Không thể không nói, Hải Tinh cũng là một nhân tài.
Nghe Ấn Thiếu Thần nói hai người bọn họ là tình địch, thứ này lại còn cười, đi tới ôm lấy bả vai Ấn Thiếu Thần, một bộ dáng anh em tốt.
Ấn Thiếu Thần không phải thực thích loại tiếp xúc này, cố nén mới không đẩy Hải Tinh ra.
“Cậu nói xem có phải hai ta có duyên không, đều là bạn cùng bàn của cô ấy, đều chết sống không theo đuổi được cô ấy, số mệnh đã định gặp trúng cô ấy, sau đó nhìn cô ấy đi ngang qua trước mắt mình, một chút thủ đoạn cũng không có.” Hải Tinh nói với Ấn Thiếu Thần.
“Tôi chưa có bắt đầu theo đuổi.” Ấn Thiếu Thần rầu rĩ trả lời, còn có chút không phục.
“Yên tâm đi, cậu có bắt đầu theo đuổi cũng không theo đuổi được đâu, cô ấy nếu dễ theo đuổi như thế thì tôi cũng đêu đến nỗi lưu lạc thành thế này?”
“Chúng ta không giống nhau.”
“Tôi thấy tình huống của cậu còn tệ hơn tôi nữa đó.”
Hải Tinh rốt cuộc cũng thả Ấn Thiếu Thần ra: “Ít nhất lúc trước tôi còn có thể làm bạn tốt với cô ấy, cậu đến bạn tốt cũng không bằng, cô ấy có tính cảnh giác với cậu, muốn cho cô ấy tiếp nhận cậu càng khó hơn. Chuyện theo đuổi Minh Hi này tôi có kinh nghiệm, cậu tốt nhất là nên hóa giải vấn đề với cô ấy trước khi theo đuổi, nếu không thì……”
“Bằng không thì thế nào?” Ấn Thiếu Thần nghiêng đầu hỏi hắn.
“Điện thoại đổi số, WeChat xóa bạn tốt, nói chuyện phiếm với cậu không phải là từ chối cậu thì chính là khuyên cậu từ bỏ, hoặc là liền dứt khoát không giết cậu. Tính cách của Minh Hi cũng có chút vấn đề, đúng là người hiền lành, nhưng cô ấy có hiền cũng không chấp nhận cậu thì vẫn là không chấp nhận cậu, điểm này tuyệt đối sẽ không dao động.”
Những lời này của Hải Tinh làm Ấn Thiếu Thần khó chịu một trận, bất quá cẩn thận ngẫm lại, dường như đúng là vậy.
Dựa vào những chuyện lúc trước anh đã làm cùng với quan hệ hiện tại của hai người bọn họ, nếu anh đột nhiên theo đuổi Minh Hi có thể sẽ làm Minh Hi sợ tới mức lại chuyển trường lần nữa.
Minh Hi sẽ không trong một thoáng mà chấp nhận anh, thậm chí sẽ ghét bỏ.
Một nam sinh đối xử với một nữ sinh như kẻ thù, bắt nạt hơn một tháng. Quay đầu nam sinh lại nói với nữ sinh là thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy, cô gái đó dù tính cách có tốt đến đâu chắc cũng sẽ cho chàng trai một cái tát.
Đây tuyệt đối con mẹ nó là có bệnh!
Ấn Thiếu Thần ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu.
Đây thật sự là một vấn đề.
Hải Tinh sau khi bước vào phòng, liền nhịn không được cảm thán “Phòng kí túc xá trong trường các cậu quả là không tồi nha, giống như trong phim thần tượng vậy.”
“Trường các cậu thế nào?” Ấn Thiếu Thần có chút tò mò hoàn cảnh lúc trước của Minh Hi.
“Là một ngôi trường lâu đời có tiếng, khu vực dạy học là một tòa nhà cũ, sân thể dục không lớn, mặc dù khuôn viên không lớn nhưng mỗi khóa học có mười lăm lớp, đến giờ cơm trưa chúng tôi đều chạy, một là sợ không lấy được cơm, hai là sợ ăn cơm chậm trễ học tập. Một phòng kí túc xá của chúng tôi có 8 người, thành giường bằng sắt, sơn màu xanh lục, tưởng tượng đi.”
