Mỹ thực của Du Đồng không thể làm vơi đi nộ khí của Phó Dục được.
Trong nội viện làm ầm ĩ thành ra như vậy, nói chung hắn cảm thấy mình cũng có phần sai, bèn trầm trầm không nói gì nếm thử đồ ăn một chút rồi đứng dậy rời đi. Lúc chuẩn bị lên đường, sắc mặt của hắn vẫn xám xịt. Đêm đó, hắn không ngủ lại, chỉ gọi Chu cô cô đến nhị các dặn dò vài câu.
Sau khi trở về, Chu cô cô tập hợp đầy đủ nha hoàn nô tỳ lị, cố ý cảnh cáo một phen, bảo mọi người cần phải nhớ kỹ quy củ trong phủ, phải nhìn Tô Nhược Lan mà chừa, không được làm loạn nữa.
Mọi người đều đồng ý, Du Đồng lại được kính trọng nhiều hơn.
Tô Nhược Lan thì bị đưa đến chỗ của Chu bà bà sau khi bị Phó Dục phẫn nộ trách cứ. Đêm đó không thấy mặt nàng ta đâu, sáng sớm hôm sau có người đến lấy y phục cũng như đồ đạc của Tô Nhược Lan đi. Nghe nói lão phu nhân tự mình mở miệng, bảo dừng việc trừng phạt lại, bà ấy không cho phép nàng ta ở lại hầu hạ ở Nam Lâu nữa. Còn sau đó sắp xếp trừng trị thế nào thì lão phu nhân không nói.
Tin tức truyền đến Nam Lâu, Du Đồng nghe vậy chỉ cười một tiếng.
Dù sao Tô Nhược Lan cũng xuất thân từ Thọ An Đường, sở dĩ hôm qua Phó Dục phẫn nộ như vậy, một là do hành vi của Tô Nhược Lan quả thật đã sai, thứ hai là vì suýt chút nữa hắn bị nàng ta lừa gạt, mất đi mặt mũi trước mặt Du Đồng nên càng thêm tức giận. Lão phu nhân đã nhìn quen những việc ồn ào thế nào nên không tính là chuyện gì lớn lao lắm.
Trong lòng lão phu nhân vẫn còn thành kiến với Du Đồng, trừng trị là vì nể mặt Phó Dục, nhưng nghiêm trị không tha lại thành quá nể mặt Du Đồng.
Chỉ e là sau trận ồn ào này, Tô Nhược Lan hoàn toàn thay đổi, nhận sai ở Thọ An Đường nên vẫn được giữ lại trong phủ.
Đối với Du Đồng mà nói, như vậy cũng xem là không quá tệ rồi.
Gả đi xa ngàn dặm, nàng một thân một mình ở Phó gia, cũng chỉ cầu một đời yên bình mà thôi. Trải qua lần trắc trở này, trước mắt tạm yên ổn, Nam Lâu cũng tạm thời không có chuyện ầm ĩ gì khiến nàng thấy khá hài lòng. Nhưng cũng không thể vô ưu vô lo được... với tính tình của Tô Nhược Lan, bỗng nhiên phải chịu thua thiệt thế này, nàng ta chưa chắc sẽ từ bỏ ý đồ, khó mà đề phòng được.
Thấy vẻ mặt lúc Phó Dục rời đi hôm đó, chắc hẳn hắn vẫn còn hiểu lầm nàng. Nếu muốn bình an vô sự thì nàng vẫn nên nói rõ ràng sẽ tốt hơn.
Du Đồng quyết định nhân dịp Phó Dục vẫn còn trong phủ, nàng bèn làm bốn món ngon, chia ra rồi cho vào hai hộp đựng thức ăn.
Một phần đưa đến Tây Lâu của Phó Lan Âm, xem như đền bù cho chuyện ngày hôm đó.
Một phần khác thì nàng tự mang theo, đưa đến nhị các của Phó Dục.
...
Đầu đông hoa cỏ ở Tề Châu dần dần héo tàn, cây bạch quả khắp phủ chỉ còn lại mấy cành khô, nhưng vài cây lộc vừng già cỗi vẫn còn sót lại vài chiếc lá xanh thẫm sau sương giá, chiếc lá nhỏ lẻ loi trơ trọi tung bay trong gió. Vòng qua khúc rẽ hành lang, đi xuyên qua khu rừng tre âm u, lầu các đứng trước gió, khung cửa sổ mạ vàng, xà nhà chạm khắc, trông rất sáng sủa vào một ngày mùa đông u ám.
