Minh Hi nhìn sổ ghi chép mình mang tới mà rơi vào trạng thái mơ màng.

Tôi là ai?

Sao tôi lại ở đây?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hà Nhiên có vẻ như là đã tiếp thu lời nói lúc trước của Minh Hi, không bắt chuyện với cô nữa, sau khi ngồi xuống liền lấy điện thoại di động ra chơi game, tựa như không thấy Minh Hi.

Hà Nhiên chơi game và người bình thường chơi không giống nhau, đặc biệt có cảm giác nghiêm túc.

Tay Hà Nhiên cầm di động, trên tay đeo bao tay để chống thấm mồ hôi, tai đeo một cái tai nghe Bluetooth.

Sau khi bắt đầu trò chơi, Hà Nhiên cũng không nói lời nào, chỉ ngẫu nhiên gõ chữ.

Minh Hi ngồi trên ghế trên nghe giảng bài, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào màn hình di động của Hà Nhiên.

Chơi như vậy đâu chỉ là tốt, quả thực chính là trình độ chuyên nghiệp, nếu phát sóng trực tiếp sẽ có một đám người mê muội, nỗ lực một chút là có thể tham gia thi đấu chuyên nghiệp.

Trò chơi này Minh Hi đã chơi thử, trình độ của cô thuộc loại tầm trung nên có thể nhìn ra kỹ thuật của Hà Nhiên, còn có thể thông thạo cách chơi. Nhưng đối với tất cả trò chơi cô đều chơi theo tiêu chuẩn người chơi giàu có, cộng thêm việc chơi thành “Kỳ tích ấm áp” nên cơ bản không đáng nhắc tới.

Minh Hi không cảm thấy hứng thú lắm với nội dung học, đôi mắt nhỏ dán vào màn hình điện thoại Hà Nhiên.

Bọn họ là dãy cuối cùng của phòng học, nếu không cố ý quay đầu lại, những học sinh khác cũng không thấy được hành động nhỏ này của cô.

Tuy nhiên, một lúc sau cô nhận thấy một cô gái nhỏ đang nhìn họ, cô vô thức ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cô gái, rồi bị cô gái trừng mắt???

“Bạn gái cũ của tôi, xin lỗi.” Hà Nhiên nhỏ giọng nói một câu.

Minh Hi hết sức kinh ngạc: “Cậu cũng chú ý tới?”

“Tai nghe, mắt quan sát nhiều hướng, đây là kĩ năng chuẩn bị khi chơi trò chơi trong giờ học.” Hà Nhiên thoải mái trả lời.

Cô đã xem diễn đàn trường học, biết Hà Nhiên mới vừa cùng bạn gái cũ chia tay không lâu, cho nên có lời đồn là cô bởi vì Hà Nhiên mà trở về.

Cô lại chú ý đến bạn gái cũ của Hà Nhiên một chút, cũng là lớp hỏa tiễn, ngồi ở vị trí ở giữa, thuộc loại nữ sinh đáng yêu.

Đầu tóc búp bê, khuôn mặt xinh như búp bê, mặt hơi phúng phính như trẻ con, đôi mắt tròn xoe, môi chúm chím vô cùng đáng yêu.

Ngay cả khi trừng người khác cũng không thể làm người ta chán ghét được.

“Rất đáng yêu……” Minh Hi tự đáy lòng mà cảm thán.

“Ồ.”

“Vì sao lại chia tay?” Cô cảm thấy đáng tiếc.

“Ừm……” Vấn đề này tựa hồ hỏi khó Hà Nhiên, anh ta nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, mới nghi hoặc mà lẩm bẩm một câu, “Vì sao lại chia tay?”

Minh Hi đột nhiên vô cùng thấu hiểu gật gật đầu: “Tôi đã hiểu.”

Quyển sách này có rất nhiều tuyến tình cảm của vai phụ mơ hồ, rất nhiều chuyện cũng không được giải thích rõ ràng.

Tỷ như, Minh Hi đến nay không biết lúc trước nguyên chủ bị bệnh gì.

Tỷ như, Phùng Mạn Mạn vì sao lại coi trọng tên tra nam kia.

Tỷ như, Hà Nhiên cũng không biết vì sao mình lại chia tay bạn gái.

Hết thảy đều là vì cốt truyện yêu cầu, không cần lý do, nghiêm túc bọn họ liền thua.