“Nghe nói bên chỗ các cậu áp lực học tập rất lớn.” Ấn Thiếu Thần tiếp tục hỏi.
“Chủ yếu là bản thân có áp lực không. Tuy rằng nói nghiêm khắc, học bá nhiều, nhưng cũng yêu đương, cái gì cũng không chậm trễ, cũng giống những nơi khác.”
Ấn Thiếu Thần dẫn Hải Tinh vào phòng mình, Hải Tinh vừa bước vào liền thốt lên một tiếng.
Phòng của Ấn Thiếu Thần theo tông lạnh, toàn bộ tường đều là màu xanh lam, giường đệm màu đen, song sắt cửa sổ, đồ dùng trên giường đều là màu tối.
Một cái bàn làm việc vô cùng đơn giản, mặt trên cũng không có mấy cuốn sách, tủ quần áo thật sự rất lớn, buồng vệ sinh cũng đã được sử đổi lại, không giống với những phòng khác.
“Phòng kí túc xá của trường các cậu thật là trâu bò, tôi có thể nằm trên giường không?”
“Ừ, cậu cởi đồng phục ra đi.” Ấn Thiếu Thần đến trước tủ của mình, lấy ra vài món ngày thường không mặc ném cho Hải Tinh.
Hải Tinh thật ra cũng không có gì lưu luyến với đồng phục của Minh Hi, sau khi cởi ra liền nằm trên giường: “Tôi ngủ một giấc, ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, mệt thật.”
Ấn Thiếu Thần không ở lại lâu, cầm đồng phục của Minh Hi trở về phòng học, vào cửa liền phát hiện Minh Hi vẫn đang đợi mình. Thấy anh tiến vào, lập tức đứng dậy hỏi: “Cậu không làm gì Hải Tinh chứ?”
“Tôi làm gì cậu ta được chứ?” Ấn Thiếu Thần không hiểu, tiện tay ném trả lại đồng phục cho Minh Hi.
Anh có thể phanh thây Hải Tinh à?
“Cậu đột nhiên làm người tốt, làm tôi thấy sợ.” Minh Hi lòng còn sợ hãi mà nói.
“Cậu……” Ấn Thiếu Thần cũng không biết nên nói gì cho tốt, tức giận nửa ngày chưa nói được gì.
Sau khi ngồi vào bên cạnh Minh Hi, Ấn Thiếu Thần liền có hơi mất tự nhiên.
Trước kia còn tốt, anh giám thị Minh Hi sẽ cảm thấy đúng lý hợp tình, cô gái trước mặt này là kẻ thù của anh.
Hiện tại xác định được tâm ý của mình, lại có một tia khẩn trương.
Quay đầu liền thấy Minh Hi cầm sách giáo khoa dựng đứng lên, tránh mặt ở sau cuốn sách lấy một cái gương nhỏ ra, sau đó lấy từ trong túi một cái hộp, tìm số màu muốn tô trong mười mấy thỏi son trong hộp.
Minh Hi chọn nửa ngày, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần tiện tay cầm lấy một cái ném cho Minh Hi, Minh Hi thật sự liền vặn ra màu đó tô.
Màu son này có chút cam, làm cho da càng trắng hơn, sau khi cô thoa son xong liền bậm môi, lúc buông ra liền vang lên một tiếng “ba” nhỏ.
Từ góc của Ấn Thiếu Thần có thể nhìn thấy môi của Minh Hi trong gương, động tác vừa rồi anh thế mà lại cảm thấy rất gợi cảm, ngực đột nhiên rung động một chút.
Ngay sau đó anh liền nhịn không được ảo não, mới một giây mà đã vậy là thế nào?
Minh Hi rất thích cái đẹp, đi học soi gương có thể soi nửa ngày.
Rõ ràng trang điểm trên mặt đã rất tinh xảo, chiếu chiếu, phải sửa lại thêm một lần.
Trường cũ yêu cầu để mặt mộc Minh Hi nghẹn hỏng rồi, nơi này có thể trang điểm, đối Minh Hi mà nói quả thực chính là thiên đường.