Từ khi Du Đồng vào phủ đến này, đây là lần đầu tiên nàng đến thư phòng của Phó Dục.
Người phụ trách canh giữ trước cửa thư phòng là một vị tiểu tướng mười tám tuổi, tên Đỗ Hạc, là họ hàng bên ngoại của Phó Dục, theo làm trong ngoài phủ đệ, giúp Phó Dục trong nhiều sự vụ, đưa văn thư tài liệu, còn truyền tin tức vào phủ, ra ngoài hành quân, còn có thể hộ vệ phòng thủ, là một người nhanh nhạy, thân thủ cực kỳ tốt.
Hắn ta cũng là người phông bạt, được Phó Đức Thanh nhìn trúng rồi bồi dưỡng, bởi vì thường ở trong phủ nên hắn ta cũng khá quen với nội vụ Phó gia.
Đỗ Hạc chưa từng gặp Du Đồng nhưng lại nhận ra Chu cô cô bên cạnh nàng. Thấy hai người đi đến, hắn ta ra chắp tay nghênh đón: "Thiếu phu nhân!"
Thân tướng như vậy, hắn ta hẳn là người mà Phó Dục cực kỳ tin tưởng, chức vụ không thấp, bản lĩnh cũng không nhỏ.
Du Đồng gật đầu đáp lễ, hỏi: "Tướng quân ở trong đó sao?"
"Ở bên trong ạ, để ti chức đi bẩm báo."
Thư phòng này của Phó Dục là nơi cất giữ sổ sách, cũng là nơi hắn xử lý quân vụ, bên ngoài có thân binh dưới trướng Tiết Độ Sứ trấn giữ, không cho phép người khác tùy tiện đặt chân bước vào. Ngoại trừ hai nha hoàn được giữ lại ở tiểu viện sát vách chăm sóc sinh hoạt thường ngày ra, trong ngoài đều được canh giữ rất nghiêm ngặt.
Du Đồng biết nặng nhẹ, bèn nói: "Phiền hãy bẩm báo tướng quân một tiếng, ta nói mấy câu rồi đi ngay."
Đỗ Hạc gật đầu, sau khi đi vào một lát hắn ta mới đẩy cửa ra ngoài: "Tướng quân mời thiếu phu nhân vào."
Du Đồng bảo Chu cô cô đứng chờ bên ngoài, tự mình mang hộp cơm đi vào. Thư phòng này được cách âm, cánh cửa được đẩy ra đầy nặng nề. Nàng nhấc đi vào, một thanh kiếm cũ màu lục pha lẫn vết gỉ lọt vào mắt. Mũi kiếm bị gãy một nửa, có một vài vết màu mờ nhạt lẫn cùng vết gỉ. Dưới chuôi kiếm được khảm một viên ngọc cứ như từng bị lửa đốt qua vậy, ám đầy khói bụi.
Thanh kiếm dài năm thước, trông rất nặng nề, những vết lốm đốm y hệt như bị dính vô số máu tươi khiến ai nhìn thấy cũng giật mình.
Bỗng dưng nó khiến nàng tưởng tượng đến sa trường khói lửa, chém giết đẫm máu.
Du Đồng chỉ nhìn một chút rồi rời mắt đi, cũng không dám nhìn vào vỏ kiếm ở bên dưới. Nàng bước đến, cái sảnh bên ngoài được bày biện đơn giản, cánh cửa căn phòng bên trọng được đóng chặt, trong phòng phân cách rõ ràng.
Vị phu quân Phó Dục kia của nàng đứng trước chiếc hộp sơn mài màu đen, ánh mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, gương mặt nghiêm nghị.
Vào mùa đông ánh nắng chiếu rọi vào rất ấm áp, không tươi đẹp nhu hòa như cảnh xuân, cũng không gay gắt như ngày mùa thu. Ánh dương thê lương chiếu rọi vào người hắn, khuôn mặt tuấn tú phảng phất nét u buồn làm vơi bớt khí chất uy nghiêm lạnh lùng của hắn, còn mang đến cảm giác khiêm tốn nữa. Chỉ có bộ y phục kia vẫn một màu đen kịt, hoa văn được thêu cực kỳ mỏng, cảm giác vải vóc hơi thô ráp. Cũng không biết vì mặc đồ màu sẫm ít bẩn hay là do hắn vốn thích màu sắc như vậy nữa.
Nhưng mà người này tập võ đã lâu, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, lúc không dùng ánh mắt âm u liếc nhìn nàng thì trông hắn cũng rất anh tuấn, phong thái xuất chúng.
Du Đồng từng thăm dò hắn vài lần, chỉ cảm thấy tính tình của hắn rất khó dò xét, khá tính toán và phòng bị nhiều thứ.
Bây giờ trông dáng vẻ của hắn dễ coi như vậy, nàng không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Phó Dục như có mắt bên lỗ tai, mặc dù đang nhìn về phía cửa sổ nhưng hắn lại bảo: "Nhìn đủ chưa?"
"..."
Du Đồng lập tức rời mắt đi, chỉ xem như không nghe thấy gì rồi đặt hộp cơm lên bàn, đi thẳng vào vấn đề.
"Hôm nay ta đến làm phiền phu quân là vì có mấy lời muốn nói, nói xong sẽ đi ngay."
"Ừm."
Phó Dục liếc mắt nhìn hộp cơm, không hỏi gì thêm.
Du Đồng cất lời: "Vẫn là vì chuyện Nam Lâu hôm trước. Hôm đó làm phiền phu quân tự mình đến đó một chuyến, thấy chàng nén giận rời đi, trong lòng ta cảm thấy rất bất an, sợ trong lòng phu quân hiểu lầm ta, cho rằng ta thích gây chuyện, chuyện bé xé ra to, có chút chuyện đã bám không tha người ta, huyên náo long trời lở đất."
Phó Dục nhìn nàng, khóe môi hơi giật giật nhưng không nói gì.
... Hôm đó nổi cơn thịnh nộ ở Nam Lâu, lúc biết được chuyện Tô Nhược Lan tránh nặng tìm nhẹ, hắn thật sự đã nghĩ như vậy.
Dù sao hắn cũng từng tìm hiểu những việc mà Ngụy Du Đồng từng làm ở Kinh thành rồi, hắn không tin nàng có thể biến thành người khác, bỗng nhiên trở nên thông minh.
Du Đồng nhìn thấu hắn, nàng cười cười, giải thích rằng: "Lúc trước ở Kinh thành, ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, quả thật đã từng có việc như thế. Nhưng chuyện đã qua rồi, sau khi gả vào Phó gia, ta phải thu liễm tính tình tiểu thư của mình lại. Dù sao xa nhà ngàn dặm, ăn nhờ ở đậu, dù muốn giở tính tiểu thư ta cũng không có quyền làm vậy."
Lời này có chút tự giễu nhưng lại không có ý kể lể nỗi khổ của mình.
Phó Dục khẽ thay đổi sắc mặt, giọng điệu hơi chế nhạo nói: "Thảm vậy sao?"
Đôi môi mỏng của Du Đồng cong lên, nàng tươi cười vui vẻ, đáp: "Hiểu rõ tình cảnh của bản thân là tốt nhất. Nhưng mà hôm đó ta quản giáo Tô cô nương không phải vì tư tâm. Hành động của Tô cô nương, Chu cô cô đã nói qua rồi. Ta đã từng tha thứ một cách dễ dàng rất nhiều lần, nay dạy dỗ nàng ta ngay trước mặt mọi người là vì hai nguyên do. Thứ nhất là vì tư, dù sao con người cũng không phải cỏ cây, sao có thể để mặc bản thân chịu phỉ báng được. Ta dạy dỗ nàng ta là vì không thể nhịn được nữa, cũng là vì muốn giết gà dọa khỉ để những nha hoàn không hiểu chuyện khác cũng biết đó mà không dám nói bậy nữa."
"Ừm." Phó Dục gật đầu: "Cái thứ hai thì sao?"
"Thứ hai, là vì phu quân."