Hà Nhiên đã được giải phóng khỏi cốt truyện, Minh Hi còn đang bị Ấn Thiếu Thần nhìn chằm chằm. Cô nhìn Hà Nhiên trong lòng cảm thấy giống như nhìn đồng nghiệp khác của mình đều đã tan tầm, dường như chỉ còn một mình cô bị yêu cầu phải tăng ca.

“Cậu biết cái gì……” Hà Nhiên chính mình cũng không hiểu, cuối cùng thở dài một hơi, “Dù sao cũng chia tay rồi.”

“Tôi cảm thấy cô ấy còn rất quan tâm đến cậu.” Minh Hi nhỏ giọng mà trả lời.

“Sao cậu lại không thèm để ý chứ?”

“Qua nhiều năm như vậy, ai thời trẻ mà không từng thích…… A?”

Tuy rằng từ ở giữa bị lược bớt, Hà Nhiên vẫn hiểu ý tứ trong đó.

Vừa lúc anh ta kết thúc một trận liền quay đầu nhìn cô: “Sao tôi lại cảm thấy mình vô tội?”

“Năm đó là do tôi không biết tự lượng sức mình, hiện tại chúng ta lật qua chuyện này đi không đề cập tới nữa.”

Hà Nhiên cũng không dây dưa, gật gật đầu tiếp tục chơi trò chơi.

Hiện tại giáo viên đang ở trên bục giảng giảng hai giới tính khác nhau hấp dẫn nhau, hỏi tiếp bạn học đang ngồi ở dưới, kiểu người khác phái nào sẽ làm bản thân người đó sinh ra yêu thích, điều gì sẽ làm đối phương tăng điểm trong mắt người đó.

Minh Hi không còn nhìn di động Hà Nhiên nữa mà chống cằm nghiêm túc nghe, liền thấy giáo viên chỉ Đường Tử Kì.

Đường Tử Kì e thẹn mà đứng lên, rối rắm rất lâu cũng chưa trả lời được.

Bên cạnh còn có âm thanh ồn ào của các bạn học khác, tựa hồ có người rất tò mò Đường Tử Kì sẽ thích kiểu thế nào.

Minh Hi hận không thể ở trong lòng giúp Đường Tử Kì trả lời: Là dáng vẻ giống Ấn Thiếu Thần!

Tuy rằng cô cũng không biết Ấn Thiếu Thần ngoài việc lớn lên đẹp và xuất thân giàu có thì còn có chỗ nào làm cho người ta thích……

Chắc là thân phận nam chính này.

Làm vai chính giống như một cuộc hôn nhân sắp đặt vậy, không thích cũng phải thích, còn phải thích đến đến chết không thay lòng.

Ngẫm lại cũng quá mệt.

“Chính là thích người sẽ đứng ra vì em.” Đường Tử Kì trả lời vô cùng dịu dàng.

Minh Hi nghe xong liền cảm thấy câu trả lời quá tốt, sau này nếu có người thích Đường Tử Kì, khẳng định khi Đường Tử Kì yêu cầu thì sẽ xuất hiện, dù sao thì cô ấy thích mà.

Đây là đang ám chỉ cho những người ngồi đây.

Lúc sau giáo viên lại gọi vài người, tiếp theo gọi Minh Hi.

Cái này làm cho Minh Hi cảm thấy giáo viên cố ý gọi những người có suất diễn trong sách, còn rất biết lựa chọn

“Em thích giọng nói dễ nghe.” Minh Hi cười trả lời.

Mới vừa trả lời xong, liền có người ồn ào: “Hà Nhiên nói hai câu cho chúng ta nghe một chút.”

Hà Nhiên đầu cũng chưa ngẩng lên, vươn tay tới hướng đó giơ một ngón giữa.

“Là có bạn trai rồi sao?” Giáo viên một tay chống mặt bàn hỏi, rõ ràng là vô cùng cởi mở, cũng không cảm thấy học sinh cấp ba yêu nhau có vấn đề, còn theo chân bọn họ tán gẫu.

“Không có ạ.” Minh Hi lắc đầu phủ nhận.

“Ồ.” Giáo viên kéo dài giọng trả lời, tiếp theo chỉ chỉ Hà Nhiên, “Bạn học nam bên cạnh nữ sinh sinh dễ thương này sẽ bị hấp dẫn bởi điều gì?”

Hà Nhiên vẫn chưa đánh xong một trận, có chút bất đắc dĩ, tay vẫn còn bấm, đồng thời đứng dậy thấp giọng trả lời: “Chưa cẩn thận nghĩ tới ạ.”

“Giống như…… Có thể chơi game cùng em, hoặc là làm thức ăn ngon cho em?”

“Ồ, được đó ạ, em chọn kiểu số 1.”

Ấn Thiếu Thần cũng nhanh chóng bị điểm danh, bên cạnh hai người mới vừa ngồi xuống, Ấn Thiếu Thần đã bị gọi đứng lên.

Minh Hi nhìn thấy thậm chí đến cả nữ sinh lớp hỏa tiễn cũng lặng lẽ kích động, tựa hồ thực sự chờ mong Ấn Thiếu Thần trả lời.

“Sẽ vá áo.” Ấn Thiếu Thần cười trả lời.

Ngay sau đó lớp quốc tế liền bùng nổ.

Một đám người ồn ào, thét chói tai, làm cho lớp hỏa tiễn không thể hiểu được.

Minh Hi trong lòng “Lộp bộp” một chút.

Ở đây chỉ có Minh Hi là biết, Ấn Thiếu Thần không phải là ám chỉ anh thích cô mà là muốn cho rất nhiều nữ sinh cảm thấy anh thích cô, sau đó cuộc sống thường ngày của Minh Hi liền sẽ trở nên muôn màu muôn vẻ.

Ở trường học quốc tế Gia Hoa, nữ sinh thích Ấn Thiếu Thần nhiều đếm không xuể, từ cấp ba đến cấp ba, phạm vi rộng, số lượng nhiều, chất lượng không đồng đều.

Ra khỏi trường Gia Hoa, còn có một đám thiên kim nhà giàu thậm chí là minh tinh nữ thích anh. Tựa hồ như trên người anh tỏa ra hương vị tiền tài, làm tất cả mọi người thích anh.

Có yên lặng yêu thầm, cũng có điên cuồng.

Lúc trước ở trong sách, Ấn Thiếu Thần tỏ ra vẻ yêu thích Đường Tử Kì, liền dẫn tới một đám nữ sinh điên cuồng ghen ghét Đường Tử Kì. Không ngừng tính kế, khiêu khích Đường Tử Kì hoặc là ngáng chân, làm cho cuộc sống thường ngày của Đường Tử Kì vô cùng đặc sắc.

Ấn Thiếu Thần quả nhiên không muốn buông tha cho cô.

Giáo viên không biết lớp quốc tế đang sôi trào, vui đùa vài câu sau đó sơ lược lại.

Tiếp theo bắt đầu giảng, dặn dò bọn học sinh nếu chọn lựa đối tượng yêu đương thì nhất định phải chú ý các chi tiết trên mọi phương diện của đối phương, làm thế nào mới không chọn sai người.

Đối với việc lựa chọn bạn trai như thế nào nói khá nhiều, liên tục cường điệu mấy lần làm con gái phải chú ý đừng đụng đến loại người cặn bã xấu xa.

Phùng Mạn Mạn vô cùng ủng hộ, còn vỗ tay: “Đúng vậy, ngàn vạn lần không thể tìm cặn bã để yêu đương.”

Nhắc đến chuyện này, cả hai lớp đều đã hiểu.

Dương Hào sợ Ấn Thiếu Thần, một tiếng cũng không dám nói.

Nửa sau của tiết học, chủ đề liền sai lệch.

Trên màn hình chiếu xuất hiện một hình ảnh mô phỏng về nữ giới, giáo viên đang nói nam sau khi nhìn thấy nữ sẽ tập trung ánh mắt vào nơi nào.

Trước đó còn có hình ảnh mô phỏng về nam giới, giảng giải giày sạch sẽ, cổ áo sạch sẽ, sẽ khiến cho nữ giới có ấn tượng tốt nhưng thật ra không có chỗ nào không trong sáng.

Nhưng mà sơ đồ là màu da, thân thể không có những chi tiết cụ thể nhưng cả người giống như là mặc nội y màu da, dáng người nhìn thấy rất rõ ràng.

Có nam sinh bắt đầu trêu chọc, còn vô cùng thô tục.

Nam sinh A lớp quốc tế trêu chọc nam sinh B lớp hỏa tiễn: “Ai, lão vương nhìn đến cái đồ này liền có thể tuốt nha.”

Nam sinh B: “Cái rắm, không phải thứ gì cũng bụng đói ăn quàng như vậy.”

Nam sinh A: “Đúng vậy, cậu nếu muốn tuốt cũng nghĩ đến Đường Tử Kì đúng không?”

Nam sinh B: “Nghĩ cũng phải nghĩ cho thú vị chứ, dáng người đủ kích thích, giống như Minh Hi lớp các người vậy.”