Cô vốn không giống với hình tượng tiểu bạch hoa tiêu chuẩn của nữ chính.
Yêu cầu của nữ chính là trong sáng, không khoa trương, đây là phân cảnh của rất nhiều bộ phim truyền hình, nữ chính quanh năm không trang điểm, bị chị em tốt cưỡng bức dẫn đến cửa hàng quần áo, trải qua một phen cải tạo, bỗng trở nên xinh đẹp kinh diễm toàn trường.
Loại phân đoạn này nhìn đến phát ngán, nhưng khán giả thật sự mua nó.
Nếu như một nữ sinh giống Minh Hi làm nữ chính, mới tập một đã tự mình biến hình xong vậy những tập sau diễn cái gì? Diễn các bước cô trang điểm à? Đó là video làm đẹp!
Lúc này, Thiệu Dư đột nhiên quay đầu lại, giơ di động cho Minh Hi xem màn hình di động của mình.
Trên màn hình là ảnh chụp của một cô gái, sau đó nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Minh Hi buông gương nhìn, giơ một ngón tay cái.
“Tôi theo đuổi nha!” Thiệu Dư trưng cầu ý kiến của Minh Hi.
“Cô ấy thích cậu không?”
Thiệu Dư một bộ dạng cậu không hiểu đâu, vẫy vẫy tay với Minh Hi: “Mục tiêu của tôi toàn bộ đều đã ngầm ra hiệu với tôi.”
Phùng Mạn Mạn liếc Thiệu Dư một cái, cầm lấy di động nhìn: “Đây là mặt giả à?”
“Hình như là chỉnh hơi quá?”
“Đôi mắt này chắc chắn là đã cắt, còn có……”
Bọn họ đang nói, giáo viên trên bục giảng liền có chút chịu không nổi mấy người họ: “Ba người đứng dậy cho tôi, ra hành lang đứng đi.”
Bọn họ nhanh chóng đứng lên, xám xịt đi ra ngoài.
Giáo viên nhìn nhìn Minh Hi, có điểm hận không thể rèn sắt thành thép: “Minh Hi, em cầm sách đi ra ngoài, học tập khá tốt, nhưng quá mê chơi, em như vậy sớm hay muộn cũng bị người khác vượt qua thôi. Bây giờ lớp hỏa tiễn đều đang ra sức mà học, chính là muốn vượt qua em, em có biết không?”
Minh Hi thật đúng là không biết.
Cô ấy trở về lấy sách giáo khoa, sau đó xin lỗi giáo viên: “Thầy, em sai rồi ạ.”
Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi đi ra ngoài, cũng nói: “Thầy, em cũng nói chuyện.”
“Vậy cậu cũng ra ngoài đi.”
Sau khi rời khỏi đó Phùng Mạn Mạn nhịn không được cười: “Mang bài poker ra đi.”
Minh Hi cay đắng nhìn về phía ba người bọn họ: “Lớp hỏa tiễn đều đang nỗ lực vượt qua tớ, tớ lại trang điểm trong giờ học, có phải quá không nỗ lực không? Chắc là tớ nên cố gắng hơn nhỉ?”
“Cậu xác định muốn hỏi ba chúng tôi về chuyện học à?” Phùng Mạn Mạn hỏi cô.
Minh Hi gật đầu: “Vậy tớ sẽ nghĩ cách”
Minh Hi này, đôi khi nói chuyện và đánh rắm không có gì khác nhau.
Loại “rắm” này thường là: Hôm nay tôi sẽ nghiêm túc học tập, về sau tôi không bao giờ thức đêm nữa, tôi thật sự không hề uống trà sữa.
Cô cũng không biết lần ưu sầu này sẽ kiên trì được bao lâu.
“Nếu không……tôi giúp cậu mời giáo viên ở trường tới nhé?” Ấn Thiếu Thần hỏi cô.
Minh Hi nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: “Tôi không thích học thêm……”
“Vậy thì cậu cứ tùy ý đi.”
*
Tiết tự học buổi tối của lớp quốc tế không phải là bắt buộc, muốn tới thì tới, không muốn tới có thể về phòng ngủ.