"Ồ?" Cái này cũng ngoài dự đoán của Phó Dục, giọng điệu của hắn hơi thay đổi: "Vì ta?"
"Phu quân từng nói rằng ngày nào ta còn ở Nam Lâu thì ngày đó ta chính là Thiếu phu nhân. Tô cô nương coi thường ta chính là coi thường Thiếu phu nhân, nếu tha thứ dung túng để rồi tin này lan truyền ra ngoài thì người khác sẽ nói phu nhân tướng quân yếu đuối vô năng, không thể dạy dỗ được tôi tớ, tổn hại đến uy danh của phu quân. Tại vì mưu chính mà ta được chiếm lấy vị trí này, cũng không thể liên lụy đến phu quân quá được. Hôm đó ta làm ầm ĩ như vậy là vì có nguyên do, mong phu quân đừng để trong lòng."
Dứt lời, nàng khép hai tay lại, hành lễ tôn trọng như đối với người xa lạ.
Phó Dục suy nghĩ xem tâm tư của nàng khi nói lời này là gì, gương mặt vẫn lãnh đạm như trước nhưng nay trông hắn vui vẻ hơn nhiều.
"Hôm nay nàng đặc biệt đến đây chỉ để nói cái này?"
"Bẩm phu quân, những lời này không quan trọng gì mấy, nhưng ta vẫn rất lo lắng. Du Đồng tài đức nông cạn, đã đến đây rồi ta chỉ mong được an ổn sống qua ngày, không cầu gì hơn. Phu quân bận rộn sự vụ, có ý chí khát vọng, ít khi để tâm đến mấy việc vặt này. Chỉ là miệng lưỡi con người rất đáng sợ, dễ dàng đổi trắng thay đen. Nếu sau này còn có chuyện như vậy xảy ra, ta mong rằng phu quân có thể lắng nghe thật sáng suốt, đừng để những lời xằng bậy của người khác làm ảnh hưởng đến phán đoán của chàng."
Đây là đang trách hắn lúc đầu xử trí khinh suất đây mà.
Phó Dục có tâm khí cao ngạo, nhờ vào bản lĩnh của mình mà sinh ra cái kiêu này, nhưng hắn tuyệt đối không phải kiểu người không nói đạo lý.
Hôm đó hắn vào làm chủ nhưng lại lười truy đến cùng, quả thật suýt chút nữa đã khiến nàng chịu oan ức. Khi bị Du Đồng vạch trần, hắn cũng không bất bình gì.
Nhưng mà, sau khi tiếp xúc với nhau kể từ lúc thành hôn, Ngụy Du Đồng trước mắt này, từng hành động lời nói đều hoàn toàn khác biệt so với những gì hắn đã tìm hiểu. Phó gia nắm quân quyền trong tay, dưới trướng có rất nhiều tai mắt dò la tin tức, những người này làm việc rất cẩn trọng, tuyệt đối không thể bị lừa gạt bởi mấy lời đồn xằng bậy được. Lúc trước bọn họ gửi tin tức như vậy về đây, chắc hẳn đã thẩm tra rất kỹ rồi.
Bây giờ nhìn lại, hành động của Ngụy Du Đồng trước và sau này cứ như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Phó Dục đóng cửa sổ lại, nghiêng người tựa vào ghế, có chút nghiền ngẫm nhìn Du Đồng chăm chú.
Từ lúc cưới nhau đến nay, đây là lần đầu tiên Phó Dục nhìn nàng thật kỹ...
Mi dài mắt hạnh, tuyết má môi mềm, da thịt trắng nõn, dù không tô chút phấn song nhưng khi đứng dưới ánh mặt trời trông nàng đẹp không tì vết. Đôi môi hồng hào, sóng mắt như nước, tư thái xinh đẹp yêu kiều. Đôi mắt của nàng cực kỳ đẹp, cứ như có ánh sáng chiếu rọi vào dòng suối thanh tịnh vậy. Phong thái kiều diễm như mỹ nhân trong tranh, hoạt bát năng động và cực kỳ tỏa sáng.
So với dáng vẻ kiêu căng tùy hứng theo điều tra thì giờ phút này nàng chắp tay áo lại đứng đó, vẻ mặt ung dung, không kiêu không ngạo, bình tĩnh không chút gợn sóng.