Vừa dứt lời, đột nhiên có cái gì bay về phía nam sinh B, vừa vặn nện trên đầu cậu ta, làm trước mắt nam sinh B tối sầm, thiếu chút nữa thân thể ngã xuống.

Mọi người không rõ nguyên do, chỉ có Minh Hi thấy được, Ấn Thiếu Thần sau khi nghe được câu nói kia liền nhíu mày, tiếp theo cầm lấy sổ ghi chép của Minh Hi ném qua.

Sổ ghi chép của Minh Hi có phần bìa cứng, góc hơi nhọn, bị đập một chút cũng rất đau.

“Miệng sạch sẽ chút đi.” Ấn Thiếu Thần cảnh cáo.

Trong phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.

Kỳ thật ban đầu là A miệng tiện, trong lúc đó còn nhắc tới Đường Tử Kì, bởi vì biết B đối với Đường Tử Kì có hảo cảm, cố ý nói không dễ nghe.

Kết quả Ấn Thiếu Thần chỉ nhằm vào B, hoặc là trời giúp, hoặc chính là Ấn Thiếu Thần chỉ để ý đến Minh Hi, không cho người khác được nói nửa câu không phải.

Làm một trong những “nữ chính” của sự việc, Đường Tử Kì quay đầu nhìn về phía bọn họ, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Ấn Thiếu Thần.

Dáng vẻ của Ấn Thiếu Thần vẫn như ngày thường, chỉ là bên trong hai mắt có thêm một ít sự tàn ác.

Là biểu hiện của sự phẫn nộ.

Một khuôn mặt đẹp đến không chê vào đâu được cùng với ánh mắt giận dữ, không biết vì sao lại thực sự có một loại hương vị khác.

Là loại đẹp trai đánh thẳng vào lòng người, mang theo cảm giác xâm lược.

Có thể vì người khác mà ra mặt.

Không phải vì cô ấy.

Đường Tử Kì có chút mất mát.

Hàn Mạt ngồi ở một bên là người đầu tiên đánh vỡ sự yên lặng: “Nữ sinh vá áo cho Ấn thiếu của chúng ta là người có thể tùy tiện nghĩ đến sao?”

Lần này, học sinh lớp hỏa tiễn xem như đã được thông não vì sao lúc trước lớp quốc tế lại ồn ào.

Hiện tại bọn họ liền cảm thấy hàng phía sau kia ngồi ba người song song vô cùng có ý tứ, bọn họ chỉ cần ngồi gần nhau là ra thành một vở kịch lớn.

Giáo viên nhanh chóng làm dịu tình hình: “Không được tùy ý vui đùa về nữ sinh, hai người các cậu đều có vấn đề.”

A muốn sống lập tức bày ra bộ dạng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, xin lỗi xin lỗi, đại gia tiếp tục học đi, tôi sẽ không bao giờ vui đùa kiểu này nữa.”

B còn lại bị đánh cũng không dám nói cái gì, một hồi vở còn được truyền trở về.

Minh Hi nhìn sổ ghi chép của mình, bìa cứng đã bị gãy, có thể thấy được vừa rồi lực mạnh như thế nào.

Cô cất vở, liền thấy Phùng Mạn Mạn quay đầu lại cười với mình rất gian, làm cho cô không thể hiểu được.

Chờ tan học trở về, Lưu Tuyết cùng Phùng Mạn Mạn lập tức bổ nhào vào người Minh Hi, ba người trên đường trở về còn nói chuyện.

“Ấn Thiếu Thần chắc chắn là thích cậu đó! Cái này rõ ràng là công khai thổ lộ, hơn nữa còn che chở cho cậu.”

“Đúng đúng đúng, lúc trước Đường Tử Kì còn nói thích nam sinh vì cô ấy mà đứng ra, kết quả Ấn Thiếu Thần lập tức vì cậu ra mặt, đẹp trai quá! Trời ạ, quá tuyệt vời.”

“Trước kia cảm thấy Ấn thiếu không hiểu phong tình, không nghĩ tới là khi gặp đúng người, cậu ta khá là có năng lực của bạn trai đó.”

Minh Hi lắc lắc đầu, ra vẻ thâm trầm mà nói: “Không, cậu ấy chỉ là không muốn tớ sống yên ổn mỗi ngày thôi, cố ý gia tăng phiền toái cho tớ.”

Theo quan điểm của Minh Hi, Ấn Thiếu Thần làm gì với mình đều mang theo âm mưu tính kế.

“Cậu ấy chính là thích cậu!” Phùng Mạn Mạn chắc chắn, “Nếu là người khác cắt đồng phục của cậu ta, còn thêu một đống hoa văn như vậy thì cậu ta đã sớm nổi bão rồi.”

“Đúng vậy, tính tình Ấn thiếu đặc biệt kém, đối với nữ sinh cũng sẽ không kiên nhẫn, cậu tuyệt đối là ngoại lệ.” Lưu Tuyết cũng nói như vậy.

Minh Hi tiếp tục lắc đầu: “Các cậu không hiểu, cậu ấy hận tớ.”

“Minh Hi, có phải cậu có chứng ảo tưởng bị hại?” Phùng Mạn Mạn đặc biệt nghiêm túc hỏi.

Minh Hi như cũ lắc đầu: “Thế giới này người mà tớ không có khả năng kết giao nhất chính là Ấn Thiếu Thần.”

Tuyệt đối không có khả năng cùng Ấn Thiếu Thần ở bên nhau.

Hai người bọn họ hoàn toàn không thể nào.

Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, các cô quan tâm hưng phấn đối với biểu hiện của Ấn Thiếu Thần, hoàn toàn quên hỏi Minh Hi có thích Ấn Thiếu Thần không.

Kỳ thật khi nhìn hai người ở chung một chỗ, Minh Hi thật sự không quá thích Ấn Thiếu Thần, nói không chừng còn thực sự kháng cự.

Đúng là chỉ có một mũi tên……

Phùng Mạn Mạn mới vừa giảm sự hưng phấn xuống, lại đột nhiên vui vẻ: “Không thể tưởng tượng được Ấn thiếu cũng có ngày này.”

Cô ấy có chút vui sướng khi người gặp họa.

*

Nam sinh B vừa mới đi ra khỏi toilet, đã bị đẩy vào lại.

Những người chung quanh nhìn thấy vài người tiến vào, sôi nổi nhanh chóng rời đi, làm toilet chỉ còn lại có vài người bọn họ.

Sau khi Hàn Mạt tiến vào đẩy cửa từng phòng nhìn thoáng qua, tiếp đó đẩy mạnh nam sinh B, ném cho cậu ta một cái bình nước khoáng: “Tới đây, không phải mày thích tuốt sao? Bắn đầy thì chuyện này tụi tao liền cho qua.”

Thiệu Dư không tự mình tham dự những việc này, chỉ đứng ở một bên cười tủm tỉm mà nhìn.

Ấn Thiếu Thần sau khi tiến vào thì châm thuốc, lạnh lùng liếc mắt nhìn nam sinh B một cái.

“Sao có thể……” Tên đó run run rẩy rẩy mà trả lời.

Trước đó tên miệng bỉ ổi đầu tiên A cũng bị túm vào đây, Hàn Mạt ra hiệu một cái, bảo: “Mày giúp nó tuốt.”

“Ấn thiếu tôi sai rồi, tôi không bao giờ nói thô tục như vậy nữa, về sau gặp bạn học Minh tôi đều sẽ khách khách khí khí.” A quả nhiên thức thời hơn nhiều, lập tức xin lỗi.

Nam sinh B cũng học xong, xin lỗi theo: “Tôi sai rồi, Ấn thiếu…… Tôi không nên đùa giỡn về Minh Hi.”

Ấn Thiếu Thần phun ra một ngụm khói: “Hừ, cút đi.”

Hai người kia nhanh chóng chạy.

Đám người đi rồi, Hàn Mạt nhìn nhìn hỏi: “Ấn thiếu của chúng ta đã lâu không phát uy, giận dữ vì hồng nhan sao?”

Ấn Thiếu Thần rũ mắt không trả lời, nếu hắn thật sự muốn truy cứu, chuyện này không có khả năng bỏ qua dễ dàng như vậy.

Có chút tức giận, nhớ tới Minh Hi là trong lòng lại loạn đến rối tinh rối mù.

Anh có thể bắt nạt Minh Hi, nhưng người khác không thể.

Nói một câu cũng không được.

Quả nhiên, kẻ thù chỉ có chính mình bắt nạt mới có khoái cảm sao?

*

Từ sau ngày hôm nay, Gia Hoa có một lời đồn nho nhỏ.

Có hai người che chở Minh Hi, một ở trong tối lặng lẽ xóa bài đăng bôi đen Minh Hi, một bảo vệ vô cùng trắng trợn táo bạo.

Chọc Ấn Thiếu Thần thì có thể, nhưng chọc Minh Hi thì không được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play