Giáo viên và học sinh toàn trường chen chúc trên sân, hàng ngũ xếp sát nhau dày đặc.
Nghe thấy tiếng động, mấy học sinh xung quanh len lén nhìn về phía bọn họ.
Thật ra Dụ Phồn cũng không quan tâm việc mình đứng ở đâu, chỉ cần Trang Phóng Cầm đồng ý, bảo đứng lên đầu hàng cậu cũng không ý kiến gì.
Đổi lại là một người khác, chắc chắn cậu cũng sẽ đi lên trước đứng mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Dụ Phồn nhìn hắn chằm chằm: “Mắt bên nào của cậu thấy tôi lùn hơn cậu?”
Nghe vậy, Trần Cảnh Thâm cụp mí mắt xuống rồi lần nữa nhấc lên: “Cả hai bên.”
Lại bị đánh giá, Dụ Phồn gật đầu: “Chọn thời gian đi, tôi xem giùm cậu ——”
“Xem cái gì? Xem ở đâu?” Lưng Dụ Phồn bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, giọng nữ nghiêm khắc truyền đến từ phía sau. “Thứ gì còn đẹp hơn cả hiệu trưởng nữa? Nhìn lên đài chủ tịch cho tôi!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dụ Phồn bĩu môi, nhìn lên đài chủ tịch một cách đối phó.
Hôm nay Trang Phóng Cầm mặc đồ đen từ đầu đến chân, chỉ có khăn lụa thấp thoáng sắc tím, mái tóc được búi cẩn thận sau đầu, cô cầm trong tay một bản danh sách, nhíu mày nhìn người trước mặt.
Bởi vì đeo kính đã lâu nên mắt cô có vẻ khá nhỏ, răng hơi hô, trông cực kì nghiêm khắc.
Giây phút Trang Phóng Cầm xuất hiện, Trần Cảnh Thâm có thể cảm nhận được người trước mặt bỗng nhiên thả lỏng lại, thái độ thù địch vừa mới bao trùm khắp người cũng tiêu tan, quay trở về dáng vẻ lười nhác.
“Lát nữa đến văn phòng từ từ giải thích mấy vết thương trên mặt cậu cho tôi.” Trang Phóng Cầm cúi đầu, nhìn thấy chiếc áo chui đầu màu đen cậu mặc trên người, sắc mặt lập tức tệ hẳn đi, “Đồng phục của cậu đâu?”
“Em quên mất.”
“Sao cậu không quên luôn ngày khai giảng đi?” Trang Phóng Cầm nói, “Tự nhìn lại xem, cả trường đều mặc đồng phục, chỉ có mỗi mình cậu lạc loài! Lát nữa hội học sinh tới lại trừ vào điểm ngoại hình trang phục lớp tôi!”
Chủ nhiệm lớp bên cạnh trêu: “Hôm nay có lãnh đạo tới kiểm tra, nhờ phúc của cậu mà chủ nhiệm lớp cậu bị phê bình trong cuộc họp ngay ngày đầu tiên khai giảng đấy.”
Dụ Phồn vốn chẳng mấy quan tâm, nghe vậy thì cụp hai ngón tay lại: “Vậy em tránh đi trước một lúc nhé?”
“Im miệng.” Trang Phóng Cầm đau đầu vung tay, “Đi mượn áo khoác đồng phục của bạn nào đi.”
Dụ Phồn nghển cổ tìm người: “Vương Lộ An.”
“Khỏi gọi, bạn cậu cũng chỉ mặc mỗi áo khoác ngoài thôi.” Trang Phóng Cầm khó hiểu, “Cậu mượn bạn học đứng ngay bên cạnh này không phải là được rồi sao?”
Bạn học ngay bên cạnh?
Dụ Phồn không thèm liếc nhìn người bên cạnh lấy một cái, “Mượn áo khoác của học sinh lớp khác thì không hay lắm nhỉ?”
“Lớp khác gì?” Trang Phóng Cầm nói, “Em ấy là bạn cùng lớp của cậu.”
“?”
“Vừa mới tới, học sinh chuyển lớp, sau này sẽ học trong lớp chúng ta.” Nói xong, Trang Phóng Cầm nhìn qua Trần Cảnh Thâm hỏi ý kiến, “Bạn học Trần, có thể cho em ấy mượn đồng phục mặc một lúc được không? Đương nhiên không đồng ý cũng không sao, không ép buộc.”
Dụ Phồn nhíu mày, vẻ mặt người đi mượn còn ghét bỏ hơn cả người bị mượn.
Dụ Phồn: “Em không mượn…”
“Được ạ.” Trần Cảnh Thâm liếc cậu một cái, “Nếu cậu ấy không chê áo khoác quá dài.”
Dụ Phồn: “Cậu cởi ra ngay đi.”
Nửa phút sau, Dụ Phồn nhận lấy áo khoác cẩu thả mặc vào, sau khi mặc xong, cậu cúi đầu nhìn một lượt để xác định lại.
Không dài, vừa vặn, hẳn là cùng cỡ với áo khoác đồng phục của cậu.
“Hơi ngắn.” Cậu ngẩng đầu nói, “Giải tán trả lại cậu.”
In giữa chiếc áo chui đầu của Dụ Phồn là hình đầu lâu tróc da, quần dài màu đen, trên mặt dán mấy cái băng cá nhân xiêu vẹo, chiếc áo khoác đồng phục sạch sẽ mặc bên ngoài trông chẳng hề hợp rơ.
Trần Cảnh Thâm nhìn vệt xanh tím lộ ra gần miếng băng cá nhân, bỗng nhiên giơ tay lên.
Dụ Phồn đánh vào tay hắn theo phản xạ có điều kiện: “Làm gì?”
Cởϊ áσ khoác ra, bên trong Trần Cảnh Thâm mặc áo sơ mi đồng phục, cài đến tận khuy áo trên cùng. Lưng thẳng tắp, nghiêm chỉnh và quy củ.
Tay Trần Cảnh Thâm ngừng giữa không trung, sau đó rất tự nhiên buông xuống: “Cổ áo.”
Dụ Phồn định nói liên quan mẹ gì đến cậu, nhưng nghĩ lại thì mình vẫn đang mặc áo đồng phục của người ta, vì vậy sửa lại một chút cho có.
Trang Phóng Cầm nhìn hết sức hài lòng: “Được rồi, cậu mặc cho tử tế đừng có làm bẩn, hết buổi nhớ phải trả lại cho người ta.”
Một lát sau, cô lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Phút chốc, cô bừng tỉnh, dùng góc tập chọc chọc hai người, “Khoan đã, xếp hàng theo chiều cao, hai người đổi chỗ đi.”
Dụ Phồn: “…”
Hai giây sau, cậu mặt lạnh như tiền từ bỏ đấu tranh, nhường đi “ngai vàng” cuối hàng.
“Đại hội thể thao khúc quân hành” cuối cùng cũng kết thúc, sau khi toàn trường cùng giương cao cờ, hiệu trưởng hắng giọng, bắt đầu bài phát biểu thiết tha đầy xúc động của ông.
Bình thường lúc này Dụ Phồn đã đứng ngủ luôn rồi, nhưng hiện tại cậu vẫn phải cố chống mí mắt, hai mắt đờ đẫn đực ra nhìn chằm chằm đường mép tóc của thầy hiệu trưởng.
Hôm nay tiếng micro trường vang hơn thường ngày rất nhiều, ồn đến mức cậu không tài nào ngủ được.
Lần này hiệu trưởng có chuẩn bị sẵn từ trước, hùng hồn nói tới nửa tiếng đồng hồ. Dụ Phồn đứng đến mức cạn kiệt kiên nhẫn, theo thói quen đút tay vào túi áo khoác —— sau đó đụng phải một món đồ.
Rất mỏng, cảm giác trơn nhẵn, có viền góc.
Cậu buồn ngủ nhức cả đầu, tiện tay rút ra.
Sau khi thấy rõ thứ trong tay, Dụ Phồn khựng lại.
Rất mỏng, cảm giác trơn nhẵn, có viền góc.
Cậu buồn ngủ nhức cả đầu, tiện tay rút ra.
Sau khi thấy rõ thứ trong tay, Dụ Phồn khựng lại.
