Tại Nam Lâu, Du Đồng lồng hai tay vào trong ống tay áo, đang chăm chú quan sát món canh Ngõa Quán* trong phòng bếp.

*canh Ngõa Quán: một món ăn truyền thống của Trung Quốc, được chế biến bằng cách đựng canh trong những hũ nhỏ xếp đầy vào một vại to làm bằng ngói, sau đó mang đi hầm.

Những chiếc hũ và vại ngói đỏ này là do nàng mua được từ lần xuất phủ lần trước, chế tác rất khéo léo, sau khi hồi Phủ bèn đưa cho bà vú lau rửa sạch sẽ, tìm một nơi bày ra chỉnh tề, trước tiên chế biến món canh sườn hầm bí đao cùng với canh vịt ninh măng để luyện tập tay nghề.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, nàng đã sai người trong phòng bếp nhóm lửa, hầm bằng than củi suốt một đêm, đến giờ phút này nắp vại còn chưa mở ra, hương thơm đã lan tứ phía.

Đợi đến buổi trưa đem ra, hương vị chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.

Xuân Thảo theo hầu ở bên cạnh, thử chạm nhẹ vào nhẹ vào nắp vại, bị bỏng phải lập tức rụt tay lại, trong miệng tấm tắc cảm thán: “Thiếu phu nhân càng ngày càng giỏi, những món mỹ vị chế biến trong vài tháng này, còn nhiều hơn so với những gì ta đã nhìn suốt mười mấy năm! Sau này nếu như phu nhân biết được thiếu phu nhân có tài năng như vậy, khiến cho cuộc sống trôi qua có sắc có hương, nhất định sẽ mừng lòng.”

Phu nhân tất nhiên là để chỉ Tiết thị trong Kinh thành.

Du Đồng nghe vậy, cười nói: “Mẫu thân còn nhiều việc phải lo toan, không nhất thiết việc gì cũng phải quấy rầy bên tai người.”

Lời nói ra tựa như căn dặn, tâm tư lại không nhịn được bay ra bên ngoài Phủ.

Thân phận của Tần Lương Ngọc, sau khi nàng hồi phủ rất nhanh đã tra ra được. Vị đó là “cục vàng” của Tần gia lão phu nhân, trước sau Tết sẽ không đi xa, nhìn tình cảnh ngày hôm đó, hắn là người ôn hòa, cũng là đồng bạn say mê mỹ thực. Đợi đến khi nàng chế biến xong lá sách, bèn sẽ tìm được cách hỏi thăm vị trí của đầu bếp kia, tìm được trợ lực.

Nhưng mà tất cả những điều này hẵng còn xa, gần ngay trước mắt chính là việc hồi Kinh.

Ngày đó khắp thành xôn xao, bêu danh như lũ cuốn, tuy nàng đã tìm về được một chút thể diện, nhưng trong mắt người khác, nàng vẫn chỉ là người con gái bị Hứa Triều Tông vứt bỏ, thảm thương rời khỏi Kinh thành. Bây giờ phu thê lại mặt, trong tối ngoài sáng, không biết có bao nhiêu người đang theo dõi chằm chằm. Ngày đó lúc đi Phủ Quốc Công dự tiệc những những lời bàn tán chế giễu âm dương quái khí, nàng nhớ kĩ hết thảy!

Đang âm thầm tính toán, đột nhiên nghe bên ngoài có một loạt tiếng bước chân, Yên Ba tất tả chạy vào.

“Thiếu phu nhân, Thọ An Đường chuyển lời, mời người đến đó một chuyến!”

“Chuyện gì?” Du Đồng chỉnh đốn lại y phục, bèn thấy trong việc có một nha hoàn đang đứng chính là người hầu hạ trà bánh bên cạnh lão phu nhân, vô cùng được coi trọng. Vị này đích thân đến đây, xem ra sự việc không hề nhỏ. Nàng không hề dự tính muốn chọc giận đắc tội trưởng bối, bèn không chậm trễ, dẫn theo Xuân Thảo, sau đó đi theo về Thọ An Đường.

……

Không khí bên trong Thọ An Đường vô cùng kì lạ.

Du Đồng tự hỏi thấy mình không làm việc gì sai trái, nha hoàn chuyển lời kia cũng chẳng để lộ điều gì, bèn chỉ coi như trong phủ đã xảy ra chuyện.

Ai ngờ vừa tiến vào phòng, bèn đụng ngay phải cơn thịnh nộ của lão phu nhân.

Lão phu nhân tuổi trạc thất thập cổ lai hi, một đầu tóc bạc, ngồi trong căn phòng hun than đến mức người ta toát vã cả mồ hôi. Cẩm y thêu hoa tú cầu xanh lá mạ, bên ngoài khoác áo cánh không tay, mũ len trên đầu hơi lệch, khuôn mặt chảy xuống đến ba tấc, tựa hồ toàn bộ nếp nhăn đều sắp được kéo phẳng ra.

