quỳ gối trước người khác, thật sự rất hiếm có. 

 “Anh Diệp Huyền, hay là anh giúp đỡ chút đi.” 

 Trương Vãn Thanh nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Huyền, ánh mắt tràn đầy cầu xin. 

 “Được rồi.” 

 Diệp Huyền cũng không quá nhiệt tình mà chỉ liếc mắt nhìn Giang Kim Bưu: “Tôi nể mặt bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh mới đồng ý giúp đỡ đó.” 

 Giang Kim Bưu kích động, vội vàng cúi người về phía Diệp Huyền và Trương Vũ Hà: “Cảm ơn Diệp thần y, cảm ơn Trương thần y và cô Vãn Thanh!” 

 Tâm trạng của Trương Vũ Hà rất sảng khoái, ông không khỏi thầm khen ngợi Diệp Huyền thật hiểu đạo lí đối nhân xử thế! 

 “Ngài Diệp Huyền, xin mời uống trà!” 

 Giang Kim Bưu nhanh chóng rót một chén trà cho Diệp Huyền, đưa bằng hai tay, kích động hỏi: 

 “Ngài Diệp, có phải tôi chỉ cần ném Tỳ Hưu màu đỏ ở đầu giường vợ tôi đi thì bà ấy có thể khỏe lại đúng không?” 

 Diệp Huyền nhận lấy tách trà, không nhanh không chậm trả lời: “Có thể khỏe lên được một nửa, dù sao thân thể của vợ ông đã bị tà khí ăn mòn, muốn hoàn toàn khỏe lại còn cần dùng một chút phương pháp đặc thù.” 

 Giang Kim Bưu vội vàng đỡ vợ ngồi xuống, cung kính hỏi: “Bác sĩ Diệp, tôi sẽ lập tức vào phòng lấy hết đồ trang trí ra cho cậu xem!” 

 Trong phòng có rất nhiều đồ trang trí và ngọc bích, ông ta sợ ngoài Tỳ Hưu màu đỏ ra thì còn có thể có những thứ khác bất thường! 

 Nếu không ông ta cũng không biết nên tìm ai trả thù! 

 “Được!” 

 Sau khi Diệp Huyền trả lời liền ngồi xuống uống trà. 

 Giang Kim Bưu vội vàng chạy lên phòng lấy Tỳ Hưu ra. 

 Bà Giang cũng lịch sự chào hỏi Diệp Huyền: “Bác sĩ Diệp, tôi tên là Vương Lệ, cậu có phòng khám riêng như bác sĩ Trương không?” 

 “Không, tôi làm việc cho một công ty xây dựng.” 

 Vương Lệ nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên: “Bác sĩ Diệp, gia đình chúng tôi làm bên đất đai, có thể coi là một nửa cùng ngành nha!” 

 Diệp Huyền cười nhẹ: “Đại khái cũng liên quan.” 

 Vương Lệ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy thái độ của Diệp Huyền! 

 Diệp Huyền này hình như chưa từng nghe đến tên chồng bà? 

 Trùm đất Giang Kim Bưu, cậu ấy chưa nghe nói qua sao? 

 Hay là cậu Diệp Huyền không coi trọng? 

 Lúc này, Giang Kim Bưu đã từ trên phòng đi xuống và mang theo rất nhiều đồ trang sức. 

 Vương Lệ giả vờ kinh ngạc, cười nói: “Ông xã, bác sĩ Diệp cùng ngành với chúng ta đó!” 

 Nghe vậy, ánh mắt Giang Kim Bưu không khỏi sáng lên: “Bác sĩ Diệp, cậu làm việc ở đâu thế?” 

 “Anh Diệp làm việc ở tập đoàn Lâm thị!” 

 Trương Vãn Thanh ngồi bên cạnh Diệp Huyền mỉm cười giúp Diệp Huyền trả lời. 

 “Tập đoàn Lâm thị?” 

 Giang Kim Bưu càng cười chân thành hơn: “Thật là trùng hợp, tôi vừa gặp được một cổ đông của tập đoàn Lâm thị!” 

 “Để tôi nghĩ xem, đúng rồi, ông ta tên là Lục Chí Phàm!” 

 Diệp Huyền nghe được lời này không khỏi cau mày, Lục Chí Phàm không phải chính là cha ruột của Lục Kiên sao? 

 “Lục Chí Phàm là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lâm thị, nhưng tôi không có quan hệ gì với ông ta cả.” 

 Nghe Diệp Huyền nói như vậy, Giang Kim Bưu cười nói: “Chuyện này đơn giản thôi, ngày mai tôi mời mọi người đến nhà tôi ăn cơm, mọi người liền quen biết ấy mà!” 

 Diệp Huyền lắc đầu, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Không cần, tôi không muốn liên quan gì đến cha con Lục Chí Phàm! Mà cha con họ cũng không đủ tư cách ngồi ăn cùng bàn với tôi!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play