Đó là một phong bì màu hồng nhạt không viết bất kì chữ gì bên trên, nhưng xét theo cảm nhận, bên trong hẳn là nhét một lá thư.
Chỗ miệng dán thư có một miếng sticker hình trái tim màu đỏ be bé giống với màu nền ám muội của phong bì, như thể muốn thông báo cho mọi người về thân phận của nó.
Đây là… thư tình?
Nhét vào từ khi nào vậy?
Dụ Phồn nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra nguồn gốc của phong thư.
Vừa định nhìn kĩ lại, ánh mắt cậu chợt quét đến ống tay áo đồng phục trắng như dùng thuốc tẩy chẳng hề hòa hợp với những người xung quanh của mình.
Đệt.
Dụ Phồn bỗng chốc hoàn hồn —— Hiện giờ, cậu đang mặc áo khoác của Trần Cảnh Thâm.
Bức thư tình này là của Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn lập tức có phản ứng, nhét cả lá thư trở lại vào trong túi, sau đó theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Trần Cảnh Thâm đang nhìn về phía đài chủ tịch, nghe hay không thì không biết nhưng trông rất nghiêm túc.
Ban nhϊếp ảnh của trường thích chụp kiểu học sinh như thế này nhất, thái độ nghiêm chỉnh như mọt sách.
Một con mọt sách như vậy mà cũng sẽ yêu sớm sao?
Cảm nhận được ánh mắt cậu, Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng rũ ánh mắt: “Sao?”
Nhìn thế này, có vẻ như đối phương không phát hiện ra động tác vừa rồi của cậu.
Dụ Phồn vội quay đầu lại: “Không có gì.”
Vào đúng giây phút kết thúc lễ khai giảng, Dụ Phồn cởϊ áσ khoác nhét vào trong lòng người phía sau: “Trả cậu.”
Trần Cảnh Thâm cầm đồng phục đợi hai giây: “Không có gì.”
“…”
Vương Lộ An đứng trong hàng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bóng dáng người anh em của mình rời đi.
Cậu ta vội vàng đuổi theo: “Đệt, sao mày đi nhanh thế? Tưởng bảo không chào cờ?”
Vương Lộ An thường hay nói chuyện riêng trong lễ chào cờ hại cả lớp bị trừ điểm, sáng nay vừa nhìn thấy cậu ta, Trang Phóng Cầm đã cảnh cáo rằng nói một câu tăng thêm một bài tập, cậu ta bị bắt phải nhịn suốt toàn bộ lễ chào cờ.
Dụ Phồn: “Bị Hổ Béo bắt.”
“Xui vậy à?” Vương Lộ An nhìn thoáng qua cầu thang khu dạy học, dòng người chen chúc xô đẩy kín đặc, “Đệt, đông thế này… Hay là bọn mình đến căn tin trước đi, tao ăn sáng chưa no.”
“Không đi.” Dụ Phồn cũng không quay đầu lại, “Buồn ngủ, tao về ngủ đây.”
–
Vừa vào phòng học, Trang Phóng Cầm đã nhìn thấy một loạt cái đầu nằm bò ra bàn ở hàng cuối.
Cô ném bản danh sách lên bục giảng, sử dụng âm lượng từng bị các giáo viên lớp bên cạnh phàn nàn mấy lần: “Những bạn nào còn buồn ngủ thì tự giác vào phòng vệ sinh rửa mặt, thao tác nhanh lên, chúng ta còn phải họp lớp nữa.”
Dụ Phồn chậm rì rì ngồi dậy, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch vì bị tiếng động này quấy nhiễu.
Cậu xoa mặt, nhíu mày đứng dậy.
“Dụ Phồn, cậu thì không được đi.”
Dụ Phồn dừng lại tại chỗ, hơi nhướng mày —— Tại sao?
“Cậu đi rồi còn quay về nữa chắc?” Trang Phóng Cầm chỉ vào bảng đen, “Buồn ngủ thì đứng ở đây, đứng một lúc là tỉnh táo.”
Dụ Phồn đứng tại chỗ suy nghĩ mấy giây rồi lại ngồi về.
Cậu ngồi một cách uể oải, đầu hơi gục xuống, nhìn không có tinh thần chút nào.
Trang Phòng Cầm cố nhịn, khom lưng cắm USB của mình vào máy tính: “Trước khi họp lớp, tôi có hai việc cần thông báo.”
“Đầu tiên, trong lớp có hai học sinh mới là Trần Cảnh Thâm và Ngô Tư, đều chuyển đến từ lớp số một. Tôi sẽ không giới thiệu nhiều ở đây, hết tiết các em hãy ra làm quen với nhau. Thành tích của hai bạn học sinh mới đều cực kì xuất sắc, thái độ học tập cũng tốt, các em phải học tập người ta nhiều vào.”
“Chuyện thứ hai,” Trang Phóng Cầm mở một bảng biểu excel tên là Xếp hạng thành tích thi cuối học kì của lớp 11-7, “là thứ hạng thành tích thi cuối kì trước của các em.”
Trong lớp lập tức có tiếng kêu rền rĩ.
Dụ Phồn không hứng thú với thứ hạng lắm, cậu liếc mắt qua, vừa nhìn đã bắt gặp cái tên xếp thứ nhất.
“Trần Cảnh Thâm, toán 150, văn 110, tiếng Anh 148, tổng môn khoa học tự nhiên… Đệt? Điểm tối đa?” Vương Lộ An kinh hãi thốt, “Dụ Phồn, mày có chép đáp án cũng đéo thể đạt được cái thành tích này!”
Dụ Phồn: “Mày tự so sánh với bản thân mày cho tao.”
“Chuyện thường thôi.” Bàn trước quay xuống, “Cậu ấy khủng cực, ngoại trừ ngữ văn ra thì không còn điểm nào kém cả.”
Vương Lộ An gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Xem ra học sinh giỏi cũng không thích học thuộc bài.”
“Cũng không hẳn.” Đối phương nghĩ ngợi, “Tao nghe mấy đứa bạn bên lớp (1) nói cậu ấy viết văn thường xuyên lạc đề.”
“…”
“Người đứng nhất khối lần này ở trong lớp chúng ta, cũng chính là bạn học Trần Cảnh Thâm.”
Nói ra những lời này, ngay cả Trang Phóng Cầm cũng tự cảm thấy không chân thực, “Tôi đã nhìn qua tổng thể bài thi, ngoại trừ môn ngữ văn viết lạc đề làm mất tương đối nhiều điểm ra thì những môn còn lại không có vấn đề gì hết. Trước khi giáo viên bộ môn giảng đề, các em có thể mượn bài thi của em ấy để xem.”
Vừa nói dứt lời, đám học sinh trong lớp đều nhìn về phía bàn thứ tư tổ thứ ba.
Trần Cảnh Thâm không ngẩng đầu, hắn kẹp bút trong tay đang lật xem kho đề thi nào đó, dường như không hề quan tâm tới thứ được chiếu trên màn hình dù chỉ một chút.
Rõ là làm màu.
Dụ Phồn thu tầm mắt về.
“Các bạn khác trong lớp phát huy tương đối bình thường, thậm chí điểm trung bình của lớp còn không cao bằng kì thi trước. Tôi mong rằng các em có thể suy nghĩ lại thật nghiêm túc, nếu cầm số điểm này đi thi đại học thì liệu các em vào được trường nào?”
Dưới lớp có người nói thầm: “Nếu kì thi đại học mà khó như lần này thì tao thà đi bốc gạch còn hơn.”
“Người khác thi đạt điểm tối đa, mình đọc còn không hiểu đề.”
“Còn có một số ít bạn học…” Trang Phóng Cầm lướt bảng biểu xuống kịch dưới, con chuột dừng lại trên cái tên cuối cùng.
Cô nhìn con số 9 phía dưới chữ “Môn Toán”, kìm nén rất lâu mà không nhịn được, “Dụ Phồn, sau khi tốt nghiệp em định đi nhặt rác sao?”
“Chưa nghĩ ra.” Dụ Phồn suy nghĩ giây lát, “Nhưng em có thể cân nhắc.”
Trang Phóng Cầm thành thạo cầm một viên phấn viết nhắm về phía đầu cậu “thăm hỏi”.