Nhìn thấy nàng, bèn hỏi ngay đến việc xảy ra vào mồng Bảy.

Du Đồng không hiểu rõ lắm, trả lời đúng sự thật.

Lão phu nhân nghe thấy nàng quả thực ngồi cùng với Tần Lương Ngọc, ngay tắp lự trào lên cơn giận.

“Tần Lương Ngọc là người như thế nào, khắp thành Tề Châu có ai không biết? Ngươi xằng bậy ở Kinh thành ta không quan tâm, nếu như đã gả vào Phó gia ta, thì phải an phận chút! Đồ bên trong Nam Lâu còn chưa đủ để ngươi dùng, nhất định phải ra ngoài đi dạo? Ngựa quen đường cũ, trêu ong ghẹo bướm, đem mặt mũi Phó gia ta đặt ở chỗ nào! Ngươi cũng đã biết, bên ngoài có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta, hành xử như thế, há không thành trò cười cho thiên hạ!”

Bốn tiếng “trêu ong ghẹo bướm” tựa như kim đâm vào tai.

Du Đồng ngẩng phắt đầu, ánh mắt hơi căng thẳng.

“Ngày hôm đó cháu quả thực gặp Tần Nhị công tử, nhưng không hề quá chừng mực dù chỉ một chút, càng không hiểu trêu ong ghẹo bướm là bắt nguồn từ đâu.” Nàng đứng ngay ngắn trong phòng, âm lượng hơi nâng, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Không biết là kẻ nào tạo dựng tin đồn thất thiệt, lão phu nhân có thể gọi người đó ra đây, giải thích tận mặt đầu cua tai nheo ra làm sao?”

Lão phu nhân vẫn hừ lạnh không nói.

Thân phận địa vị của bà như vậy, đương nhiên là rất chi là tự phụ, không nguyện ý tuỳ tiện nêu ra người đã báo tin.

Du Đồng cảm thấy đau đầu.

Thời này tuy có rất nhiều lễ nghĩa quy củ, nhưng cũng không có triệt để đem nữ nhân nhốt trong khuê các, hoặc là đến phật tự dâng hương, hoặc là ngồi kiệu đi dạo trên đường một chút, thậm chí du sơn ngoạn thủy, cưỡi ngựa săn bắn, cũng không xem là vượt quá nề nếp. Nếu như phu thê chung sống không hòa thuận, sau khi hòa ly đi thêm bước nữa, cũng không hề kiêng kị gì.

Hôm đó sau khi chưởng quỹ dùng bình phong ngăn cách thành phòng đơn, Du Đồng thấy cũng chẳng sao cả.

Ai ngờ Phó lão phu nhân coi trọng hư danh này như thế.

Du Đồng thân ở Phó gia, trước khi hòa ly, rốt cuộc cũng phải thông cảm với người trong Phủ một chút. Liền nhẫn nại chịu đựng, hướng lão phu nhân khuỵu gối hành lễ: “Lần này quả thực là cháu suy nghĩ không chu toàn, có chút không thỏa đáng, về sau sẽ lưu ý, tận lực không xuất đầu lộ diện. Nhưng việc nào ra việc đó, ngày đó bên trong nhã gian, cũng không có một chút nào vượt qua phép tắc cả.”

Sau đó, đem việc tửu lâu kín khách, chưởng quỹ bởi vì nhã gian kia rộng rãi, dùng bình phong cách làm hai gian nói ra

Lão phu nhân sao có thể chịu tin?

“Ngươi cũng không cần lừa gạt ta! Ngày đó sự tình trong Kinh thành, lệnh tôn từng chính miệng thừa nhận. Phó gia bất chấp bêu danh khắp Kinh thành đổi lại mặt mũi cho Ngụy gia, lại đem Nam Lâu giao vào tay ngươi, đã bạc đãi chút nào chưa? Ngươi tuổi còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, lúc này ta chỉ dạy dỗ, sẽ không truy cứu tận cùng. Nhưng thể diện Phó gia can hệ đến quân uy sĩ khí, không cho phép bôi nhọ một chút, sự tình như thế này về sao không được phép tái phạm!”

Cả cuộc đời này, bà coi trọng nhất là danh dự, bây giờ bị đâm trúng điểm trọng yếu, sao có thể tuỳ tiện bỏ qua?

Nhằm vào việc này trách cứ không ngừng, chỉ đay nghiến Du Đồng không được trở thành trò cười cho người khác, tật xấu lúc trước, đến Ngụy gia quả thực nên bỏ đi.

Du Đồng nghe một lát, cũng coi như đã hiểu ra ——

Hôm nay bảo nàng tới đây, không phải vì muốn phân biệt trắng đen, rõ ràng là lão phu nhân mượn cơ hội này thị uy!

Mấy tháng ở chung, nàng nhìn ra được, lão phu nhân âm thầm bất mãn đối với việc cưới nàng vào nhà. Cho nên, tuy rằng là trưởng bối, thân phận quý giá, lúc nhìn thấy nàng vẫn không khỏi lộ ra thái độ lạnh nhạt khinh thường. Lần trước Phó Lan Âm đổ bệnh, bèn không phân biệt đúng sai liền chỉ trích nàng. Bây giờ nghe thấy mấy lời đồn thất thiệt, càng là thịnh nộ trách cứ.

Nhưng dựa vào cái gì?

Nếu như thật sự không thể nào chấp nhận được, lúc trước nên ngăn cản hôn sự này, tìm nhà dâu khác.

Bây giờ đã kết phu thê, nàng ở Nam Lâu tít xa, mỗi ngày chẳng màng gió rét tới vấn an, không tới trễ không về sớm, càng không xen lời mạo phạm, rất quy củ. Ai ngờ bây giờ có chút sơ sẩy, liền bị quở trách thậm tệ, đến cả cơ hội giải thích cũng không cho?

Nếu như nhượng bộ lúc này, có phải về sau sẽ thành để bọn họ tác quai tác quái?

Sắc mặt Du Đồng lạnh dần, đợi lúc lão phu nhân nói mệt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Không tìm người đối chất xác minh, cũng không cho phép cháu biện bạch. Bà đây là muốn kết tội, buộc cháu thừa nhận chuyện thất đức?”

......

Ngôn từ trong phòng ác liệt, bên ngoài rèm cửa, sắc mặt Phó Lan Âm gấp gáp cực độ.

Nàng nhìn thấy Du Đồng theo nha hoàn Thọ An Đường đi về hướng này, cảm thấy không ổn, mới cũng đi theo đến đây.

Ai ngờ đến Thọ An Đường, liền nghe thấy động tĩnh tức giận trách cứ.

Hỏi bà vú, mới biết được trong phòng chỉ có lão phu nhân, Thẩm thị cùng Du Đồng, lại không ai nắm được nguyên do, liền càng thêm thấp thỏm.

—— Nàng biết lão phu nhân đối với Du Đồng có thành kiến, đã loạn thành động tĩnh như vậy, chưa chắc sẽ dễ dàng bỏ qua. Nhưng mà nàng là vãn bối, cho dù xông vào, cũng chưa hẳn có thể giúp một tay, sẽ chỉ làm lão phu nhân cảm thấy nàng bị Du Đồng mê hoặc, tăng thêm tức giận

Nghĩ một lúc, rảo bước chạy chậm đến Tà Dương Trai

Cũng may Phó Chiêu hôm nay buổi sáng không đi ra ngoài, Phó Lan Âm bắt được cậu, uy hiếp dụ dỗ, thúc giục cậu đến giáo trường tìm Phó Dục.

Trên giáo trường, tuấn mã lao nhanh, gót sắt như tiếng sấm cuồn cuộn, dẫm nát đất rắn thành từng mảnh đá vụn bay tán loạn. Hơn ngàn kỵ binh khôi giáp nghiêm chỉnh, đao thương trong tay lạnh lẽo, ngồi trên lưng ngựa chặt,chém, đâm, né, tránh, đỡ, phối hợp trận hình theo cờ hiệu chỉ huy, như long xà cuồn cuộn bay vút, tôi luyện thành khí thế ngất trời.

Phó Dục ngồi trên lưng một con ngựa ô, xuyên qua giữa binh trận, tay cầm trường cung, lưng đeo trọng kiếm.

Từ lúc đêm đó một màn mộng xuân ở Nam Lâu, hắn liền cố ý tránh né Du Đồng, mấy ngày liền chưa từng đặt chân đến Nam Lâu.

Nhưng mà cho dù tại Lưỡng Thư Các, cũng sẽ thỉnh thoảng sẽ nhớ tới mộng cảnh kiều diễm kia, nhớ tới bộ dáng hôm đó Du Đồng đem theo mỹ thực mà đến. Phó Dục những năm này không gần nữ sắc, giữ mình cao ngạo, lại bị giấc mộng kia giày vò đến phập phồng không yên, dứt khoát đem kỵ binh dưới trướng chia mấy đợt, từ bắn tên, chạy đường dài, đến vây quét, đao thương đối chiến, đều do hắn tự mình dẫn từng nhóm đi huấn luyện.

Hôm nay đã là đợt thứ ba, từ giờ Mão lúc bình minh đến tận bây giờ, không được một chút nghỉ ngơi.

Phó Chiêu vượt qua gió rét một đường phi nhanh, lúc tới giáo trường, huấn luyện chuẩn bị kết thúc.

Đợi lúc huấn luyện hoàn tất, Phó Dục cho phép quân sĩ nghỉ ngơi, đi về phía này, Phó Chiêu bèn nhảy xuống khỏi đài cao.

“Nhị ca!”

Nét mặt nghiêm nghị khắc nghiệt của Phó Dục lúc nhìn thấy Phó Chiêu bèn hơi ôn hòa: “Sao đệ lại tới đây.”

“Đi tìm viện binh thôi, tỷ bao đệ tới đây.”

“Có việc gì?”

“Nói là Nhị tẩu gặp phải phiền phức tại Thọ An Đường, tổ mẫu rất tức giận, cũng không biết là tại sao. Tỷ muốn huynh rảnh rỗi thì đi qua xem sao, lộ cái mặt là được.” Phó Chiêu biết tính tình Nhị ca, lòng ngập quân vụ, tác phong nghiêm túc, lười hỏi nhiều đến việc nhà, sợ bị trách cứ, vội vàng nói thêm: “Đệ chỉ là chân sai vặt chuyển lời mà thôi, đừng tức giận với đệ nha.”

Lại là...... Nữ nhân kia.

Trước mắt Phó Dục đột nhiên hiện lên thân hình thướt tha, đến cả nét mặt uyển chuyển, nụ cười giọng nói mềm nhẹ của nàng, đều vô cùng rõ ràng.

Mấy ngày tránh né hóa thành hư vô, dung mạo tư thái nữ nhân kia, dường như đã khắc tạc tại đáy lòng, không cách nào xóa bỏ. Phó Dục mơ hồ cảm thấy bất lực, nhíu nhíu mày. Tuy nhiên nếu đã liên quan đến Thọ An Đường, e rằng thật sự xảy ra chuyện. Hắn nửa đêm xuất phủ luyện binh, cũng dự định trở về nghỉ một lát, thuận đường xem xét một chút cũng không sao.

Liền ra hiệu về hướng xa, đợi Ngụy Thiên Trạch đến, bèn dặn dò hắn ta lo liệu bên này.

Sau đó bước nhanh ra khỏi giáo trường, phóng ngựa về Thành.

......

Bên trong Thọ An Đường, giờ phút này không khí tựa như trời băng đất tuyết, giằng co đóng băng.

Một câu phản bác lại của Du Đồng kia tựa như đổ thêm dầu vào lửa, quả thực khiến lão phu nhân tức giận tột độ, nhưng vẫn chưa giận quá mất khôn, ý thức được mắng mỏ dai dẳng như vậy sẽ khiến người khác có đề tài bàn tán, ngược lại sẽ hạ thấp thân phận của bà. Liền hơi kiềm chế, ra lệnh Tô Nhược Lan lên đối chứng, lại gọi Xuân Thảo cùng Mộc Hương tới tra hỏi.

Trùng hợp thay mẫu thân của Mộc Hương đổ bệnh từ hôm qua, nàng xin nghỉ phép ra ngoài chưa trở về, sai người đến nhà nàng tìm, trong lúc nhất thời tìm không thấy.

Còn lại Xuân Thảo là nha hoàn hồi môn của Du Đồng, lời của nàng, sao lão phu nhân có thể tin được?

Vừa đi vừa về trải qua một canh giờ, vẫn chưa kết quả.

Khí than dày đặc trong phòng hun đến khiến người ta vã cả mồ hôi, Du Đồng vốn không biết là ai ác ý hãm hại, tung tin đồn nhảm sinh sự, nhìn thấy Tô Nhược Lan, trong lòng đã hiểu ra, ngược lại càng trấn định. Lão phu nhân tức giận mà đến, hùng hổ ngang ngược trách cứ hồi lâu, không thể khiến cho Du Đồng cúi đầu nhận tội, há để mình chịu thua kém?

Đang giằng co, bên ngoài bỗng nhiên liền truyền đến âm thanh chào hỏi ——

“Tướng quân!” Thanh âm cao có thấp có, nhưng nhất mực đồng loạt.

Sau khi thanh âm rơi xuống, màn cửa liền được nhấc lên, sau tấm bình phong, một bóng hình cao lớn đi tới, trên thân là giáp mỏng đen tuyền, khí lạnh bao quanh, bên hông bội kiếm chưa tháo ra, uy nghi cường ngạnh. Trên người hắn từ đầu đến cuối vẫn là sự nghiêm tức thờ ơ, mặt mày lạnh lùng, không phân biệt hỉ nộ, sau khi vào phòng bèn nhìn lên lão phu nhân đang ngồi giữa cùng Thẩm thị, đảo mắt qua nha hoàn quỳ trên mặt đất, sau đó rơi trên người Du Đồng.

—— Từ sau giấc mộng xuân bất ngờ đêm đó, hắn nửa như vô ý nửa là cố tình trốn tránh mấy hôm, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi mà hội ngộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play