“Bằng cách này, Diệp Huyền sẽ nhận ra thực lực của nhà họ Tống chúng ta, đồng thời cũng có thể khiến nhà họ Lâm mang ơn chúng ta, Thanh Nham cũng sẽ nhận ra được tâm ý của cháu với cô ấy!”

“Tối nay cháu cũng mời họ cùng ăn tối, để ông và Lâm lão gia có thể ngồi xuống ôn lại chuyện cũ!”

Nghe vậy, Tống Quốc Đống không nhịn được cười nói: “Thủ đoạn này là do Lâm Văn Bạch dạy cho cháu đúng không?”

Tống Khải không khỏi bất ngờ, nghi ngờ hỏi: “Ông nội, sao ông đoán được?”

Tống Quốc Đống mỉm cười không nói gì nhưng trong lòng lại sáng như gương. Ông ta biết rất rõ tính cách của Tống Khải, đứa cháu trai này của ông ta luôn sống không lo không nghĩ, nhà họ Tống đã sắp xếp hết thảy mọi thứ cho anh †a mọi thứ. Cho nên Tống Khải sẽ không thể nghĩ được chuyện phức tạp như vậy.

Lợi dụng thiệp mời để nhà họ Lâm và Lâm Thanh Nham biết ơn anh ta, đồng thời có thể đuổi Diệp Huyền đi, cách này đôi bên cùng có lợi, Tống Khải không thể nào nghĩ ra được.

Tuy nhiên, Tống Quốc Đống đã dành phần lớn cuộc đời của mình ở vị trí lãnh đạo của Cục Cảnh sát, đương nhiên trí thông minh và mưu kế cũng hơn người. Lâm Vân Bạch có thể lừa Tống Khải nhưng không thể lừa Tống Quốc Đống.

Tống Quốc Đống cười nói: “Tống Khải, muốn có được thiệp mời tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương khó như thế nào, cháu có biết không?”

Tống Khải mỉm cười nói: “Ông nội, cháu thật sự không biết nhiều về chuyện này. Hơn nữa cháu vừa đi du học về, cũng không rõ tình hình ở Dương Thành.”

Tống Quốc Đống bình tĩnh nhấp một ngụm trà, sau đó duỗi ngón tay ra chỉ mặt đất trước mặt, nơi đang chất đống quà tặng của các gia tộc lớn ở Dương Thành. Từ ngọc bích cổ đến dược liệu Trung y đắt tiền, đến thư pháp và tranh vẽ nổi tiếng, mỗi món quà đều là vô giá.

Đây là những bảo vật sưu tầm đẳng cấp, nói là lùng sục đồ quý ở phố đồ cổ để mua cũng không sai. Do đó, đây cũng đã trở thành một cách để hối lộ.

“Tống Khải, cháu xem đi. Trong số những người đến tặng, đúng thật là có một số người thực sự muốn đến thăm ông nội, nhưng hầu hết đầu là muốn nhờ nhà

họ Tống giúp lấy thiệp mời cho bữa tiệc của Phiền Chiến Vương.”

“Những người đến tận cửa tặng nhà này cũng biết rõ trong lòng rằng khó có thể thành công, cho nên việc gửi quà tiền triệu vẫn có thể sẽ thất bại!”

“Nhưng họ vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng nhà họ Tống chúng ta sẽ giúp đỡ họ.”

“Thử nghĩ xem, bữa tiệc Phiền Chiến Vương hấp dẫn đến mức nào. Sức mạnh ẩn sau nó khủng bố đến mức nào!”

“Một nhà họ Lâm nhỏ bé hoàn toàn không thể chen vào bữa tiệc này.”

Nghe xong lời của Tống Quốc Đống, sắc mặt Tống Khải đột nhiên thay đổi. Thành thật mà nói, anh ta biết rằng sẽ rất khó để có được lời mời tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương, nhưng anh ta không ngờ rằng trong đó lại có rất nhiều điều ẩn giấu!

Cứ như vậy, Tống Khải đột nhiên có cảm giác bị Lâm Văn Bạch lừa. Ông ta ăn nói dễ nghe đến mức lừa anh ta đồng ý.

“Ông nội, cháu đã hứa với Lâm Văn Bạch, nếu cháu không giúp, cháu sợ ông ta sế cười nhạo cháu...”

Tống Khải nói với vẻ mặt khó xử, trông có chút bất đắc dĩ. “Cháu nghe ông nói xong đã.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play