Hơn nữa tiết tự học buổi tối cũng không có giáo viên trông coi, chỉ có lớp trưởng trông giữ kỷ luật, bình thường cũng không ai nghe cậu ta.
Học sinh lớp quốc tế không tới tiết tự học buổi tối nhiều lắm là về ngủ, bởi vì đêm khuya lang thang trong khuôn viên trường chỉ có học sinh lớp 10 đến lớp 12 quốc tế.
Đôi khi bọn họ giống như cùng nhau thám hiểm vậy, đi bộ xung quanh giống như trò chơi “trở về trường”.
Minh Hi không rời khỏi phòng học, gọi Hải Tinh tới.
Thiệu Dư tránh khỏi chỗ, đi chơi với Hàn Mạt, để Hải Tinh ngồi ở chỗ Phùng Mạn Mạn, Phùng Mạn Mạn lại ngồi chỗ của Thiệu Dư, mắt trông mong nhìn Hải Tinh sau khi bước vào liền cùng Minh Hi vùi đầu làm bài.
Học bá trên thế giới cô ấy thật sự không hiểu được.
Ngàn dặm tới đây, chỉ muốn cùng làm bài với cậu, đây là sự lãng mạn của học bá sao?
Hải Tinh quay mặt về phía sau, ngồi như thể cưỡi ngựa, cầm sách giáo khoa của Minh Hi trên tay, không thể không lẩm bẩm: "Sách toán nâng cao tiếng Anh, thật là trâu bò..."
“Chúng tôi mệt mỏi quá, bình thường chương trình học của lớp chúng tôi cũng vậy.” Minh Hi thở dài.
Hải Tinh mở sách ra xem, sau đó bắt đầu đọc đề, thật đúng là vừa xem đã hiểu.
“Lần trước thi tôi được hạng nhất toàn năm học.” Minh Hi nói với Hải Tinh chuyện ở Gai Hoa.
“Đây không phải rất bình thường sao? Cô gái có thể chinh phục được tôi thì đương nhiên có thể chinh phục người khác.”
“Đừng nói chuyện buồn nôn như vậy, bởi vì cái này nên mục tiêu của toàn bộ lớp hỏa tiễn là vượt qua tôi”
“Đừng để ý đến bọn họ, ai mà không có chút mơ mộng chứ?” Hải Tinh không để bụng.
“Lần này cậu đến đây không mang điểm bài thi theo cho tôi xem à?”
“Câm miệng, đừng có quấy rầy tôi làm bài.”
“Ồ.”
Phùng Mạn Mạn nghe đến đó liền cười: “Rốt cuộc tôi cũng biết tại sao cậu không theo đuổi được Minh Hi rồi.”
Hải Tinh còn rất khó hiểu, quay đầu hỏi cô ấy: “Vì sao chứ?”
“Tự mình nhận ra đi.”
Hải Tinh thật sự không nghĩ ra.
Ấn Thiếu Thần ngồi tại chỗ nhìn Hải Tinh, nhịn không được hỏi: “Khi nào thì cậu đi?”
“Câu hỏi này của cậu thật sắc bén.” Hải Tinh lấy di động ra tìm kiếm vé máy bay, “Để tôi xem ngày nào có vé, vốn dĩ tôi muốn chơi ở đây hai ngày, nếu không thì lại uổng công đến đây.”
“Tôi không thể đi cùng cậu, tôi còn phải học tập chăm chỉ!” Minh Hi nghiêm túc nói.
“Nghe câu này của cậu thật là muốn điên mà” Hải Tinh hùng hùng hổ hổ, “Đi học trừ ngủ chính là phát ngốc, còn cao điểm hơn tôi nhiều lần, bây giờ lại muốn nghiêm túc học tập đúng không? Cậu nghiêm túc có thể như thế nào nữa, vốn dĩ đã đủ điểm, bây giờ còn có thể cao thế nào nữa?”
Hải Tinh hỏi xong, Minh Hi đột nhiên thông suốt: “Đúng vậy, tôi không nghiêm túc cũng đủ điểm, sao tôi lại đột nhiên muốn nghiêm túc nhỉ?”
Phùng Mạn Mạn: “Fuck, nghe có tức không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT